Giang Nhược ngẩn người: "Nhưng nếu đã như vậy, tại sao Đỗ Thịnh Nghi phải giấu giếm hộ Thủy Hỏa?" Trong lòng cô nghi hoặc không thôi, "Đây chẳng phải trái ngược với sự thật bày ra trước mắt à?"
Giọng Lục Hoài Thâm ủ dột: "Đôi khi sự thật mắt nhìn thấy, có lẽ chưa chắc đã là sự thật. Vật đổi sao dời, ai biết được hiện trạng có cải biến hay không."
Giang Nhược không tỏ ý kiến.
Lục Hoài Thâm bảo cô ngủ, "Đừng chất chứa quá nhiều lo nghĩ, mọi việc đã có anh."
Một câu khiến người ta có cảm giác an toàn biết bao, nhưng Giang Nhược lại cảm thấy áp lực khi rơi vào cục diện bế tắc không thể vãn hồi, đối với tất cả cô tựa như biết lại tựa như không, rắc rối như một quả cầu tuyết càng lăn càng to, dựa vào năng lực trước mắt của cô căn bản không thể giải quyết. Gần đây Lục Hoài Thâm thường xuyên đi công tác, cho dù anh không nói cô cũng biết công ty bên kia xảy ra chút vấn đề, cô lo Lục Hoài Thâm lo được đầu này sẽ chẳng lo được đầu kia.
Cô không tiếp xúc với những việc bên Bác Lục, chỉ biết tin tức, dạo này vẫn là Quý Lan Chỉ tiết lộ cho cô.
Quý Lan Chỉ nói, từ cái lần tiệc gia đình Thường Uyển chọc ông cụ mất hứng, Lục Hoài Thâm liền quang minh chính đại rút bớt thế lực của Thường Uyển, cắt giảm thay đổi thân tín và người ủng hộ Thường Uyển, còn vươn tay đến tận công ty chi nhanh ở các khu vực lớn, mà ông cụ không biết vì sao, cũng mắt nhắm mắt mở với việc này. Nhưng Thường Uyển và Lục Thậm Cảnh cũng không phải loại mặc cho người ta xâu xé, đã ngấm ngầm mưu đồ.
Tình hình ở tầng sâu hơn thì không rõ lắm, Quý Lan Chỉ cũng chỉ biết nửa vời.
Giang Nhược chỉ sợ sự việc của cô bên này làm Lục Hoài Thâm phân tâm, để cho mẹ con Thường Uyển có cơ hội nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập
Lục Hoài Thâm từ bên Mỹ về, lệch múi giờ còn chưa kịp đảo lại đã tiếp tục đi thành phố khác, mỗi ngày đều thuộc trạng thái thiếu ngủ.
Giang Nhược không quấn lấy anh hỏi đông hỏi tây nữa, yên tĩnh một lúc, phía sau truyền đến tần suất hô hấp dần dần đều đặn theo quy luật.
Dạo gần đây trong lòng Giang Nhược chứa nhiều tâm sự, vốn dĩ cảm xúc đã ở vào trạng thái chán nản, hiện tại càng nặng nề hơn, thỉnh thoảng cảm thấy tức ngực khó chịu, cô rất lo sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với thai nhi, nghĩ đến đây, cô ngăn lại mọi cảm xúc tiêu cực bên ngoài mang tới, nhắm mắt ép bản thân thả lỏng đi vào giấc ngủ.
Cho dù như thế, vẫn tới hừng đông cô mới ngủ được, sáng sớm nghe thấy bên cạnh có tiếng chăn sột soạt trong mơ mơ màng màng, từ đầu chí cuối đều không sáng đèn, chẳng mấy chốc cô lại ngủ mất.
Giấc ngủ này không bao lâu đã tỉnh, kéo mở rèm cửa sổ, ngoài trời vừa đổ cơn mưa nhỏ, tuy mưa đã ngừng rơi, nhưng hơi ẩm ướt chưa tan, trên mặt đất còn đọng nước, trời cũng mờ mịt âm u, Giang Nhược vào phòng quần áo lấy một chiếc áo khoác len choàng bên ngoài bộ đồ ở nhà rồi đi xuống lầu.
Khi ăn bữa sáng, Giang Nhược hỏi thím Ngô: "Lục Hoài Thâm đi lúc nào ạ?"
"Hơn 8 giờ chưa đến 9 giờ thì phải, gần giống mọi ngày."
