Giang Nhược chỉ mở một khe cửa, cô đứng ở cửa vừa vặn ngăn cản, Trần Sơn đưa đồ cho cô, đứng đó không đi.
Cô hỏi: "Còn có việc à?"
"Cô cũng không nói tiếng cảm ơn?" Trần Sơn vốn không có ý này, nhưng thấy cô nhận đồ đến là yên tâm thoải mái, còn là vẻ mặt anh không phải cái dạng người tốt đẹp gì, thì trong lòng anh ta hơi cáu.
Mặc dù ấy mà, trước giờ anh ta cũng chẳng phải người tốt gì.
Câu trả lời của Giang Nhược càng có vẻ như lẽ đương nhiên, "Nếu không phải tại các người, sao tôi phải trải qua cuộc sống hết bữa này đến bữa khác chỉ dựa vào ăn cá uống canh cá để bổ sung dinh dưỡng, sáng tối cũng chỉ có thể dùng Mật Đại Bảo SOD?"
Giang Nhược xách túi đồ mĩ phẩm trong tay lên, chỉ vào chính mình nói: "Đây là thứ tôi nên có," lại chỉ vào anh ta, "Đây là việc anh nên làm."
Trần Sơn nói nhắc nhở: "Cô là con tin!"
Giang Nhược buổi sáng vốn đã bị bà lão kia làm cho sụp đổ tâm lí một trận, cô vừa hết kinh hồn, lại tới một Trần Sơn không quên luôn luôn nhắc nhở cô, làm một con tin nên có ý thức tự biết mình đang trong cảnh ngộ gian nan.
Cô sa sầm mặt ngay tức khắc, "Phải, tôi là con tin, có bản lĩnh thì giết con tin đi! Muốn lợi dụng tôi tống tiền chồng tôi, còn muốn tôi ngày ngày bán thảm mua vui cho các người? Anh nói với Tùy Hà và Giang Cận, trước cửa chính là biển, chọc điên lên cùng lắm thì tôi nhảy xuống, đến lúc đó bọn họ một cắc tiền cũng đừng mong lấy được, thử xem xem Lục Hoài Thâm có thể buông tha bọn họ không. Chỉ có kẻ cặn bã rác rưởi không thể dựa vào bản lĩnh thắng được, mới phải không từ thủ đoạn bắt cóc một thai phụ để đạt được mục đích. Anh cũng là đồng lõa, anh không chỉ không sám hối, còn tiến hành chèn ép tinh thần con tin, thật đáng hổ thẹn!"
Nói xong ra sức đóng phịch cửa, nhưng cái ván cửa phải gió này thật sơ sài chết tiệt, hất qua không chỉ không đóng được còn một lần nữa bật ra.
Trần Sơn đứng bên ngoài sắc mặt một lời khó nói hết, Giang Nhược thoáng chốc ngượng ngùng, lại nhanh chóng ấn cửa về, khóa kĩ.
Giang Nhược phát tiết một cách có nhịp điệu cảm xúc trong lòng, tuy rằng nhảy xuống biển gì đó có phần nói ngoa, nhưng ít ra trong lòng thoải mái hơn.
Cũng theo lời bác Trần nói, cô luyến tiếc đứa bé, sợ chết.
Chỉ cần còn có một tia hy vọng, cô vẫn sẽ chờ, vẫn sẽ tranh thủ.
Chỉ cần nghĩ, ngày tháng như này sẽ không phải không có điểm cuối, thì cô vẫn có thể chịu đựng.
Vốn dĩ đã sẵn sàng cho Trần Sơn nổi giận với cô, thế nhưng ngoài cửa yên tĩnh khác thường.
Qua hồi lâu cũng chẳng có âm thanh, Giang Nhược xác định anh ta đi rồi, ngồi ngây ra trước bàn một lúc lâu, bấy giờ mới đem đồ trong túi ra xem qua một lần, nguyên một bộ mỹ phẩm dưỡng da, mấy thứ lúc trước cô nói đều có.
Cô chống cằm, nhìn cái sân và biển rộng xanh thẳm ở nơi xa ngoài cửa sổ, chớp chớp mắt, chớp đi nỗi tủi thân, trong lòng an ủi suông chính mình, thật tốt, ít nhất không cần dùng Đại Bảo nữa.
