Anh chẳng mấy khi nổi giận với cô, không lẽ chỉ vì một việc nhỏ thế này mà khó chịu?
Nam Hạ trong chốc lát không rõ chuyện gì xảy ra, cô kiên nhẫn dỗ dành: "Nào, ngoan, nói cho em biết vì sao anh lại nổi giận được không? Em vừa rồi hình như nói chuyện với người ta hơi lâu, bất quá bọn em là bạn học, đã lâu không gặp cho nên mới trò chuyện nhiều như vậy."
Cố Thâm không định nổi giận.
Dù gì cũng đều là chuyện quá khứ nhưng anh lại không khắc chế nổi bản thân.
Cô dịu dàng vuốt ve anh, Cố Thâm hít một hơi sâu, kiềm chế lửa giận, hỏi cô: "Chỉ là bạn học?"
Nam Hạ: "Đúng vậy."
Anh chăm chú nhìn cô.
Đáy mắt cô sạch sẽ trong suốt, không hề có chút nào như nói dối.
Nam Hạ kịp phản ứng: "Anh nghi ngờ em với anh ấy?", cô nở nụ cười, "Ai cũng được nhưng mà CJ thì không có khả năng đâu anh, người ta không có hứng thú với phái nữ."
Thần sắc Cố Thâm hòa hoãn trở lại.
Nam Hạ cọ cọ lồng ngực rắn chắc của anh: "Ghen sao?"
Cố Thâm vươn tay ôm cô, không đáp, hỏi một vấn đề không liên quan: "Nam Hạ, partner là ý gì?"
Nam Hạ nói: "Là vợ chồng, người yêu, bạn cùng hợp tác, đồng nghiệp cũng có thể. Sao anh đột nhiên lại hỏi..."
Cô nói được nửa câu, đột nhiên dừng lại.
Nhớ tới sự việc 2 năm trước ở Anh.
Cô nhìn anh, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
"Anh ở đó đúng không?"
"Hoa hồng là anh cho người đưa tới đúng không?"
Cố Thâm nhẹ nhàng lau dòng lệ của cô, cúi đầu ừ một tiếng.
Nam Hạ không thể khống chế được, ôm chặt anh, nước mắt cứ vậy mà rơi.
Ngực áo anh bị cô làm ướt đẫm một mảng.
Anh ôm cô đến bên giường, rút khăn giấy ướt lau nước mắt cho cô: "Đừng khóc."
Mặc dù đang khóc nhưng khóe môi Nam Hạ vẫn mang theo nụ cười, vừa nói không sao vừa hỏi: "Vậy anh... Sao anh không nói chuyện với em?"
Đáy lòng Cố Thâm có chút chua chát, kìm nén: "Anh cho rằng, em có người khác rồi."
*
Suốt thời gian Nam Hạ ở nước ngoài, Cố Thâm không phải không đi tìm cô.
Nhưng không hề có chút manh mối nào, Trần Toàn lại không chịu tiết lộ, cho nên anh hoàn toàn không có bất kỳ phương hướng nào.
Ngay cả cô đến quốc gia nào anh cũng không biết.
Lúc nhớ cô, Cố Thâm sẽ đăng nhập vào diễn đàn, xem đi xem lại những tấm hình chụp lén bọn họ, không nghĩ tới sẽ có một ngày anh phải dùng phương thức này để nhớ Nam Hạ.
Anh lưu lại toàn bộ số hình chụp trộm, còn đọc hết tất cả các bình luận, có không ít bình luận nói anh không xứng với Nam Hạ.
Những bình luận đó khiến anh như được quay trở lại thời điểm năm ấy, dường như anh vẫn còn ở cạnh cô....
Nam Hạ rời đi đã được hai năm, anh đã mất chừng đó thời gian thăm dò lục tung toàn bộ diễn đàn, đột nhiên phát hiện một bài viết mới. Bài viết này nói Nam Hạ đi học ở Saint Martin, còn kết bạn với cô ấy.
Cố Thâm lập tức bấm vào.
Tiếng Anh của anh không tốt lắm, lục lọi cả ngày mới tìm được tài khoản của cô.
Tài khoản của cô rất đơn giản, hầu như không chia sẻ nội dung gì.
Có thể xác định được tài khoản đó là của cô là bởi vì một số người khác bình luận, tag tên cô và cô trả lời.
Đêm đó anh cơ hồ tìm toàn bộ các thông tin về trường Saint Martin, lưu lại, bỏ hết tất cả muốn lên đường đi tìm cô.
Lúc ấy anh còn vướng mắc trong lòng, sợ tiếng Anh không tốt sẽ không đủ để ứng phó với hoàn cảnh ở nước ngoài.
Chật vật mấy hôm anh cũng tìm được Saint Martin, đợi hai ngày mới gặp được cô.
Anh vừa muốn chào hỏi đã thấy cô khoác tay một người đàn ông khác.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Wattpad.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.
Ngày đó là Halloween.
Anh ngây dại một lúc lâu, không dám đối diện, thấy họ tới càng lúc càng gần, Cố Thâm theo bản năng xoay người ngồi xuống ghế dài, đưa lưng về phía bọn họ.
Anh nghe có người tiến tới, hỏi Nam Hạ có muốn nhảy cùng người ta không.
Người đàn ông cạnh cô trả lời: "Sorry, she's my partner."
Cố Thâm mở điện thoại tra từ điển, suýt chút nữa tưởng cô đã kết hôn rồi.