Sớm thế đã đến công ty, thời gian ngủ của Lục Hoài Thâm không dài, hiển nhiên không thể thỏa mãn nhu cầu giấc ngủ cơ bản.
Đêm qua cô ngủ không say, sáng ra ngoài thời điểm anh rời giường thì chẳng nghe thấy động tĩnh gì.
Sau bữa sáng có một cuộc gọi đến từ số lạ, Giang Nhược nghe máy: "Xin chào?"
Đối phương là một giọng nữ: "Chào Giang tiểu thư, tôi là Lăng Giảo."
"Luật sư Lăng, có việc gì à?"
Lăng Giảo nói: "Là thế này, tôi và luật sư Cao hôm nay chuẩn bị về quê cô một chuyến, thu thập chứng cứ từ chỗ mẹ Minh Ngọc, cô có thể kể một chút với tôi đại khái nội dung câu chuyện ngày hôm đó của hai người được không, tôi làm biên bản."
Sau những chuyện trải qua ngày hôm qua, Giang Nhược có phần không tin người, cô hỏi thêm một câu: "Luật sư Cao đang ở cùng cô à?"
Lăng Giảo dường như có thể cảm nhận được sự cảnh giác của cô, giải thích: "Đúng vậy, tôi đang ở cạnh anh ấy, hiện tại chúng tôi vừa lên tàu cao tốc, lúc trước sợ cô đang nghỉ ngơi, nên bây giờ mới gọi cho cô."
Lăng Giảo vừa dứt lời, đầu kia điện thoại đã đổi người nói chuyện: "Cô yên tâm nói với cô ấy đi."
Có Cao Tùy mở lời, Giang Nhược mới thuật lại cuộc đối thoại hôm đó theo sự thật.
Cuộc điện thoại của Cao Tùy vừa ngắt được một lúc, Vương Chiêu lại gọi điện thoại tới.
Cuối tuần cô ấy lái xe sang nơi khác đi công tác, hôm nay công ty cho cô ấy nghỉ phép, tối hôm qua quay về cô ấy đến thẳng nhà bố mẹ ở một đêm, mẹ cô ấy hầm canh bảo cô ấy mang đi, nhớ tới Minh Ngọc hơi mắc chứng kén ăn vì bệnh trầm cảm, cho nên mang thêm một phần đưa cho cô ta.
Bấy giờ cô ấy vừa xuống thang máy, lo canh cánh trong lòng gọi điện thoại cho Giang Nhược: "Cô biết Minh Ngọc bị làm sao không? Ban nãy tôi đến đưa canh cho cô ấy, thấy trên mặt hình như hơi hơi có vết bàn tay, nói chuyện cũng né né tránh tránh, có phải Giang Cận bạo hành gia đình không?"
Nếu là thế thật, bất kể ra sao cũng phải báo cảnh sát.
Vương Chiêu cảm thấy bên Giang Nhược tĩnh lặng khác thường, lát sau nghe Giang Nhược thờ ơ nói: "Tôi đánh."
Cửa thang máy mở, Vương Chiêu ngẩn người không đi ra ngoài, cả kinh nâng cao giọng: "Cô đánh?"
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại, Vương Chiêu vội vàng duỗi tay chặn một chút, bước nhanh ra ngoài.
"Rốt cuộc là chuyện làm sao?"
Giang Nhược nói đại khái chân tướng, nghe được nửa đoạn trước Vương Chiêu liền khựng bước chân, đứng bất động trong khu thang máy tầng B1 để nghe điện thoại.
Đợi Giang Nhược nói xong, Vương Chiêu nghiến răng nghiến lợi: "Con mụ tồi tệ này..." cô ấy ngừng một chút, nói: "Tôi đột nhiên nhớ ra quên lấy hộp giữ nhiệt, mẹ tôi bỏ mấy trăm đồng bạc mua đấy, cũng không thể cho cô ta được hời."
Không đợi Giang Nhược nói chuyện, cô ấy liền ngắt máy, ném di động vào túi xách, đón thang máy đi lên đường cũ.
Thời điểm chuông cửa vang lên một lần nữa, là dì giúp việc tới mở cửa, Vương Chiêu cười hì hì: "Cháu quên lấy hộp giữ nhiệt, có thể đổ canh ra đưa bình giữ nhiệt cho cháu không?"
