Đầu tháng 12, trang chính thức của đoàn làm phim Vị Nhân Gian công bố dàn diễn viên chính. Là nhân vật đại nữ chủ, cái tên Lam Thư Dung chễm chệ nằm ở hàng đầu tiên, theo sau đó mới là những vai diễn còn lại.
Vị Nhân Gian✓: Nhân gian trăm vị, tùy ý là được. Cùng Lạc Tử Thư du ngoạn nhân gian và tìm ra lời giải cuối cùng.
Diễn viên chính: @Lam Thư Dung vai Lạc Tử Thư
Diễn viên chính: @Lâm Nhạc vai Xuân Hiên, @Tằng Tuấn Kiệt vai Nghiêm Phong, @Mạnh Yên vai Lệ Miêu.
Diễn xuất đặc biệt: @Vạn Thiến vai Trưởng công chúa Lệnh Hoa, @Tần Tiếu Bảo vai Vu Đầu, @Trần Quan Hồng vai Cảnh Đức đế, @Nguyễn Kính Trung vai Bàng Nghiêu.
Đạo diễn: @Đàn Thừa Nhuệ
Phó đạo diễn: @Hứa Vĩ Lợi
Biên kịch: @Hoa Thần
Lam Thư Dung giờ phút này đang ôm điện thoại nằm ở trong ngực Phạm Thanh Khê, nàng lười biếng vuốt vuốt mấy cái sau đó mới ấn nút chia sẻ.
Lam Thư Dung✓: Đường đi rất dài, mong được chỉ giáo.
Chưa đầy một phút, bên dưới phần bình luận liên tục sục sôi, đa phần đều tỏ ra phấn khởi với tin tức Lam Thư Dung "tái xuất".
Quả thật kể từ sau khi Phạm Thanh Khê trở về tiếp nhận Hỷ Tinh Phong Lạc rồi ký cái hợp đồng kia, công việc của Lam Thư Dung dễ thở hơn rất nhiều. Bằng chứng là mấy tháng nay nàng giống như bốc hơi khỏi giới giải trí, nếu không phải còn mấy cái quảng cáo xuất hiện tới lui trên màn hình lớn thì khán giả đã cho rằng nàng thực sự giải nghệ.
Aaaaa, chị Dung cuối cùng cũng chịu xuất hiện, em nhớ chị muốn chết.
Em nghe nói Hải Miên sắp chiếu có phải không ạ?
Chị Dung định ở ẩn sao?
Không chừng là được đại gia nào đó bao nuôi, mới không cần đi đóng phim haha.
Lầu trên nói đúng, nếu không sao lại tự dưng ngoan ngoãn như vậy.
...
Lam Thư Dung đọc đến đây thì ngẩng đầu nhìn "vị đại gia" đang bao nuôi mình, vừa lúc Phạm Thanh Khê cũng nhìn xuống, vì thế ánh mắt hai người chạm vào nhau. Lam Thư Dung cong môi mỉm cười còn Phạm Thanh Khê ngược lại nhíu mày thật chặt.
Lam Thư Dung đương nhiên biết cô vì sao lại như vậy, nàng vội cất điện thoại rồi trở người dậy bưng lấy mặt cô: "Không vui?"
Phạm Thanh Khê cũng không phủ nhận, cô nắm lấy cổ tay nàng, ánh mắt dính chặt: "Em..."
Lam Thư Dung nở nụ cười, nhắm ngay môi cô mổ một cái thật mạnh: "Không phải chị đang bao nuôi em sao?"
Phạm Thanh Khê vòng tay ôm lấy eo nàng, siết thật chặt, sau đó mới chậm rì nói ra mấy chữ: "Em là bạn gái chị, không phải bao nuôi.'
Hai từ "bao nuôi" này có bao nhiêu sỉ nhục, cô cũng không muốn Lam Thư Dung ở ngoài kia bị mang tiếng xấu, dù là đùa giỡn cũng không được.
Lam Thư Dung không ngờ Phạm Thanh Khê lại nghiêm túc như vậy, nàng bật cười thành tiếng rồi lại hôn một cái lên môi cô: "Chị thật đáng yêu."
Sau đó nàng lại nói: "So với mấy lời không căn cứ đó em lại quan tâm chuyện sắp phải cùng chị tách ra hơn."
Thậm chí năm nay nàng còn phải ăn Tết trong đoàn làm phim, đối với một người đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thì thực sự quá bức người.
