Hứa Lãng là anh em vào sinh ra tử nhiều năm với Trần Sơn.
Ban nãy thời điểm Trần Sơn nói chuyện cùng Giang Nhược, anh ta đã ngồi trên ghế bập bênh dưới mái hiên cách đó không xa với khỉ còm.
Anh ta thấy Trần Sơn cùng Giang Nhược nói xong, thì về phòng một chuyến, rồi lại đi ra.
Một lúc sau, Hứa Lãng bảo với khỉ còm là ra ngoài đi dạo, men theo hướng Trần Sơn vừa rời đi để tìm.
Đi chưa được mấy bước, liền thấy Trần Sơn ngồi hút thuốc trên ghế đu dây rách nát dưới cây cọ ở cách đó không xa.
Thấy Hứa Lãng qua, ngón cái của Trần Sơn gẩy mở bao thuốc, Hứa Lãng nhón ra một điếu.
Hứa Lãng chuyện lan man mấy câu với anh ta, Trần Sơn đáp cho có lệ, cực kì ít lời.
Hứa Lãng nhân thể ngồi xuống bãi cỏ bùn dưới ghế đu, anh ta nắm rễ cỏ thưa thớt, hỏi Trần Sơn: “Anh Sơn, có phải vì người phụ nữ kia, mà anh nghĩ tới chị dâu không?”
Lời này, anh ta đã trăn trở trong lòng rất nhiều lần mới dám hỏi ra miệng, ngày thường không được nhắc tới.
Trần Sơn vốn đang vô cùng buồn chán, đem bật lửa ra bật tành tạch, nghe vậy đột nhiên dừng lại, cũng không nói.
Hứa Lãng không dám thở mạnh, qua hồi lâu, Trần Sơn nhìn chằm chằm mặt biển, lột áo cộc tay, lộ ra cánh tay vạm vỡ, hờ hững nói: “Mày nghĩ nhiều rồi.”
Hứa Lãng nhẹ nhàng thở ra, lại lấy hết can đảm nói: “Em biết, cảnh ngộ cô ta gặp phải hơi giống chị dâu trước kia, nhưng suy cho cùng cô ta không phải chị dâu.”
Ánh mắt Trần Sơn trở nên ảm đạm, mặt mũi anh ta trông lạnh lùng cường tráng, xương mày cao hốc mắt sâu, theo thói quen hơi nhíu ấn đường, khi đôi môi mím chặt, không tạo biểu cảm trông cũng có vẻ hơi hung ác, biểu cảm ảm đạm này cực không xứng với anh ta.
Hứa Lãng cảm giác lời này nói không hợp thời, nhưng anh ta bắt buộc phải nói.
Từ khi thấy Giang Nhược ở đảo Xích Lưu, Hứa Lãng đã phát hiện Trần Sơn rất khó chịu, bởi vì Thủy Hỏa không nói trước với anh ta, người cần anh ta đưa đi là một thai phụ.
Lúc ấy có thể vì đã ở lâu trên thuyền, khí sắc Giang Nhược không tốt lắm, còn là bộ dạng gầy yếu không nói một lời, Trần Sơn nhìn cô, chửi liên tiếp mấy câu đệch đệch đệch.
Khi đó Giang Nhược nghe được, tưởng đây là mắng cô, nhưng chỉ có Hứa Lãng biết, thật ra Trần Sơn đang chửi Thủy Hỏa.
Từ sau khi vợ Trần Sơn gặp chuyện, Trần Sơn bèn dần dần rút khỏi nghề, nhưng con đường này không phải muốn vào thì vào, muốn rửa tay gác kiếm thì có thể lập tức rút lui an toàn.
Mấy năm nay lăn lộn trong nghề, không biết đã đắc tội bao nhiêu kẻ thù, nợ ân tình bao nhiêu người, muốn rút khỏi, kiểu gì cũng phải giải quyết những thứ nên kết thúc.
Thủy Hỏa đã cứu mạng Trần Sơn, tuy rằng chỉ là ngẫu nhiên, cho nên lúc Thủy Hỏa tìm anh ta, anh ta không hề suy nghĩ liền đồng ý ngay, cứ coi như trả ân tình cho người khác.
Nhưng có ai ngờ, Thủy Hỏa không phúc hậu như thế, xử vợ con người ta.
Hứa Lãng nói: “Tuy rằng chị dâu đã mất, nhưng anh phải nghĩ đến con gái anh, anh vất vả lắm mới nhặt được mạng nó về, sau khi làm xong lần này, là có thể hoàn toàn bứt ra, đưa nó rời xa chốn thị phi này. Anh biết con người Thủy Hỏa, nếu vì anh mà xảy ra sự cố, nó sẽ không bỏ qua cho anh, đời này anh sẽ vĩnh viễn không có ngày yên ổn.”
