Giang Nhược cho rằng bản thân chủ động đến thăm nhà, bất kể quan hệ như thế nào, mà có việc cần hỏi, đi tay không chung quy là không hay lắm.
Trợ lý Tiểu Tưởng của Đỗ Thịnh Nghi mở cửa, vội đón lấy giỏ quả và hoa từ tay cô, “Giang tiểu thư, mời vào trong.”
Hôm nay trời quang, nắng thu vàng hoe, nhiệt độ không tính là thấp, Giang Nhược mặc chiếc áo khoác da dáng dài màu khói đậm, bên trong là một chiếc váy body cổ cao màu đen, thắt lên đai lưng, đủ che bụng.
Chân Giang Nhược đi đôi bốt cao cổ đế bằng, Tiểu Tưởng vốn dĩ đã đặt một đôi dép lê trên thảm chùi chân trước cửa, thấy giày cô không tiện thay lắm, liền nói: “Nếu không tiện thay, ở đây có bao bọc giày.”
“Cảm ơn.” Giang Nhược nhoẻn cười, lồng bao giày vào.
Tiểu Tưởng vừa cất đồ vừa nói: “Lúc chị gọi điện thoại tới chị Đỗ đang ngủ trưa, phiền chị ngồi ở phòng khách một lát, chị ấy sửa soạn một chút sẽ ra.”
“Ừ.” Giang Nhược đi đến phòng khách ngồi xuống sofa.
Chỉ chốc lát sau, Đỗ Thịnh Nghi đã ra, hơn hai tháng kể từ lần trước bị thương, tháng trước đã tháo thạch cao rồi, ngày thường sẽ dùng gậy phụ trợ hành động, gần đây đang thử bỏ gậy, chân bị thương không dám dùng sức, đi đường rất lao lực, Tiểu Tưởng sợ cô ta không cẩn thận va chạm ngã, nên đưa tay dìu cô ta.
Trong thời gian dưỡng thương, Đỗ Thịnh Nghi lùi tất cả các hoạt động yêu cầu tự đến hiện trường, bộ phim đang quay cũng dừng, đoàn phim không chờ nổi, cuối cùng quyết định đổi diễn viên, có điều quảng cáo quảng bá DS vẫn giữ lại cho cô ta. Công ty sắp xếp cho cô ta nhận mấy buổi phỏng vấn cá nhân trên các trang web, Weibo cũng phát trực tiếp tương tác cùng fans, miễn cưỡng có thể duy trì được độ hot, vừa vặn qua một tháng nữa sẽ khai máy phim mới, vết thương của cô ta cũng gần khỏi rồi.
Giang Nhược nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn về phía cô ta, liền đó đứng dậy.
Đỗ Thịnh Nghi đứng yên tại chỗ một lát, ánh mắt chỉ hướng thư phòng, “Vào trong rồi nói.”
Thư phòng đối diện phòng ngủ, Tiểu Tưởng đỡ cô ta vào thư phòng, Giang Nhược vào theo sau.
Đỗ Thịnh Nghi đã ngồi trên sofa, “Ngồi đi, uống gì không?”
Giang Nhược ngồi xuống nói: “Không cần.”
Đỗ Thịnh Nghi liền bảo Tiểu Tưởng ra ngoài trước, “Đóng cửa lại đi.”
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, thư phòng chỉ có Giang Nhược cùng Đỗ Thịnh Nghi ngồi đối diện.
Đỗ Thịnh Nghi hoàn toàn mặt mộc, mới vừa ngủ dậy, hai mắt còn lờ đờ, cô ta uể oải dựa vào lưng ghế sofa, hờ hững liếc Giang Nhược: “Vô sự bất đăng tam bảo điện, Giang tiểu thư lần này chủ động tìm tôi là vì cái gì?”
Đỗ Thịnh Nghi thẳng thắn như vậy, mở bài cùng bản thảo Giang Nhược nghĩ sẵn trong đầu từ trước đều không còn giá trị, nói toạc móng heo: “Tôi muốn hỏi chuyện về Thủy Hỏa.”