Không riêng gì nàng, bản thân cô cũng cảm thấy mất mát. Thời gian qua bởi vì có Lam Thư Dung bên cạnh mà cô mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ, thậm chí giấc mộng tra tấn kia cũng không còn. Thật khó có thể tưởng tượng những ngày sắp tới sẽ như thế nào, nếu không bận công việc, cô còn muốn cùng nàng chạy tới chỗ kia, mỗi ngày làm trợ lý đặc biệt cho nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt cô vẫn đối với nàng mười phần an ủi, ngón tay trỏ từng chút một vuốt ve chân mày lá liễu, nhỏ giọng dỗ dành: "Khi nào nhớ chị đều có thể gọi điện thoại, nếu có thời gian chị sẽ đến thăm em. Như vậy có được không?"
Lam Thư Dung đưa ngón tay chọt chọt vào ngực cô: "Em mới không thèm nhớ chị..."
"Nhưng mà như vậy cũng được, chị không được nuốt lời đó."
Phạm Thanh Khê nghe xong thì bật cười, người yêu của cô càng ngày càng thích giở tính trẻ con, rất khác với dáng vẻ hồ ly tinh buổi đầu gặp mặt, chọc cho tâm cô ngứa ngáy đến lợi hại.
Cô gật đầu đáp ứng: "Được, chị biết rồi."
...
Một tháng sau, Lam Thư Dung đúng hẹn vào đoàn. Địa điểm quay phim vẫn là Chiêm Thành, nơi có nhiều phim trường nổi tiếng, cũng rất cạnh tranh.
Phạm Thanh Khê đích thân đưa nàng đến sân bay, Lâm Tiểu Linh cũng đi cùng, cô nàng phát hiện bầu không khí lần này có chút vi diệu, chỉ là với đầu óc đơn thuần của mình, Tiểu Linh vẫn chưa nhận thức được có gì không đúng.
Khách sạn lần này mà đoàn làm phim lựa chọn giá thành không rẻ, độ bảo mật là tuyệt đối. Lam Thư Dung đối với chỗ này cũng rất quen thuộc, bởi vì công ty nhà nàng lúc trước có đầu tư vào đây, quản lý khách sạn đối với nàng cũng có chút quen biết. Nhưng mà Lam Thư Dung cũng không định nhấc lên tầng quan hệ này, dù sao nàng là đến để đóng phim chứ không phải để phô trương thân thế.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Vừa trở về phòng Lam Thư Dung đã không nhịn được lấy điện thoại ra video call cho Phạm Thanh Khê, người mà nàng thương nhớ ngay lập tức xuất hiện, chỉ là không gian cũng không quen thuộc lắm.
Nàng cười hỏi: "Chị có việc sao?"
Phạm Thanh Khê ở bên kia gật đầu: "Gặp bạn cũ nhờ vả chút việc."
"Vậy em gọi có làm phiền chị không?"
Phạm Thanh Khê lắc đầu: "Nào có phiền, việc gì cũng không quan trọng bằng em."
Mấy lời buồn nôn này dạo gần đây Lam Thư Dung đã nghe rất nhiều, nhưng mà bởi vì người nói ra là Phạm Thanh Khê nàng chỉ cảm thấy ngọt ngào chứ không hề ghét bỏ.
"Được rồi, Phạm Thanh Khê, em nhớ chị muốn chết."
Dù mới tách ra còn chưa bao lâu nhưng nàng cứ cảm thấy trống vắng, có lẽ đã quen với việc được người từng khắc ôm vào lòng, ở bên tai tỉ tê tâm sự nên giờ phút này đây trái tim nàng mới không chịu nghe lời.
Phạm Thanh Khê giống như không để ý ánh mắt của người đối diện, cô chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, ánh mắt chứa đựng nhu tình: "Chị cũng nhớ em."
Lam Thư Dung hài lòng mỉm cười nhưng sau đó lại chu môi: "Nhớ em cũng không thấy hôn em..."
Mặt mày Phạm Thanh Khê bởi vì câu nói này mà có chút đỏ, nhưng rốt cuộc cô vẫn thuận theo nàng, ở trên màn hình điện thoại đặt một nụ hôn.
Trong mắt Lam Thư Dung ý cười càng thêm đậm, nhưng thân là một người bạn gái đủ tiêu chuẩn, nàng cũng biết bây giờ còn đang là giờ làm việc, vì thế cũng không giữ người quá lâu.
"Được rồi chị bận đi, em đi sắp xếp đồ đạc cái đã, buổi tối sẽ gọi cho chị."
Phạm Thanh Khê đáp ứng: "Được."
Nói chuyện xong Phạm Thanh Khê mới lưu luyến cúp điện thoại, mà ở phía đối diện Biện Vĩ Khang nhìn đến tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Kể từ khi quen biết Phạm Thanh Khê đến giờ đây là lần đầu tiên cậu trông thấy Phạm Thanh Khê như vậy, đúng là gặp ma giữa ban ngày.
Biện Vĩ Khang lắp ba lắp bắp: "Chị Thanh Khê, như em nghĩ sao?"
Phạm Thanh Khê cũng không phủ nhận: "Ừm."