Đánh rắn đánh giập đầu, anh ta biết sương sụn của Trần Sơn, người mà Trần Sơn quan tâm nhất chính là đứa con gái của mình.
Đứa bé kia có thể tồn tại sinh ra vốn dĩ chính là kỳ tích, lúc ấy Trần Sơn hạ quyết tâm báo thù cho vợ xong sẽ không làm nữa, đối với bên ngoài đều tuyên bố là đứa bé bị thai chết lưu, người biết chuyện chỉ có Hứa Lãng. Vì bảo vệ đứa bé kia, anh ta đã làm nhiều như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không khoanh tay ngồi nhìn tất cả bị hủy trong chốc lát.
“Anh Sơn,” Hứa Lãng nói trịnh trọng: “Đừng mềm lòng, đừng sinh lòng trắc ẩn.”
Cằm Trần Sơn căng chặt, trong lòng lặp lại mấy chữ “lòng trắc ẩn”.
Nếu ngày đó dẫu cho những kẻ kia chỉ có một chút lòng trắc ẩn, có khi nào cô ấy vẫn êm đẹp không?
Trần Sơn vỗ vỗ bả vai Hứa Lãng, cắn thuốc, vẫn chỉ có một câu kia: “Mày đừng nghĩ nhiều.”
Đã nói hết lời, Hứa Lãng biết Trần Sơn chắc chắn có chừng mực biết cái nào nặng cái nào nhẹ.
Trần Sơn nói: “Mày qua canh đi, đừng cho A Du tiếp cận cô ta, nếu cô ta có chuyện gì, Thủy Hỏa bên kia cũng không dễ bề báo cáo kết quả.”
“Rõ.”
Sau khi Hứa Lãng rời khỏi, Trần Sơn chống đầu gối, tay vuốt râu, nhả một hơi thật dài, sau đấy nằm ngả ra sau trên ghế đu dây, đu đa đu đưa nhìn mặt trời giữa lá xanh.
Ban nãy sau khi Hứa Lãng đi ra, A Du lén lút mò vào gần hành lang, khỉ còm đang nghịch di động, vừa ngẩng đầu, A Du đã tiến đến cạnh hắn.
“Anh khỉ.” A Du nịnh nọt kéo cái ghế đẩu ngồi bên cạnh hắn.
Khỉ còm nhíu mày nhìn về phía hắn, cũng không tiện đuổi người, “Sao?”
A Du nói: “Chuyện trưa nay, con đàn bà kia thật sự ngang ngược quá!”
Khỉ còm "ờ" một tiếng như đang suy tư cái gì, không tỏ rõ thái độ.
A Du tức giận bất bình: “Hơn nữa anh không thấy anh Sơn bảo vệ con kia quá à? Anh ta trước kia từng làm không ít chuyện ác đâu, bây giờ lại hữu cầu tất ứng với con tin, sao nào, lương tâm phát giác?” Hắn nói rồi khinh thường hừ khẩy một tiếng.
Khỉ còm nhướng mày, ngày trước hắn với Trần Sơn không có giao thiệp gì, bởi vì nhiệm vụ lần này mới tụ họp cùng nhau, A Du chính là người Trần Sơn mang đến, nhưng lại nói ra lỗi của Trần Sơn trước mặt hắn...
Khỉ còm nghĩ ngợi, “Chú ý một tí cũng nên, người phụ nữ này rất quan trọng với bọn anh Hỏa, không thể có bất kì bất trắc gì, anh Hỏa cũng đã dặn dò, tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô ta.”
A Du không ngờ khỉ còm cũng có thái độ như vậy, hắn chưa từng liên hệ trực tiếp với Thủy Hỏa, hết sức nghi ngờ cái “tận lực thỏa mãn yêu cầu của cô ta" là khỉ còm và Trần Sơn đã thông đồng xong xuôi với nhau.
Nhất định là Trần Sơn nói xấu sau lưng hắn với khỉ còm, để điều hắn ra xa hơn.
A Du càng nghĩ càng không cam lòng, Trần Sơn và Hứa Lãng làm xong chuyến này sẽ rửa tay không làm nữa, nhưng hắn không muốn. Hắn muốn nhân cơ hội nương nhờ Thủy Hỏa, thì không cần lo sau này nữa.
Có lẽ hiện tại chính là cơ hội.