Tới giờ cơm trưa, đám người Trần Sơn mỗi bữa đều quây bàn tròn ăn cơm trong phòng khách nhà chính. Bàn tròn kỳ thật không nhỏ, nhưng mấy người này chỉ có một "khỉ còm", còn những người khác ai nấy đều cao to, ngồi vây quanh thậm chí có phần chật chội.
Thời điểm Giang Nhược ra khỏi phòng, bọn họ đang ăn.
Giang Nhược đến phòng bếp, mặc dù hiện tại bác Trần không làm gì, Giang Nhược cũng có tâm lý bài xích bà ta.
Chỉ cần thấy mặt bà ta, thì cô sẽ nghĩ đến một màn sáng nay mình trợn mắt nhìn thấy, cái túi da mặt khô khốc lại vặn vẹo kia, y như ma quỷ hiện hồn trong đêm, cô đã có bóng ma tâm lý.
Hơn nữa, cô sẽ nhớ lại cảnh tượng bà ta cầm dao ra dấu trên bụng mình.
Cũng không biết có phải một màn này đã khơi dậy lòng che chở con cái của cô hay không, từ đó kích phát bản năng cách xa nguy hiểm, Giang Nhược giống như cố hết sức cách xa bà ta một chút, không ở chung một phòng với bà ta.
Giang Nhược tự cầm cơm trưa về phòng giải quyết, ít nhất như vậy sẽ không nuốt không trôi.
Cửa còn chưa đóng lại, Giang Nhược nghe thấy ngoài cửa có người đang cười khẩy, "Con đàn bà này, sớm muộn cũng có ngày xử nó."
Trần Sơn đập phạch đôi đũa xuống bàn, lườm đứa đang định nói, còn chưa mở miệng răn dạy, Giang Nhược mới vừa vào cửa đã vòng trở ra, cười hì hì hỏi người nọ: "Mày định xử tao thế nào?"
Người đàn ông kia nhìn cô không nói chuyện, ánh mắt rỏ dãi, không thiếu vẻ hung hãn.
Giang Nhược vẫn luôn biết loại như Thủy Hỏa, không phải người tốt gì, mà kẻ trừng mắt nhìn cô, khả năng đúng là kẻ bất chấp tính mạng làm điều phi pháp, dường như cô không một chút sợ hãi, trên mặt cười, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng khó chịu.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí gươm súng sẵn sàng.
Người bên cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ hắn, ý bảo hắn nhìn Trần Sơn.
Khi người đàn ông chạm phải ánh mắt phẫn nộ cảnh cáo của Trần Sơn, liếc mắt sang chỗ khác, tự ăn cơm của mình, nhưng Giang Nhược nhìn ra được, hắn không phục lắm.
Giang Nhược nhớ ra, người này chính là kẻ buổi sáng Trần Sơn đe dọa nói muốn băm hắn ném vào biển cho cá ăn.
Trần Sơn quay đầu nhìn Giang Nhược, "Cô đi ăn cơm đi."
Giang Nhược cười, thong thả ung dung thương lượng cùng Trần Sơn: "Anh Sơn, chúng ta phải nói rõ đã, về sau có thể đừng cho người này xuất hiện trước mặt tôi không? Tôi cũng thật sự sợ nó xử tôi, nếu tôi có chuyện gì, các anh không phải là bận công cốc chuyến này sao?"
Ngay từ ban đầu ánh mắt kẻ này nhìn cô đã rất ghê tởm, Giang Nhược thật sự sợ hắn.
Phòng tắm nhà chính chỉ cách hàng hiên một bức tường, tối hôm qua lúc cô đang tắm rửa, cô nghe thấy bên ngoài có bước chân sột sà sột soạt, theo sau nghe thấy tiếng cười thô tục của kẻ này cười cợt cùng đồng bọn, nói cửa sổ trên bức tường không có một khe hở nào, chỉ nghe tiếng thật chẳng có gì thú vị.
Đã khiến Giang Nhược ghê tởm chết đi được, vội vàng tắm xong bọc kín mít đi ra ngoài.
Trần Sơn lúc này nhíu mày, như đang nghiêm túc suy xét lời cô nói.
"Cmn mày xong chưa?" Người nọ không biết là giận tím mặt hay thẹn quá hóa giận, đứng dậy, muốn đi về phía trước, bị người bên cạnh khuyên bảo: "A Du, đủ rồi."
Trần Sơn thấy thế, hỏi Giang Nhược: "Cô nói xem muốn nó đừng xuất hiện trước mặt cô như thế nào?"
