Biểu cảm của Đỗ Thịnh Nghi cứng nhắc.
Ấn tượng mà Đỗ Thịnh Nghi tạo cho Giang Nhược phần nhiều là lành lạnh cao ngạo, hiếm khi thấy cô ta bị ép khuất phục một cách rõ ràng như bây giờ.
Bởi vì lúc trước Đỗ Thịnh Nghi vừa tới đã gây khó dễ cho cô, bất đắc dĩ cô không thể trốn tránh được có liên quan đến Đỗ Thịnh Nghi trong công việc, xà nhà lắp mộng từ lâu rồi, khả năng ngồi xuống nói chuyện hòa nhã gần như bằng không, Giang Nhược cũng không định thẽ thọt khúm núm cầu xin cô ta, cho nên trước đó cô đã định lấy vật đổi vật, nhưng Đỗ Thịnh Nghi dán chắc miệng vàng không mở, thì Giang Nhược cũng không lãng phí thời gian nữa.
Giang Nhược rời đi, Tiểu Tưởng ra tiễn cô.
Đi tới cửa Tiểu Tưởng còn muốn đến thang máy cùng cô, Giang Nhược nói: “Không cần tiễn đâu, em về đi.”
Tiểu Tưởng khách sáo: “Vậy Giang tiểu thư, chị đi thong thả.”
Giang Nhược ấn thang máy, cửa phía sau đóng lại.
Điện thoại còn đang trong cuộc gọi, một tay Giang Nhược đút túi áo, đứng trước thang máy gọi điện thoại, tuy là điện thoại của Cao Tùy, nhưng anh ta đang bận, đầu kia điện thoại là lăng giảo.
Giang Nhược nói: “Tôi đã ra khỏi nhà cô ta, gây phiền toái cho cô rồi.”
Lăng Giảo nói: “Không sao. Có điều tôi nghe giọng điệu Đỗ Thịnh Nghi, có vẻ quan hệ của cô ta và Thủy Hỏa cũng không đơn giản, lời nói không rõ ràng, thiết nghĩ ngày đó quả thực Thủy Hỏa đã tới tìm cô ta.”
Giang Nhược nhìn xung quanh, kiểu nhà có thang máy vào tận cửa, ra khỏi thang máy chính là nhà mình, hai bên sảnh vào nhà xếp những chiếc tủ kích thước không đều, nhìn hình dáng là dùng làm tủ giày cùng tủ chứa đồ, đồng điệu với màu sắc nội thất bên trong, tới gần cạnh cửa nhà có một tủ ngăn kéo, bên trên bày một bức tranh sơn dầu.
Cô nhìn lên nóc tường, phát hiện camera ở góc trên bên phải cùng cửa lớn.
Giang Nhược hướng tầm mắt trở lại thang máy, “Hai người chắc chắn đã gặp mặt, chẳng qua là hành tung Thủy Hỏa trở thành ẩn số, hơn nữa hiện tại bị cảnh sát theo dõi, hắn tùy tiện nói những thứ trong lòng cho người khác cũng có nguy hiểm, cho nên Đỗ Thịnh Nghi cũng có thể thật sự không biết hướng đi của Thủy Hỏa.”
Thang máy tới, Giang Nhược tắt điện thoại, đúc cả tay và điện thoại vào túi áo, trước khi vào thang máy, cô nhìn camera, camera nằm ở vị trí có thể nhìn được toàn cảnh đại sảnh vào nhà.
Xuống đến tầng một đi ra thang máy, Giang Nhược mới phát hiện bọc giày trên chân vẫn quên chưa lấy ra, cô cởi bọc giày ném vào thùng rác cạnh thang máy.
Lúc một mình Giang Nhược đi đường rất nhanh, bước dài theo thói quen, đặc biệt là đi giày đế bằng, hồi trước bụng chưa lộ ra luôn quên mất sự thật đã mang thai, hiện tại cơ thể đã có thể cảm nhận rõ ràng sự nặng nề, cô mới phải kiềm chế tốc độ đi bộ của mình theo bản năng.
Lúc đi ra ngoài, có cuộc gọi đến, di động rung lên trong túi, Lục Hoài Thâm gọi tới.