A Du đột nhiên cười một tiếng, “Nói thì nói vậy, nhưng ai không biết vợ anh ta chết thế nào? Rõ ràng anh ta thấy con kia, nhớ tới vợ mình, xem thái độ anh ta đối với con kia mềm mỏng cỡ nào? Không có việc gì còn nói chuyện cùng, nói không chừng ngày nào đó bị con kia câu hồn, lợi dụng anh ta chạy mất!”
Khỉ còm chợt khựng, “Vợ anh ta chết thế nào? Có liên quan gì đến Giang Nhược?”
A Du nhìn trái nhìn phải như trộm, tới gần nói thì thầm: “Sư Kiều Kiều, vợ anh Sơn đấy, một người phụ nữ cực đẹp, người ta là người đứng đắn, cũng không biết mắt mù thế nào lại theo anh Sơn. Cũng chính vào lúc đang có chửa bị kẻ thù của anh Sơn bắt cóc, lúc í đã sắp đẻ rồi.”
Khỉ còm nhíu mày, “Sau đó thì sao?”
A Du nói: “Chết rồi. Đám người kia thì không giống chúng ta cung phụng ăn ngon uống ngon thế này, còn thỏa mãn yêu cầu đâu.”
Khỉ còm lại hỏi: “Con cũng chết rồi?”
“Còn không phải chắc, lúc anh Sơn đuổi tới, Sư Kiều Kiều đã không ra hình người, bị người ta hiếp trước giết sau, trên đường đưa đi bệnh viện thì tắt thở.”
Khỉ còm vuốt cằm, “Trần Sơn không báo thù?”
Biểu cảm của A Du kiểu anh đang nói cái cứt gì đấy, “Trần Sơn haizz! Lúc trước con người anh ta trong nghề có tiếng là vừa tàn nhẫn lại thù dai, dám chọc vào anh ta, da mày cũng phải lột, còn chọc vào vợ anh ta, thì lột thêm một lớp nữa. Mấy thằng kia dù sao cũng bị chết thảm hơn vợ anh ta.”
Khỉ còm ngẫm nghĩ, không tiếp lời nữa.
“Anh khỉ, các anh với anh Hỏa, mấy năm nay đều hoạt động ở vùng nào?”
Khỉ còm liếc mắt nhìn hắn: “Mày có hứng thú?”
“Có!”
“Được, tao biết rồi,” khỉ còm khoác vai A Du, ghé lại gần nói lời thấm thía: “Mày lần này biểu hiện ngon lành, về sau hỏi thử ý anh Hỏa.”
Vẻ mặt A Du như trúng vé số, đang cao hứng, Hứa Lãng quay về, còn đang ở xa xa, âm thanh lười nhác truyền đến: “A Du, mày ở đấy làm gì, về chỗ mày đi.”
A Du lúc này đặc biệt nghe lời, đứng dậy vui vẻ đi luôn.
Hứa Lãng gọi nó lại: “Tí nữa anh Sơn phải ra ngoài, mày đem xe dưới hầm dịch đến chỗ râm mát đi.”
“Vâng ạ.”
……
Buổi chiều, Giang Nhược đóng cửa phòng, cửa sổ ngủ một giấc, tỉnh lại đã là lúc mặt trời lặn, Giang Nhược đẩy cửa sổ nhìn thử, vẫn không thấy bóng dáng Trần Sơn, cô đi ra cửa hỏi Hứa Lãng, “Trần Sơn đâu?”
Hứa Lãng nói: “Chờ dưới hầm kia kìa, bảo cô tỉnh thì xuống.”
Giang Nhược đi ra ngoài với tâm trạng khá tốt, sở dĩ Hứa Lãng biết tâm trạng Giang Nhược tốt, là vì Giang Nhược cười nói với hắn “Cảm ơn”, ngày thường cô ta còn chẳng nhìn thẳng người khác.
Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Nhược, muốn nói lại thôi.
Giang Nhược đi đến rìa sân, Trần Sơn và khỉ còm đứng nói chuyện cạnh chiếc xe điện ba bánh màu đỏ, Trần Sơn cau mày lắng nghe, rất lâu không nói câu nào, anh ta mím chặt môi, giữa cằm có một rãnh chẻ mờ mờ.
Ngũ quan Trần Sơn dễ nhìn, chỉ là khí chất cục mịch mặt mày hơi hung ác.
Trần Sơn thấy Giang Nhược, kết thúc trò chuyện với khỉ còm, xoay người lên xe ba bánh, Giang Nhược nhận được chỉ thị, đi về phía anh ta.