"Là chị dâu sao?"
Cô lại gật đầu, trong ánh mắt pha lẫn kiêu ngạo: "Đúng vậy, lần sau sẽ để cậu gặp mặt."
Lý trí cùng trái tim Biện Vĩ Khang lập tức vỡ nát, cậu đau khổ ôm ngực: "Ôi, em đã chính thức thất tình, đau lòng quá đi."
Phạm Thanh Khê liếc cậu một cái, cũng không muốn tiếp tục đề tài mà quay lại chủ đề chính: "Lúc nãy cậu nói những chuyện Lam Thư Dung trước giờ gặp phải đều cùng một người gây ra sao?"
Biện Vĩ Khang hồi thần, gật đầu như gà mổ thóc.
"Em phát hiện cách thức mỗi lần đều giống nhau, không biết kẻ phía sau ôm thù hận gì mà cứ hết lần này đến lần khác gây khó dễ. Chị Thanh Khê, chị nói xem có phải vì tình không?"
Với giả thuyết này Phạm Thanh Khê lập tức thay Lam Thư Dung phủ nhận: "Không có khả năng."
Biện Vĩ Khang tò mò: "Sao chị lại chắc chắn như vậy?"
Nhưng sau đó chưa đợi Phạm Thanh Khê trả lời, Biện Vĩ Khang đã mắt chữ A mồm chữ O: "Không lẽ... không lẽ chị dâu chính là Lam Thư Dung?"
Phạm Thanh Khê không đáp lời, xem như ngầm thừa nhận.
Chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, toàn bộ nhận thức của Biện Vĩ Khang đều tan vỡ. Chẳng trách Phạm Thanh Khê không thèm ngó ngàng gì đến cậu, thì ra bên gối đã có bạn gái xinh đẹp đến như vậy. Trận thua này Biện Vĩ Khang xem như tâm phục khẩu phục.
Sau khi bình tĩnh, Biện Vĩ Khang lại đem vấn đề lần nữa ra mổ xẻ: "Nếu không phải vì tình, vậy có thể là gì?"
Phạm Thanh Khê nhíu mày thật chặt: "Kẻ đó là người trong giới giải trí sao?"
"Theo như em biết thì không, vả lại người này dường như rất hiểu Lam... à chị dâu. Lợi dụng chị dâu không quan tâm lời đồn mà tấn công dồn dập. Sau này khi chị dâu bắt đầu phản kích mới đổi phương thức, trực tiếp muốn hủy hoại người ta."
Cô thoáng lâm vào trầm tư, thật ra mà nói chuyện qua lâu như vậy rồi, đối phương lại không để lại manh mối, ngồi đây đoán mò thật giống như mò kim đáy biển. Giả thiết vì tình không có khả năng, bởi vì sự thật vẫn luôn là sự thật, Lam Thư Dung cũng chưa thực sự ảnh hưởng đến hạnh phúc của ai. Vậy nếu không phải người trong giới giải trí ganh đua đố kỵ vậy thì có thể là ai?
"Vĩ Khang, cậu nói xem ngoài hai trường hợp trên thì có thể là gì?"
Trong đầu Biện Vĩ Khang lập tức lóe lên một ý tưởng: "Chị có biết bối cảnh nhà chị dâu không? Lúc trước em có điều tra qua một chút, hình như không hề đơn giản."
"Như thế nào không đơn giản?"
Phạm Thanh Khê hỏi lại.
"Chính là nhà chị ấy cũng không tầm thường, ở tại thành Lạc Dương chỉ sợ không ai là không nể mặt. Dưới chị ấy còn có một đứa em gái tuổi tác không kém là bao nhưng mà quan hệ cùng chị ấy không tốt lắm. Theo em được biết đó là ba chị ấy ở bên ngoài cùng phụ nữ khác sinh ra. Nhưng mà dù sao cũng là chị em, cũng không đến mức làm ra chuyện như vậy chứ?"
Đối với chuyện nhà Lam Thư Dung, Phạm Thanh Khê trước nay không có hỏi nhiều. Nhưng mà lòng người khó đoán, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Cô cũng không muốn Lam Thư Dung lại lần bị người ta chĩa mũi dùi, càng không muốn để nàng nơi nơi bị người thù địch.
"Vĩ Khang, làm phiền cậu để ý một chút. Nếu như có manh mối gì nhất định phải báo cho tôi."
Nếu như người kia dừng tay thì tốt, ngược lại nếu như lại giở trò, chỉ sợ chuyện sau so với chuyện trước càng không đơn giản. Lam Thư Dung thiện lương như vậy, cô sao có thể để nàng gánh thiệt thòi riết thành quen.
"Chị yên tâm, em nhất định giúp chị ra sức bảo vệ chị dâu."
"Cảm ơn cậu."