Giang Nhược đứng ở dưới nhà Đỗ Thịnh Nghi, đối với cuộc gọi ấy, chẳng hiểu sao hơi chần chừ.
Cô kết nối, Lục Hoài Thâm hỏi: “Sao ban nãy mãi không nghe điện thoại?”
“Vừa rồi gọi điện với người khác.” Giang Nhược kéo mở cửa kính ở lối ra vào.
Lục Hoài Thâm gọi cho cô hồi lâu đều là máy bận, bèn gọi về nhà hỏi thím Ngô, bà ấy bảo cô đã ra ngoài, nhưng không nói đi đâu.
Anh hỏi: “Bây giờ đi đâu đấy?”
“Có chút việc ở ngoài,” Giang Nhược ngẫm nghĩ vẫn nên một câu cho qua, nhanh chóng đổi đề tài hỏi anh: “Gọi điện thoại cho em có chuyện gì?”
Lục Hoài Thâm đầy hứng thú: “Không có việc gì thì không thể gọi cho em?”
“Bây giờ đang nửa chiều, anh không bận?” Nếu không có việc gì, anh sẽ không gọi điện thoại cho cô vào giờ này.
Giang Nhược đi đến bên cạnh xe, bỗng nhiên dừng chân, sau đó quay đầu nhìn hướng lên chỗ cao, như đang nghĩ tới cái gì, ngữ khí lạnh nhạt hơn nhiều, “Có phải anh biết em đang ở đâu?”
Bên đối diện yên tĩnh trở lại, một lúc sau vẫn chẳng hồi đáp.
Giang Nhược hiểu ra, cô mở cửa lên xe, mới hỏi: “Sao anh biết được?”
Lục Hoài Thâm không đáp mà hỏi lại: “Em tìm cô ta làm gì?”
“Đương nhiên là vì dò hỏi tin tức Thủy Hỏa.”
Hơi thở của Lục Hoài Thâm chợt nặng nề một cách rõ ràng, liên đới ngữ khí cũng nặng lời hơn vừa rồi một chút, “Cảnh sát cũng không cạy nổi miệng cô ta, em tìm cô ta có ích gì?”
Cơn giận của Giang Nhược vọt thẳng lên đầu, cô dùng sức sập mạnh cửa xe, vang vọng một tiếng rất lớn, dường như bên kia cũng nghe thấy, bèn không lên tiếng nữa.
Được một lúc thấy cô trước sau vẫn không hề mở miệng, Lục Hoài Thâm nói hơi hơi dịu giọng: “Em với cô ta có xích mích, em cứ đơn thương độc mã đi gặp cô ta như vậy?”
Giang Nhược hít sâu, gắng sức để bản thân bình tĩnh lại, “Sao em cảm thấy anh vô cùng để ý em một mình gặp Đỗ Thịnh Nghi nhỉ? Em không hiểu, Đỗ Thịnh Nghi đầy người thương tật cô ta có thể làm gì em? Rốt cuộc là anh lo cô ta làm gì em, hay sợ cô ta nói gì với em?”
Ban đầu giọng Giang Nhược còn có thể giữ bình tĩnh, sau cùng thì chẳng che giấu được ngữ khí chất vấn.
Giọng Lục Hoài Thâm chán nản hẳn, hỏi lại: “Em có ý gì?”
Cảm giác bức bách cũng theo đó mà đến.
“Ý trên mặt chữ.” Giọng điệu Giang Nhược nhạt nhẽo, “Em không biết rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện chưa nói rõ với em, em tôn trọng sự riêng tư của anh, cũng lựa chọn tin tưởng anh, nhưng anh phải biết nghi ngờ và tín nhiệm là tỉ lệ nghịch, nghi ngờ tích lũy càng dày, sự tín nhiệm cũng sẽ sụp đổ theo.”
Bên Lục Hoài Thâm không có tiếng.
“Em không muốn cứ luôn phải biết về anh từ miệng người khác,” trong đầu Giang Nhược hỗn độn, nói năng lộn xộn, cổ họng nghèn nghẹn: “Nhưng, nhưng hình như anh... luôn không thể cho em một lời giải thích cho ra dáng.”
Giang Nhược không muốn nói tiếp, tắt điện thoại.