Giang Nhược đứng ở trước xe, còn có chút do dự, “Chúng ta thật sự phải đi cái này à?”
Trần Sơn liếc cô một cái, rất lạnh lùng, “Không thì thế nào?”
“Xe này trông không an toàn lắm, sẽ không lật chứ?” Không có dây an toàn, cũng không có ghế dựa, bên trong thả cái ghế đẩu.
Trần Sơn cho cô một ánh mắt hình viên đạn, “Lật lật lật, tôi còn sắp lật ngược mắt cô lên đấy. Mau lên, nếu không thì khỏi đi, trừ cái này cũng chỉ có đi bộ, cả đi cả về thì trời sáng cũng thành tối rồi. Ra bến tàu nhất định phải qua cánh rừng giữa đảo, ai biết vào đêm, trong rừng này sẽ có cái thứ quái quỷ gì.”
Trần Sơn nói rồi định buông tay xuống xe không lái nữa, Giang Nhược cuống lên, vội vàng nói: “Được được được, tôi ngồi.”
Giang Nhược nhìn một cái, xe này chỉ có thể lên từ phía sau, cũng không có cái dẫm chân, Giang Nhược khẽ cắn răng, mông ngồi lên trước, rồi nhấc chân lên.
Một phen gian nan mới ngồi xong, Trần Sơn khởi động, hơi chòng chành, ghế cũng không vững, Giang Nhược nắm chặt hai bên lan can không dám buông tay.
Nơi này cơ bản đều là đường đất, gồ ghề mấp mô, đường hơi đẹp một tí chính là đường sỏi đá, ở cái đoạn gần bến tàu, đi xuống hết con dốc thoải rất dài là bến tàu.
Giang Nhược ngồi quay lưng về phía Trần Sơn, hai bên đường, cây cọ cùng một số thực vật hải đảo sinh trưởng tươi tốt, ráng mây đỏ ở đằng xa rọi phía chân trời đỏ tươi.
Trần Sơn bóp phanh tay, “Đây chính là bến tàu.”
Dọc đường đến đây, Giang Nhược hiếm thấy có nhà ở, ngoài nhà ở gần biển, cũng chỉ có mấy hộ nằm rải rác hai bên đoạn đường gần bến tàu này.
Lúc trước bọn họ nói chỗ bến tàu có chợ phiên, nói là chợ, thật ra chỉ là mấy cái lán gạch bùn dựng vây quanh bến tàu, ngoài quán tạp hóa, quán cắt tóc, quán quần áo cùng quán ăn sáng, thế mà còn có một phòng cờ bài.
Hai hôm trước Trần Sơn bảo người mua Coca chính là mua ở quán tạp hóa.
Hôm nay là ngày thuyền vận tải tới, có ngư dân đưa hải sản tươi qua đây, buổi chiều thì ở đây đánh bài, quán ăn sáng bên cạnh cũng bán cả bữa nửa buổi, có vài người đánh xong bài vẫn sẽ ăn chút gì đó rồi mới về.
Lúc này, mấy gian hàng vẫn đang mở, phòng cờ bài truyền đến tiếng mạt chược, quán ăn sáng cũng có khách đang ăn.
Giang Nhược xuống xe, đi về chỗ bến tàu, ngang qua mấy gian hàng chợ phiên, nhìn thử một cái, không thấy có nam nữ thanh niên trung niên.
Bấy giờ bến tàu đã không náo nhiệt bằng ban ngày, mấy con thuyền nhỏ nóc lều loang lổ lặng lẽ neo sát ven bờ.
Trên đảo này hiếm có người lạ tới, càng đừng nói là phụ nữ trẻ tuổi như Giang Nhược.
Mặc dù ăn mặc áo sơmi màu đất cùng quần ống rộng hoa nhí không khác biệt lắm với phụ nữ trên đảo, thì người ta vẫn liếc mắt một cái là nhận ra cô không phải người trên đảo này.
Chưa kể đến nam nữ thanh niên trên đảo đều ra ngoài mưu sinh, cho dù ở lại đây, quanh năm phơi nắng phơi gió, làn da hẳn nên ngăm đen thô ráp, mà cô không chỉ trắng, dưới hoàng hôn, màu da còn trắng muốt như sứ.
Suốt đường qua chợ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xa lạ và cảnh giác với người ngoài tới để quan sát cô, huống hồ bụng cô phồng lên, càng khiến người ta nhìn vào, ngay cả âm thanh xào bài trong phòng cờ bài cũng nhỏ đi, có mấy bà vừa nhìn chằm chằm cô, còn khẽ bàn luận, kèm theo chỉ chỉ trỏ trỏ.