"Cách xa tôi ít nhất 20 mét, tốt nhất đừng xuất hiện trong phạm vi tầm mắt tôi."
Trần Sơn không cần nghĩ ngợi, nói: "Được." Anh ta nhìn về phía A Du, "Về sau mày đi canh vòng ngoài nhất."
A Du trước kia từng phạm tội cưỡng gian, phương diện kia không hề tiết chế, bình thường nói chuyện tục tĩu không che đậy, Trần Sơn cũng có điều cố kỵ, dứt khoát nhân cơ hội chuyển hắn ra xa một chút.
"Anh Sơn!" A Du không dám tin, chỉ vào Giang Nhược nói: "Người phụ nữ này là con tin, anh còn thật sự coi nó như khách quý? Anh Sơn có phải anh điên rồi không!?"
"A Du, nghe anh Sơn, đừng làm hỏng việc." Khỉ còm là người vẫn luôn đi theo cạnh Thủy Hỏa, trong những người này thì lời nói vẫn xem như có chút sức nặng.
A Du lia thẳng đôi đũa xuống bàn ăn.
Giang Nhược cười với mọi người một cái, rất giả, "Gây thêm phiền toái cho mọi người rồi."
Xoay người, vẻ tươi cười tắt hẳn.
Đóng cửa lại, tay Giang Nhược cũng đang run.
Áp lực đầy thách thức trước mặt bao nhiêu nhân sĩ giáp địch như thế, hoàn toàn không phải người thường có khả năng chịu đựng. Hai ngày nay cô không làm gì, rảnh rỗi thì quan sát mấy người này, cô đã sớm phát hiện tên A Du kia là kẻ không phục tùng cai quản nhất trong đó, ngoài mặt cung kính với Trần Sơn, quay đầu một cái đã là bộ dạng không nghiêm túc.
Trần Sơn chắc chắn cũng biết người này là đồ hay sinh sự, Giang Nhược nhân thời điểm A Du phát ra tín hiệu uy hiếp, đưa ra yêu cầu bắt hắn tránh xa một chút, lý do chính đáng, Trần Sơn không lý do gì không đồng ý.
Có điều tất cả những điều này đều được thành lập trên nền tảng, Giang Nhược cho rằng Trần Sơn kia coi trọng đại cục, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Buổi chiều, Giang Nhược cũng không hề đi ra ngoài.
Bàn sách ở ngay trước cửa sổ, cô mở cửa sổ ra ngồi ở ghế vô cùng chán ngán, tầm nhìn nơi này cũng khá đẹp, nếu nhà ở đẹp đẽ hơn một tí, cửa sổ này đổi thành cửa sổ sát đất, có lẽ còn có cảm giác nghỉ mát hải đảo.
Khuyết điểm duy nhất chính là, chỉ mở cửa sổ không mở cửa, không thông gió, không giống ngồi dưới mái hiên, một cơn gió biển ngẫu nhiên thổi tới, cả người khoan khoái.
Nếu mở cửa, phòng khách có người canh, liếc mắt một cái đã nhìn vào trong.
Cô nghĩ, nếu hiện tại cô thật sự chủ động giam mình vào, ngược lại cho bọn họ bớt lo.
Giang Nhược ngồi một lúc, thực sự hơi nóng, mở quạt điện.
Quạt điện kia cũng là kiểu cũ, Giang Nhược không dám quạt thẳng vào mình, điều chỉnh chế độ quay, quạt liên tục phát ra âm thanh cót ca cót két, tạp âm ồn ào đến nỗi cô có chút phiền lòng.
Ở đây cũng chẳng có gì giải trí, không có mạng, đến cả mấy thằng đàn em Trần Sơn mỗi ngày đều chỉ có thể phát mấy ca khúc lỗi thời trong điện thoại.
Lặp đi lặp lại mấy bài, Giang Nhược nghe mà sắp nôn mất.
Lúc này khỉ còm đang vừa phát bài hát vừa hát theo một cách khó nghe, hơn nữa là hoán đổi giọng nam nữ.
"Anh có tình với em em có ý với anh, đừng để tình yêu sượt qua vai, miệng lưỡi trơn tru, lời ngon tiếng ngọt, anh đã nghe quá nhiều quá nhiều..."
Hai tay Giang Nhược nắm chặt thành quyền, lon coca Trần Sơn đưa cho cô lúc trước vẫn còn đặt trên bàn, cô không thể nhịn được nữa dùng Coca gõ mạnh lên bàn, tạo ra động tĩnh.
