Hôm nay Vương Chiêu không phải đến công ty, rời khỏi chỗ Minh Ngọc liền đến thẳng chỗ Giang Nhược một chuyến.
Lúc xuống xe bầu trời vẫn lất phất mưa bụi, Giang Nhược đã mở sẵn cửa cho cô ấy, Vương Chiêu đưa túi xách lên che đỉnh đầu, chạy chậm vài bước đi vào.
Chân tay Giang Nhược không thấy béo, áo len dáng dài to rộng màu trà khoác lên người, có thể phân biệt lờ mờ dáng người vẫn mảnh dẻ như cũ qua hình dáng bả vai.
Vương Chiêu vốn không định tới chỗ Giang Nhược, quyết định tức thời, cũng đưa phần canh của mình cho Giang Nhược luôn.
"Cho tôi thì cô lấy gì mà uống?"
"Nếu tôi muốn uống ngày nào cũng có thể uống được, còn thiếu một hai ngụm này chắc?" Vương Chiêu đưa đồ cho thím Ngô, "Tuy canh mẹ tôi hầm có được hương vị quả thực không tồi, nhưng dựa vào tần suất ba lần một tuần mà uống hơn 20 năm thì thật sự sẽ chán ngấy, nhưng mẹ tôi cũng có mỗi sở trường ấy, hận không thể khoe khoang khắp nơi, nếu từ chối ý tốt của bà, bà sẽ nổi nóng với cô ngay."
Thím Ngô nghe xong cười mãi, xách canh đến phòng bếp đổ vào nồi hầm.
Vương Chiêu nhìn Giang Nhược: "Có muốn kể với tôi chuyện của cô không?"
Thím Ngô không biết toàn bộ sự tình, Giang Nhược cũng sẽ không nói trước mặt bà ấy, vì thế đưa Vương Chiêu lên thư phòng trên tầng.
Sống ở bên này không bao lâu, Lục Hoài Thâm đã dọn sạch một gian phòng cho khách, lắp đặt đơn giản lại một lần nữa, làm thư phòng cho Giang Nhược dùng. Bên trong trừ nội thất văn phòng cơ bản, còn có tủ sách lớn hai mặt lập thể, trang trí sofa cùng thảm trải sàn... cũng bố trí dựa theo sở thích của cô.
Vương Chiêu được biết những việc trải qua, không muốn nhắc đến Minh Ngọc nữa, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, là sợ tin tức bị thả ra tạo thành ảnh hưởng không thể nghịch chuyển, cần phòng họa khi chưa xảy ra.
Giang Nhược nói: "Bên Bác Lục chỉ có Lục Hoài Thâm với thím út anh ấy biết, thím út là người tin được, chỉ sợ phía Giang Cận xảy ra sai sót, suy cho cùng hắn nhắm vào tôi mà tới, chắc chắn sẽ thừa cơ gây sóng gió trong công ty, khẳng định đầu tiên sẽ khiến tôi không thể tiếp tục ở trong hội đồng quản trị."
"Luật sư của cô nói thế nào?"
"Cao Tùy hôm nay đi thu thập bằng chứng, nhưng tôi cảm thấy phần thắng không lớn."
Bởi vì lúc ấy cô đi thăm mẹ Minh Ngọc, mấy câu đã nói, đều theo kịch bản Giang Cận cùng Minh Ngọc thiết lập xong từ trước. Trong khẩu cung của Cao Tường và Minh Ngọc, trước tiên cô mang tiền tham ô qua tay Minh Ngọc, sau đó lại giả vờ mượn danh nghĩa Minh Ngọc, đưa tiền cho Tiêu Lộc, nói dối là tiền Minh Ngọc tích cóp được, dùng để chi tiêu chữa bệnh và dưỡng lão ngày sau.
Nếu Minh Ngọc không trao đổi tin tức trước với Tiêu Lộc, Tiêu Lộc chỉ biết khi đó cô chuyển giao tiền Minh Ngọc cho dưỡng lão, thế này chỉ có thể gián tiếp chứng thực Minh Ngọc làm chứng không sai. Nếu hai mẹ con truyền tin cho nhau trước, đã thống nhất cách nói, vậy thì khẩu cung của Tiêu Lộc sẽ càng nghiêng về phía Minh Ngọc.
Ấn đường Vương Chiêu khẽ nhíu, nói: "Tôi nhớ đợt trước tôi ăn cơm cùng người của mấy công ty công quan, hình như có nghe nói vụ bọn họ phụ trách tương tự vụ của cô, tôi về hỏi thử kết quả thế nào, nếu có thể, tôi đem trường hợp đó làm thành tổng hợp tư liệu gửi cho cô xem thử."