Anh cứ vậy theo cô vài ngày. Cô rất thân thiết với nam nhân kia, cùng đi thư viện, cùng đến nhà ăn, chỉ không có những động tác thân mật như hôm Halloween.
Cố Thâm thật sự nghĩ Nam Hạ đã có người mới.
Anh cuối cùng cũng không gặp mặt cô, chỉ mua một bó hồng trắng nhỏ đặt trước cửa phòng kí túc xá của cô. Năm đó bọn họ đã ước định, sau khi tốt nghiệp anh sẽ tặng cho cô một đóa hồng trắng, sau đó cùng cô đi gặp người lớn trong nhà.
Lời hứa vẫn chưa kịp hoàn thành, anh vẫn có chút cố chấp muốn thực hiện.
Chỉ là...
Cô không cần nữa.
Nam Hạ nghe được một câu này đáy lòng lại càng thêm khó chịu.
Cô nức nở nói: "Em đã từng nghĩ chính mình đã nhìn thấy anh, thì ra là sự thật."
Những ngày đó cô luôn có cảm giác có một đôi mắt chăm chú dõi theo cô, thi thoảng còn có thể ngửi được hương bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí, đôi lúc cô quay đầu lại có cảm giác xa xa kia là bóng lưng quen thuộc của anh. Nhưng cô cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng bản thân mình quá nhớ anh mà gặp ảo giác.
Cho đến khi nhìn thấy bó hoa hồng trắng đặt trước cửa kí túc xá, cô mới thật sự cho rằng anh đã đến đây tìm mình, thiếu chút nữa đã nhắn tin cho anh. Bạn cùng phòng lúc đó nói là một người ngoại quốc đưa hoa tới cho nên cô mới xóa đi đoạn tin nhắn đã soạn gần xong, thoát khỏi WeChat.
Số điện thoại của anh Nam Hạ vẫn luôn nhớ rõ, cho tới bây giờ cũng chưa từng quên.
Nam Hạ vừa cảm động lại vừa tức giận, nhịn không được nhéo cánh tay anh, nghiêm túc nói: "Cái đồ ngốc này, người kia hỏi em có muốn cùng người ta tham gia vũ hội Halloween không, CJ mới nói em là partner cùng anh ấy tham gia vũ hội."
Cố Thâm:....
Nam Hạ: "Rõ ràng người ta nói "Can I invite you to the Halloween prom with me?", anh thế nào lại nghe thành bạn gái vậy?"
Nam Hạ đem điện thoại di động ra, hung hăng nói: "Để em tải lại toàn bộ bài thi tiếng Anh từ cấp 4 đến cấp 6, anh phải làm hết, cũng phải học kĩ từ vựng và làm thêm bài ngữ pháp."
Cố Thâm dở khóc dở cười: "Thôi, tha anh."
Để qua được bài thi cấp 4, Nam Hạ đã tốn không ít công sức giúp đỡ Cố Thâm, mỗi ngày đều kiểm tra từ vựng, soạn không ít bài tập ngữ pháp, anh mới có thể miễn cưỡng qua môn.
Cố Thâm thật sự rất ghét tiếng Anh, hoàn thành xong bài thi cấp 4 lập tức vứt sang một bên, một chút cũng không muốn đụng tới.
Nam Hạ không khóc nữa, Cố Thâm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đảo qua khóe mắt cô, thay cô lau khô lệ quang.
Anh kéo cô: "Ngoan, đừng khóc, là anh không tốt."
Nam Hạ: "Đương nhiên là anh không tốt, anh còn hoài nghi em..."
Cô đột nhiên ngẩng đầu, trực tiếp hỏi anh: "Anh còn tưởng rằng em thật sự đã có hai người bạn trai ở nước ngoài?!"
Cố Thâm ôm cô, cánh tay có chút căng thẳng: "Em có ý gì?"
Đáy lòng phảng phất đã có đáp án nhưng anh không dám tin, trừ khi chính cô nói ra.
Nam Hạ rốt cuộc hiểu rõ mấu chốt, lập tức giải thích: "Trần Toàn ngày đó nói dối thôi. Cậu ấy sợ các bạn học nam dễ náo loạn cho nên mới nói vậy."
Cả người Cố Thâm run lên.
Nhớ tới ngày đó cô trở về, cổ họng khô khốc.
Anh nói: "Nhưng Bình Trác cũng nói..."
Nam Hạ hơi ngửa đầu hôn lên cằm anh: "Em không biết Bình Trác là do anh nhờ mới tới. Trần Toàn đã nói vậy, em không thể lập tức nói sự thật được cho nên mới không nói cho Bình Trác biết."
Cố Thâm tin lời cô, cảm xúc dâng trào nhưng vẫn còn vướng mắc trong lòng.
Anh hỏi: "Hôm trước em nói em đã làm chuyện gì đó không tốt, còn sợ sẽ làm thay đổi cái nhìn của anh về em. Là chuyện gì vậy?"
Nam Hạ nghiêm túc nhìn anh: "Em cũng nói rồi mà. Là em và William đã thử ở cùng một chỗ, ăn tối cùng nhau vài lần."
"...."
Cố Thâm nhìn cô, bỗng nhiên cười một tiếng, siết chặt cô hơn một chút.
"Anh đã nghĩ là em..."
Anh không nói xong, chỉ thì thầm bên tai cô, "nhiều năm như vậy, em..."
Nam Hạ ngắt lời, chăm chú nhìn anh: "Nhiều năm như vậy, ngay cả khi em cảm thấy mình không còn cơ hội để ở bên anh, em vẫn chỉ yêu một mình anh."