Những người đàn ông kia như thể không nghe thấy, hát càng thêm hăng say.
Ngược lại là Trần Sơn nghe được động tĩnh đi tới, đứng trước cửa sổ của cô.
Giang Nhược nhìn về phía anh ta không khách sáo, "Tránh ra."
"Thế nào mà càng ngày cô càng gắt gỏng?" Trần Sơn dựa vào trước cửa sổ, như thể đã quẳng ra sau đầu chuyện buổi sáng Giang Nhược nổi cáu với anh ta.
"Thánh mẫu ở đây cũng sẽ biến thành người đàn bà chanh chua, chứ đừng nói một thai phụ rối loạn nội tiết tố, cảm xúc không ổn định như tôi."
Khỉ còm làm cho giọng the thé để hát giọng nữ, hát xong còn đang cười ha ha ha.
Giang Nhược ngửa đầu nói với Trần Sơn: "Có thể bảo hắn đừng hát nữa được không, đây là dưỡng thai tiêu cực, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Nghiêm trọng đến mức nào?"
Giang Nhược trịnh trọng: "Sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ của con tôi."
Trần Sơn cười ra tiếng, "Dù sao chuyện ở trong bụng nó cũng không nhớ được lâu, thẩm mỹ gì đó, sau này bồi dưỡng không phải là được rồi à."
Giang Nhược hỏi: "Anh có con không?"
Trần Sơn im lặng giây lát, mặt mày cúi thấp, "Không có."
Giang Nhược nói: "Thế thì nói với anh cũng nói vô ích." Trong lòng lại bởi vì giây lát ngập ngừng mới đây của Trần Sơn, thấy hơi khác thường.
Hai người cũng chẳng nói chuyện nữa.
Được một lúc Trần Sơn hỏi cô: "Sao không uống coca?"
Lần này đổi thành Giang Nhược mắc kẹt một lát, "Không muốn uống, uống nhiều quá không tốt."
Cô đột nhiên chuyển đề tài, nói: "Ở đây buồn quá, tôi muốn ra ngoài đi dạo."
Trần Sơn ôm tay, liếc mắt nhìn cô, "Chả ai không cho cô ra ngoài, hai hôm trước không phải mỗi ngày cô đều đi ra ngoài hả?"
Giang Nhược thoáng lưỡng lự, nói: "Ý tôi là, đi dạo xung quanh đảo."
Biểu cảm của Trần Sơn lạnh nhạt, "Nắng to, dễ bị cảm nắng."
"Nhá nhem thì đi."
"Trời tối đường không dễ đi, khó về."
"Không phải anh có xe ba bánh à? Đi một vòng trên đảo nhanh lắm nhở?"
Trần Sơn nheo mắt đánh giá cô, "Có phải tôi đã nói với cô rồi không, suy nghĩ không nên có, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ."
Giang Nhược mỉm cười, ngữ khí đặc biệt hòa nhã dễ thương lượng: "Anh đang nói gì đấy, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo, ở đây buồn quá."
Trần Sơn cắn chắc, "Cô muốn chạy trốn."
Giang Nhược chống cằm, vẻ mặt vô tội: "Không phải anh bảo tôi không chạy trốn nổi à? Nhá nhem tối ở đây lại không có thuyền, các người lại theo dõi chằm chặp như thế."
"Phép khích tướng vô dụng."
Giang Nhược nói chân tình thật lòng: "Thai phụ cũng cần vận động, biết không? Buồn rầu lâu rồi sẽ sinh bệnh. Anh xem bọn anh mỗi ngày cắt lượt, lúc nghỉ ngơi còn có thể xuống biển bơi lội câu cá, lái xe ba bánh ra ngoài hóng gió..."
Lúc này Trần Sơn quay người đi thẳng luôn.
Giang Nhược thất vọng, việc này cũng không thể cứ nhắc đến mãi, nhưng kéo dài thì đến khi nào cô mới có thể tìm được cách truyền tin.
Cô đang ưu sầu, Trần Sơn lại quay lại, gõ gõ cửa sổ của cô, "Chờ tí nữa bớt nắng."
Mắt Giang Nhược sáng lên, kiềm chế niềm vui sướng, gật đầu, cười loáng thoáng đáp một tiếng: "Được."
Trần Sơn xì một tiếng.