Vương Chiêu nói xong sợ cô lo nghĩ, lại tiếp tục cho cô một mũi trợ tim: "Không phải lo quá, Lục Hoài Thâm quan hệ rộng có nhiều cách, Cao Tùy lại càng kinh nghiệm phong phú hơn, có thể giải quyết."
Giang Nhược cười gật đầu: "Tôi biết. Nhưng Giang Cận tuyệt đối không thể nào chấp nhận kết quả xôi hỏng bỏng không, nếu anh ta đã chủ động gây sự, chắc chắn đã dự tính được bất kể kết cục thế nào, cũng có thể lấy đi một số thứ từ tôi."
Vương Chiêu lập tức nghĩ đến cái gì đó: "Ý cô nói..."
"Cổ phần." Giang Nhược chống má nhìn về chân trời xám xịt ngoài cửa sổ sát đất, "Đương nhiên nếu có thể ném tôi vào ngục thì càng tốt. Nhưng hiện tại tôi mang thai tình huống đặc thù, bắt tôi cõng tiền án phạm tội hình sự, cũng có lợi cho anh ta trong vụ án của ông nội và bố mẹ tôi, cảnh sát cùng bên công tố sẽ có lý do tin rằng vì để tư lợi mà tôi vu cáo anh ta."
"Vậy cô chỉ có thể chắp tay dâng cổ phần như thế à?" Vương Chiêu đột nhiên thấy lòng nặng trĩu, "Nếu như vậy, cho dù vụ kiện của ông nội cô có thắng thì cũng chẳng thể quay về công ty được."
"Cô biết không?" Giang Nhược cụp mắt, cắn môi dưới, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, ngừng một lát cô mới tiếp tục nói: "Hiện tại đã không phải chỉ là vấn đề giữa cả nhà Giang Vị Minh với ông cháu tôi nữa, nhà họ Giang đã là một vũng nước đục từ lâu rồi, bây giờ còn kéo nhiều người vào hơn, tôi chẳng thể chỉ lo cho chính mình, hơi có sơ sẩy sẽ vì nhỏ mất lớn."
Vương Chiêu lí giải "vì nhỏ mất lớn" theo hướng sâu hơn, ngầm hiểu và nói: "Cô lo sẽ gây ra rắc rối cho Lục Hoài Thâm à?"
Giang Nhược ôm gối khẽ thở dài: "Nhà họ Lục cũng không yên bình."
"Cô cứ quyết định như vậy, ông nội cô thấy thế nào? Ông ấy đồng ý chứ?" Vương Chiêu hỏi.
Giang Nhược lắc đầu: "Tôi đã làm hỏng việc rồi, ngày hôm qua chú Minh đã biết chuyện này, gọi điện thoại tới hỏi tôi tình hình, nhưng ông nội tôi không có phản ứng gì."
Giang Nhược cảm thấy, Giang thị hiện tại chỉ như tòa nhà cao lung lay sắp đổ, căn cơ tuy ổn, tiếc rằng càng xây càng ngiêng, một khi sụp xuống, xây lại rất khó. Công ty bây giờ bên trong thì lòng người bất ổn, bên ngoài một đống sổ nợ rối mù, nếu thực sự có điều bất trắc, hai cái hại so với nhau cô sẽ chọn cái nhẹ hơn.
Nhưng nếu vì thế mà phải khiến Lục Hoài Thâm gánh chịu tổn thất, cùng nguy hiểm bị mẹ con Thường Uyển đâm một dao để giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, thì cô không làm được.
Trước kia khi còn ở nhà họ Trình, ngoài việc Trình Đống kinh doanh thất bại, cô chỉ sinh hoạt hàng ngày củi gạo mắm muối, đâu hiểu được kiểu rút dây động rừng trong doanh nghiệp lớn rắc rối phức tạp này.
Nhưng cô không hề biết, thời khắc rút dây động rừng sẽ còn tới sớm hơn so với dự đoán của cô.
***
Buổi chiều Lục Hoài Thâm triệu tập cuộc họp bất thường, bảo các quản lý cấp cao có liên quan làm báo cáo tình hình thời gian gần đây. Thường Uyển cùng Lục Thậm Cảnh cũng ở trong số nhân viên tham dự.