Giang Nhược bị những ánh mắt chằm chặp kia nhìn tới mức có chút e ngại, Trần Sơn ở bên giội nước lạnh, “Cô tưởng bến tàu này tốt đẹp đến đâu, nhân gian thiên đường? Thoát ra được chân trời mới rực rỡ? Một hai phải đến xem thử, thật quá ngây thơ.”
Điều Giang Nhược không biết là, người trên đảo đều biết nhà bác Trần có mấy người đàn ông trẻ tới, ngay hôm đó người chèo thuyền đưa bọn họ đến đã nói, tới cùng còn có một cô gái, hai ngày nay, chuyện này đã truyền ra từ lâu, đều đang lén lút đoán thân phận của cô.
Bác Trần không phải dân gốc ở đây, bà ta chuyển đến mười mấy năm trước, luôn bảo con trai bà ta làm to ở bên ngoài, kiếm được nhiều tiền.
Ban đầu mọi người không tin, nếu con trai giỏi giang vậy, bà ta ăn no rửng mỡ mới chạy đến cái đảo chim không thèm đẻ trứng của bọn họ.
Nhưng sau đấy lại phát hiện, đồ gia dụng của bác Trần đều gửi từ bên ngoài vào, đồ điện đủ loại, nhà đầu tiên dùng, chính là nhà bà ta, bà ta không đánh cá, nhưng thức ăn đồ dùng, bà ta chưa bao giờ thiếu, dần dà mọi người đều tin.
Cho nên dân đảo đều đang đoán, người phụ nữ vừa tới đó có phải vợ con trai bà ta không? Nhưng con trai bà ta, làm sao phải đẩy cả mẹ cả vợ lên đảo này?
Thấy Giang Nhược không nói lời nào, căng thẳng thấy rõ, Trần Sơn nói đùa: “Sợ à?”
Giang Nhược không để ý tới anh ta, đi về hướng quán cơm đằng trước nhất, “Tôi muốn đi ăn cái gì đấy.”
Ông chủ là một người đàn ông, Giang Nhược không nhìn ra tuổi, tầm trung người cao, đen mà gầy, hốc mắt rất sâu, con ngươi đen láy như bác Trần, có vẻ vừa đen vừa sáng, Giang Nhược còn chưa tới gần, ông ta đã nhìn mãi.
Giang Nhược bị đôi mắt kia nhìn chăm chú cực kì mất tự nhiên, cô ngồi xuống một cái bàn, Trần Sơn ngồi ở đối diện cô, ông chủ lập tức đưa thực đơn, đặt trên bàn dầu mỡ.
Thoáng chốc hình như cô lại xuất hiện phản ứng nôn nghén rất lâu chưa bị.
Giang Nhược nhìn thực đơn, rất đơn giản, cơ bản chính là đủ loại hải sản tươi kết hợp với cơm hoặc mì, Giang Nhược nói: “Ông chủ, một bát mì nghêu.”
Ông chủ nói được, hỏi sang Trần Sơn: “Cậu muốn cái gì?”
“Như thế.” Trần Sơn nói.
Ông chủ lấy thực đơn, đi làm mì.
Giang Nhược ngước mắt đánh giá quán này, Trần Sơn đứng dậy nói: “Tôi sang đối diện mua bao thuốc.”
Đối diện chính là quán tạp hóa kia.
Trần Sơn đi rồi, cô quay người nhìn, bà chủ cười hì hì chào hỏi Trần Sơn, trông cô ta chắc hẳn là người phụ nữ trẻ tuổi nhất trên đảo này, tuy đen, nhưng làn da căng bóng, dáng người đẫy đà, mặc váy dài hoa nhí bó sát, tóc dài búi cao cao, khóe miệng có hai má lúm hạt gạo, diện mạo cũng đặc trưng hơn.
Giang Nhược không quản được nhiều thế, nhìn thoáng qua liền xoay người, đi về phía ông chủ đang làm mì.
Ônh chủ mặc tạp dề, tay đang xử lý nghêu sò tươi, ông ta nhìn cô, ánh mắt có chút cứng nhắc, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo mang khẩu âm địa phương hỏi cô: “Cô có việc gì?”
Giang Nhược đứng ở chỗ cách ông ta vài bước, lại quay đầu nhìn nhìn đối diện, Trần Sơn đang cúi đầu chọn thuốc, Giang Nhược quay đầu lại, hỏi ông chủ: “Bác mỗi ngày đều sẽ ở đây à?”