Cô dựa vào ghế hồi lâu, di động bị cô ném ở bảng tablo rung một cái, cô nghiêng đầu liếc qua, là tin nhắn dành cho hội viên gửi từ thương hiệu mỹ phẩm dưỡng da cô thường dùng.
Lục Hoài Thâm không gọi lại, cô bình ổn một chút, lái xe rời đi.
Giữa đường lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì nghĩ một tí rồi đổi đường đi Hoa Lĩnh Phủ.
Buổi tối Lục Hoài Thâm tụ tập cùng mấy người bạn quan hệ không tệ, anh chủ yếu tới hỏi Hạ Tông Minh về chuyện Mã Lục.
Hạ Tông Minh thời niên thiếu hết sức lông bông có giao tình với một băng nhóm xã hội đen, đại ca kia hành sự thận trọng cũng trượng nghĩa, làm ăn lên như diều gặp gió, khi bên nào cần, thì thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ nhau.
Hồi Thủy Hỏa vừa mất tích, là Hạ Tông Minh trợ giúp, báo một tiếng với người này, nhờ người giúp anh ta để ý một chút, nói gì thì nói, Thủy Hỏa với bọn họ mới xem như cùng hội cùng thuyền.
Trước đó không lâu biết được một người tên Mã Lục, từng nhắc tới Thủy Hỏa với thuộc hạ của đại ca kia.
Khi đó Lục Hoài Thâm đã phát giác Giang Cận đang mưu toan cái gì, công ty bên này lại không thể phân thân, để phòng ngừa bất trắc đã bảo người chú ý giúp hành tung của Mã Lục.
Mà Mã Lục này thực ra là một người đầu óc kích động, cực kì thích khoe mẽ, nhưng cũng dễ sợ hãi.
Sau khi biết Giang Nhược gặp chuyện, Lục Hoài Thâm lập tức bảo người giữ Mã Lục.
Vừa khéo mấy ngày nay Mã Lục một mình về nhà thăm mẹ tuổi già đổ bệnh, nửa đường quay về thì bị tóm.
Mã Lục làm việc cho Thủy Hỏa, nắm giữ không ít chứng cứ cấu kết giữa Giang Cận với Thủy Hỏa.
Giang Cận sợ muốn chết, hai ngày nay hoảng thế trận, hận không thể lật cả gầm trời để tìm cho được Mã Lục.
Hạ Tông Minh nói: “Nếu không bây giờ cứ giao Mã Lục cho cảnh sát cho xong?”
Bấy giờ chỉ có hai người bọn họ đứng trên sân thượng của tòa nhà đơn lập trong hội quán, buổi tối giao mùa thu đông, trời đã về khuya, Lục Hoài Thâm cầm một điếu thuốc trên tay, rít một hơi, rồi chầm chậm nhả ra một vòng khói trắng mỏng, "Không vội."
Hạ Tông Minh nghĩ một lát, không nói nữa.
Anh ta nhìn thời gian, đã quá 11 giờ, Lục Hoài Thâm vẫn chưa đi, trong quá khứ muộn nhất là hơn 10 giờ đã sốt ruột chạy về nhà.
Hạ Tông Minh thấy quái lạ: “Hôm nay không phải về sớm à?”
Vừa dứt lời, Hạ Tông Minh thấy Lục Hoài Thâm thoáng nhíu mày, lại chợt nhận ra hôm nay anh nói ít lạ thường, cả đêm đều là dáng vẻ cụt hứng tâm sự trùng trùng, đã uống không ít rượu, thuốc cũng hút rất nhiều.
“Chuyện gì, hai người lại cãi nhau?”
Lục Hoài Thâm không tằng hắng gì, vẫn hút thuốc, mắt nhìn về nơi xa tối om, đốm lửa giữa ngón tay lúc sáng lúc tắt.
Thật lâu sau, anh nói hững hờ: “Buổi chiều Giang Nhược đi gặp Đỗ Thịnh Nghi.”
Trong lòng Hạ Tông Minh hồi hộp thay anh, “Đỗ Thịnh Nghi đã nói gì với cô ấy?”
Một tay Lục Hoài Thâm chống lan can sân thượng, dập tắt thuốc ở bên cạnh, “Không biết, nói được vài câu cô ấy tức quá tắt máy luôn.”