Chân Lục Thậm Cảnh phục hồi nhiều năm, cuối cùng cũng có hiệu quả, trước mắt đã có thể tạm thời thoát ly xe lăn, chỉ là thời gian và tốc độ đi bộ vẫn chịu hạn chế, sau một thời gian ngắn đi lại thì bắt buộc phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thấy anh ta đang "đi" tới, mọi người trong phòng hội nghị trừ Lục Hoài Thâm khó nén ngạc nhiên. Dẫu sao trước đây khi gặp Thẩm Thế Nghiêm ở Quảng Châu, Lục Thậm Cảnh cũng đã không dùng xe lăn.
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người lục tục rời hội trường, Thường Uyển hỏi Lục Hoài Thâm ngay trước mặt mọi người xung quanh: "Nghe nói ai đó nhà anh lại xảy ra chút việc, sao có con rồi vẫn không ngừng nghỉ thế?"
Lục Hoài Thâm đứng lên chuẩn bị đi, nghe vậy chợt dừng bước, mỉm cười nói: "Giám đốc Thường thích quan tâm chuyện vợ chồng tôi thế à?"
Người xung quanh cố tình thả chậm động tác muốn nghe thử bát quái, bị Lục Hoài Thâm lừ mắt nhìn lướt qua, lanh lẹ thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
Đợi người đi hết, Lục Hoài Thâm lại ngồi xuống ghế, như cười như không nhìn về phía Thường Uyển: "Bà nghe ai nói cô ấy xảy ra chuyện?"
Lục Thậm Cảnh tránh nặng tìm nhẹ trả lời thay bà ta: "Giấy không gói được lửa, có chút gió lay cỏ động cũng dễ dàng rò rỉ thông tin, công ty nào chẳng giống nhau."
Thường Uyển tiếp lời: "Nếu truyền ra ngoài vợ anh nhận hối lộ, anh biết sẽ sinh ra ảnh hưởng lớn thế nào đối với công ty không?"
"Ngoài các người thì không có ai biết."
Thường Uyển cau mày nói: "Anh không thể nói như vậy được, chúng tôi biết được từ chỗ người khác, công ty đông người lắm miệng, ai dám bảo đảm không phải tin tức bên Giang thị để lộ chứ?"
Tầm mắt Lục Hoài Thâm dừng hình trên mặt Lục Thậm Cảnh và Thường Uyển như có điều suy tư, "Chỗ người khác là chỗ nào?"
Lục Thậm Cảnh chống vào hai bên ghế đứng lên, nói với dáng vẻ ung dung: "Không có chuyện gì thì đi trước đây."
"Đợi đã."
Vừa định đi ra, Lục Hoài Thâm gọi giật anh ta lại.
Lục Thậm Cảnh xoay người: "Làm sao?"
Lục Hoài Thâm đứng dậy, từ từ nói: "Hiện tại ông cụ đặt kì vọng cao vào mày, có một số việc có nên làm hay không, mày phải cân nhắc gấp đôi đấy."
Lục Thậm Cảnh cười cười: "Vâng, em nhất định thận trọng từ lời nói đến việc làm, để anh với ông nội đều vừa lòng."
Sắc mặt Lục Hoài Thâm chợt sa sầm: "Đừng giả vờ nữa, trong lòng tỏ tường còn giả bộ hồ đồ thì chẳng hay hớm gì đâu."
Lục Thậm Cảnh hơi chau ấn đường, vẻ mặt nghi hoặc: "Em thật sự không hiểu lắm anh đang nói cái gì."
"Mày xảy ra tai nạn xe nhưng có bị đâm hỏng đầu óc đâu, mày không biết tao đang nói gì chắc?" Lục Hoài Thâm đến gần nhìn thẳng anh ta, không mấy khách sáo.
Thường Uyển tái mặt: "Mày có ý gì, nói chuyện kiểu gì đấy?"
"Trời biết đất biết," Lục Hoài Thâm vỗ vỗ ngực Lục Thậm Cảnh, "Các người biết."
Hai cái kia không tính là nhẹ, thân hình Lục Thậm Cảnh lảo đảo, Lục Hoài Thâm xì một tiếng, không buồn nhìn cái điệu yếu ớt như Lâm Đại Ngọc của anh ta.
Về đến phòng làm việc, Lục Hoài Thâm bảo Bùi Thiệu đặt một nhà hàng không gian thanh nhã, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Lục Chung Nam, mời ông ấy ra ngoài ăn cơm.
Thái độ của Lục Chung Nam kiêu ngạo hết sức, "Việc ập lên đầu rồi, cuối cùng cũng nhớ đến tôi?"