Đỗ Thịnh Nghi dừng một chút, đôi mắt rũ hàng mi bỗng nhiên nhìn về phía cô, lát sau, cô ta đột nhiên cười một tiếng, “Thủy Hỏa?”
Giang Nhược sửa đúng: “Tùy Hà.”
Đỗ Thịnh Nghi gặp biến không hoảng, sắc mặt tự nhiên hỏi: “Tôi không hiểu hắn ta, không thân, về người này, những thứ tôi biết chưa chắc đã nhiều hơn cô.”
Ngữ khí nghe có vẻ chiếu lệ, Giang Nhược nghe ra được.
“Cảnh sát từng tìm tôi,” Giang Nhược ẩn ý, “Nói Thủy Hỏa tới tìm cô, hỏi tôi có biết cô với hắn ta có quan hệ gì không, lúc ấy cô từng nhắc đến hắn ta với tôi, tôi nói đúng sự thật cho cảnh sát.”
Đỗ Thịnh Nghi cũng không bởi vậy mà bực mình, giọng điệu hời hợt mà thong thả: “Tôi biết, sau đó cảnh sát lại đến tìm tôi một lần.”
“Cô thật sự đã gặp Tùy Hà?”
Đỗ Thịnh Nghi nhướng mày nhìn cô, tránh nặng tìm nhẹ hỏi lại: “Đây là cô đang moi tin tôi hả?”
Đôi mắt Giang Nhược vẫn nhìn cô ta không động đậy, khóe miệng phơi phới nụ cười ung dung: “Tôi tưởng cô thẳng thắn với tôi như vậy là không muốn nói quanh nói co nữa.”
Thái độ của Đỗ Thịnh Nghi kiên quyết: “Thực đáng tiếc, tôi nói chưa từng gặp là chưa từng gặp, bây giờ cô cứ phải có được chút tin tức của hắn ta từ chỗ tôi là làm khó tôi.”
Bầu không khí hơi căng thẳng.
Hai người đều là sắc mặt ôn hòa, nhưng giữa các đề tài tung ra, cũng chẳng chịu thua trận.
Giang Nhược vốn dĩ ôm tâm thế thử một lần, không nghĩ có thể thành công, nếu muốn Đỗ Thịnh Nghi thay đổi lời nói, cũng chính là khiến cô ta gián tiếp thừa nhận lừa gạt cảnh sát, điểm này, cô ta quả thật khó xử.
Giang Nhược có một cảm giác, ở một khía cạnh nào đó Đỗ Thịnh Nghi giống một kẻ liều mạng, cô ta như thể không có vướng bận, cái gì cũng không sợ, tính tình thì mềm cứng đều không ăn, nếu mạnh bạo, chỉ e sẽ càng tác dụng ngược hoàn toàn.
Giang Nhược im lặng giây lát, bình tĩnh hỏi: “Có lẽ chúng ta cũng có thể công bằng một chút, cô nói cho tôi hướng đi của Tùy Hà, tôi cho cô thứ cô muốn. Tôi chỉ cần biết tin tức của hắn ta, tôi sẽ không nói với cảnh sát, như vậy được chứ?”
“Không thể.” Đỗ Thịnh Nghi từ chối khá triệt để, giọng dửng dưng, nhưng mang theo sự kiên quyết trong từng câu chữ. Theo sau lại cười gằn nói: “Thứ tôi muốn, cô không cho được, cô cũng sẽ không cho.”
Giang Nhược chẳng cần nghĩ cũng biết có liên quan đến Lục Hoài Thâm, cô phát giác thái độ giấu giếm hướng đi cho Thủy Hỏa của Đỗ Thịnh Nghi kiên định như thế, không hề giống cách đối đãi với một người đàn ông từng quấy rối.
Giang Nhược hết cách như đi vào ngõ cụt, cũng không thể nói cho Đỗ Thịnh Nghi biết đường hướng Thủy Hỏa liên quan đến một mớ vụ án, nếu Thủy Hỏa bị chứng thực có quan hệ dây dưa không dứt với Giang Cận, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng. Ban đầu Đỗ Thịnh Nghi vì muốn khiến Lục Hoài Thâm sống không yên bèn cố ý tới ngáng chân cô, nếu biết chân tướng, há chẳng phải Đỗ Thịnh Nghi sẽ vui mừng khi thấy thành công?