Dì giúp việc nói được chứ, xuất phát từ lễ phép bảo Vương Chiêu vào trong ngồi một lát, đừng đứng ở cửa.
Vương Chiêu đi vào, nhìn chung quanh một vòng hỏi: "Minh Ngọc đâu?"
"Uống một ít canh xong về phòng rồi, có thể đã ngủ."
Đang nói, Minh Ngọc từ phòng ngủ chính đi ra, dì giúp việc nói: "Vương tiểu thư quay lại lấy hộp giữ nhiệt."
Minh Ngọc lo ngay ngáy trong lòng, ngượng ngập à một tiếng.
Vương Chiêu cười đi qua chỗ cô ta, ánh mắt Minh Ngọc dao động, rõ ràng là biểu hiện chột dạ, "Muốn ngồi thêm một lúc không?"
Vương Chiêu đứng trước mặt cô ta, một bàn tay tát thẳng lên mặt cô ta, trùng khớp dấu tay Giang Nhược để lại tối hôm qua.
Dì giúp việc lúng túng sợ hãi, kêu lên một tiếng, hộp giữ nhiệt rơi xuống đất, bà ấy lập tức tiến lên ngăn cản: "Làm gì đấy, làm gì đây hả!"
Vương Chiêu xụ mặt lạnh lùng hỏi cô ta: "Giang Nhược mang thai vừa qua thời kì nguy hiểm, vì giúp cô mà lao tâm khổ trí, cô lại liên thủ với nhân tình của mình hãm hại cô ấy thế này, cô có còn là người không?!"
Thấy Minh Ngọc nhìn mình không hề chớp mắt, lã chã chực khóc kiểu oan ức cực kỳ, cô ấy càng cáu tiết, giận quá hóa cười nói: "Cô còn giả vờ, có phải bệnh tình cũng giả vờ không? Tôi thấy cho dù cô thực sự có bệnh, nguyên nhân căn bệnh cũng là vì lương tâm bất an đêm ngủ không nổi nhỉ?"
Minh Ngọc không cãi lại, dì giúp việc không rõ nguyên do, nhưng người phát tiền lương là Giang Cận, bà ấy tất nhiên sẽ đứng về phía Minh Ngọc, càng bảo vệ hơn: "Vương tiểu thư cô làm sao thế, sao không cho người khác phân trần gì đã ra tay rồi? Có gì mà không thể bình tĩnh nói chuyện hả? Cô còn thế này là tôi báo cảnh sát đấy!"
Minh Ngọc khẽ ngăn cản: "Cháu không sao."
Vương Chiêu thật sự không hiểu, bị đánh vừa không phản bác cũng không phản kháng, đây là cái thói gì? Có vẻ như cô ấy đang bắt nạt Minh Ngọc quá mức không bằng, dẫn tới cô ấy cũng khó mà nói ra những lời làm người ta tổn thương hơn, vốn dĩ cô ấy đã nghĩ xong xuôi, trong tình huống Minh Ngọc báo cảnh sát, cô ấy sẽ ứng đối thế nào.
Nhưng một quyền này như đánh vào bông, làm người ta buồn bực quá chừng.
Vương Chiêu nghĩ, có phải cô ta có nỗi khổ trong lòng không, hỏi một câu thăm dò: "Cô không có gì muốn giải thích hả? Có phải Giang Cận uy hiếp không?"
Minh Ngọc dừng một chút, lắc đầu nói: "Làm thì là làm thôi."
Vương Chiêu lạnh lùng nhìn cô ta hồi lâu, chẳng còn lời nào để nói, xoay người đi ra ngoài luôn.
Dì giúp việc nói: "Hộp kia..."
Cửa đóng lại.
Mục đích đến của Vương Chiêu căn bản không phải vì cái hộp, Minh Ngọc khẽ nói: "Dọn vào cất ở bên cạnh đi."
Trở lại phòng, Minh Ngọc ngồi trên thảm dựa vào giường, rèm cửa sổ khép kín, ánh sáng ảm đạm, cô ta ra sức rúc cằm vào cổ áo len cao cổ, móng tay cấu chặt đầu gối, đôi mắt vô hồn nhìn cái thẻ trên bàn ở đầu giường.
Chiếc thẻ chân chính thuộc về cô ta trước kia bị Giang Cận phát hiện, đoán được mục đích sử dụng, đã cưỡng ép lấy đi, tối hôm qua hắn trả lại cho cô ta, bên trong hoàn lại số tiền gấp đôi.