Hạ Tông Minh nghĩ Giang Nhược này nổi giận cũng không phải kiểu bình thường, phỏng chừng Lục Hoài Thâm cũng bị chọc ngoáy, nếu không đã về nhà dỗ người ta từ lâu rồi, chứ không nửa đêm còn lai vãng bên ngoài đến tận giờ này.
“Cậu nói gì mà chọc cô ấy tức thành như thế?”
Lục Hoài Thâm liếc mắt sang, “Không biết Đỗ Thịnh Nghi nói gì với cô ấy, dù sao cô ấy cũng đã sinh nghi.”
Hạ Tông Minh im luôn.
Qua một lát anh ta thở dài nói: “Cậu nên sớm chuẩn bị tâm lý, càng về sau cậu càng không giấu được cô ấy, Giang Nhược lại không phải kẻ ngốc. Ngay từ khi cậu tốt với cô ấy, tôi đã lo về sau cậu kết thúc kiểu gì.”
Lục Hoài Thâm lại rút điếu thuốc ra, Hạ Tông Minh giơ tay đoạt lấy, “Hoặc là cậu từ bỏ vì Giang Nhược, hoặc phải làm tốt công tác chuẩn bị Giang Nhược sẽ cạch mặt cậu, cậu không có nổi cả hai đâu.”
Lục Hoài Thâm ngừng một chút, liếc sang anh ta: “Nếu tôi cứ muốn có cả hai thì sao?”
“Cậu nói xem nếu cậu đơn thuần vì bản thân còn được, đó gọi là dã tâm, gọi là lợi ích thương trường, nhưng mấu chốt là trong đó còn liên quan tới Đỗ Thịnh Nghi, đến lúc đó Giang Nhược sẽ nghĩ thế nào? Hơn nữa Giang Cận ra tay với Giang Nhược ở thời điểm náy, Bác Lục còn có một Lục Thậm Cảnh đang như hổ rình mồi, cậu rất khó giữ cả hai bên.”
Lục Hoài Thâm cũng chẳng nói gì, rút lấy điếu thuốc từ trong tay anh ta, vỗ nhẹ vai anh ta.
Hạ Tông Minh thấy anh đi vào, đến ngồi cùng Lục Trọng, khẽ nói cái gì đó.
……
Lục Hoài Thâm đưa theo tài xế qua đây, lên xe thì bảo: “Đến Hoa Lĩnh Phủ.”
Xe đã dừng ở vị trí đỗ, Lục Hoài Thâm lại không xuống xe.
Tài xế đợi một lúc, trong xe tĩnh lặng tới cực hạn, anh ta không dám nhìn kính chiếu hậu, chỉ thắc mắc: “Lục tổng, không xuống xe ạ?”
Khi Lục Hoài Thâm mua căn hộ này, đã mua ba chỗ đỗ xe.
Giờ này bên tay phải anh, đang đỗ xe Giang Nhược.
Giang Nhược không muốn thấy anh, trốn tới đây, phỏng chừng không ngờ đến anh cũng tới chỗ này.
Lục Hoài Thâm không lên tiếng, nhắm mắt dựa vào ghế xe, tài xế không dám quấy rầy nữa.
Qua hồi lâu, Lục Hoài Thâm vuốt tóc, dặn dò tài xế: “Cậu đi trước đi.”
……
Đã sắp 1 giờ rạng sáng, Giang Nhược không ngủ được, trong tối tăm yên tĩnh loáng thoáng nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, âm thanh đóng lại càng rõ ràng hơn.
Cô lập tức ngồi nhỏm dậy, đi chân trần ra cửa, thấy đèn phòng khách đã mở, có ánh sáng lọt vào từ dưới khe cửa.
Ngay từ đầu Giang Nhược đã không nghĩ là kẻ trộm, kẻ trộm không quang minh chính đại như vậy, còn gây ra động tĩnh.
Dép lê trong nhà đế mềm, đi đường gần như không có tiếng, thấy dưới khe cửa có bóng người đong đưa, Giang Nhược nhanh tay lẹ mắt khóa trái cửa ngay.
Người bên ngoài vừa vặn định mở cửa, tay mới đặt lên tay nắm cửa, kết quả bên trong lạch cạch một tiếng, động tác của anh khựng lại, tựa như không thể tin được, thử vặn tay nắm cửa, khóa cứng.