Giang Nhược vẫn không chê phiền phức mà kéo đề tài về Thủy Hỏa, “Nghe nói rất nhiều năm trước ở Hong Kong cô với Tùy Hà đã biết nhau.”
Sắc mặt Đỗ Thịnh Nghi bỗng chốc sa sầm, ấn đầu mày hỏi với giọng điệu không vui: “Lục Hoài Thâm nói với cô?”
Giang Nhược đối đáp trôi chảy: “Cảnh sát điều tra ra.”
Đỗ Thịnh Nghi không tin: “Cảnh sát sẽ cho cô biết cái này chắc?”
“Hết thảy vì điều tra án, không có gì là không có khả năng.”
Thái độ của Đỗ Thịnh Nghi cực kì ngang ngạnh: “Tôi giữ quyền nói của tôi, nếu cô có bất kì nghi vấn gì, bảo với cảnh sát, để cảnh sát điều tra, cho dù có chứng cứ bày ở trước mặt tôi, tôi vẫn là câu nói kia, tôi không biết người nọ đi đâu.”
Giang Nhược nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, đeo bao tay đút vào túi đứng lên, nhìn cô ta từ trên xuống: “Vậy thì đã quấy rầy rồi.”
Đi được vài bước, Giang Nhược lại lộn trở về, nghiêng người mắt nhìn Đỗ Thịnh Nghi: “Tôi tốt bụng nhắc nhở Đỗ tiểu thư một tí, Thủy Hỏa không chuyện ác nào không làm, bị ra lệnh truy nã, nếu đến lúc đó bị điều tra ra cô có qua lại với hắn mà giấu không báo, thế thì phải gánh trách nhiệm pháp luật đấy.”
“Tôi không hề gì.” Đỗ Thịnh Nghi cười, có vài phần liều lĩnh, cô ta thả chậm ngữ điệu khẽ bổ sung: “Dù sao Lục Hoài Thâm cũng sẽ không để tôi ngồi tù.”
Tim Giang Nhược chợt thắt lại, trên mặt thoáng qua vẻ châm biếm không để lại dấu vết.
Đỗ Thịnh Nghi thấy biểu cảm của cô, “Tôi suýt nữa quên mất, dù sao cô cũng sẽ không tin lời nói của tôi, đúng là đối với Lục Hoài Thâm, cô có sự tín nhiệm không thể dao động.”
Giang Nhược đứng thẳng người, ánh mắt nhìn sang Đỗ Thịnh Nghi nhiều thêm vẻ cao cao tại thượng, cô nhẹ nhàng nhíu mày rồi lại giãn ra.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn ra vẻ kiêu căng quen thuộc trên mặt mày cô, phảng phất thấy được bóng dáng Lục Hoài Thâm trong đó, ánh mắt thản nhiên lướt qua bụng Giang Nhược, “Nghe nói cô mang thai, sao Lục Hoài Thâm dám thả mặc cô một mình đến gặp tôi, hẳn là cô không nói với anh ấy nhỉ?”
Cô ta giương khóe miệng ý vị sâu xa, nâng mí mắt đối diện ánh nhìn của Giang Nhược, “Nếu cô xảy ra chuyện gì ở chỗ tôi...”
“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?” Mặt Giang Nhược không biểu cảm ngắt lời cô ta, “Cô dọa tôi? Trước khi tới tôi đã thông báo luật sư của mình, di động luôn trong trạng thái gọi điện với anh ta trong toàn bộ quá trình, nếu tôi xảy ra chuyện gì, hôm nay cô cũng không ra khỏi tòa nhà này được đâu,” Giang Nhược lấy điện thoại đúc trong túi áo khoác ra, biểu hiện đang trong cuộc gọi, cô quơ quơ thân máy, nét tươi cười rạng rỡ: “Suy cho cùng tôi không yên tâm với nhân phẩm của cô lắm đâu.”