Vùng ngoại ô trước giờ luôn mang lại cho người ta cảm giác thư thái bình yên, chỉ là mấy hôm nay mưa nhiều, tâm trạng cũng theo đó mà có chút chập chờn.
Vốn dĩ Đường Lan bị cơn mưa ngoài kia làm cho trầm tư không ít nhưng sau khi biết được hôm nay Lam Thư Dung sẽ cùng Phạm Thanh Khê trở về, cả người lập tức tràn đầy phấn khởi, còn dặn Lã Thụy Vân nấu thật nhiều món ngon.
Phạm Thanh Khê từ nhỏ tính tình lạnh nhạt, tuy đối với bà ân cần hiếu thảo nhưng lại quá kiệm lời. Ngược lại Lam Thư Dung hoạt bát hiểu chuyện, cả người rực rỡ giống như ánh mặt trời, lại càng được lòng trưởng bối.
Xe như cũ dừng lại trước cửa nhà, Phạm Thanh Khê xuống xe trước cầm dù che cho Lam Thư Dung. Hành động này của cô làm cho Lam Thư Dung cảm thấy một bụng ngọt ngào, ý cười đều lan tràn trên mặt.
Nhưng mà vui vẻ thì có nhưng cũng không thể giấu đi hồi hộp. Xưa nay Lam Thư Dung nàng tùy ý đã quen, cũng không quan tâm trong mắt người khác nàng là người như thế nào. Thế nhưng hôm nay nàng lại thực để ý. Dù sao cũng gọi là nghi thức ra mắt "nhà vợ".
Lam Thư Dung càng nghĩ càng thẹn thùng, bước chân cũng theo suy nghĩ mà chậm lại.
Đường Lan nghe được tiếng xe đã sớm đứng ngay cửa mà chờ đợi, khi nhìn thấy hai đứa cháu gái đẹp đẽ hơn người đi về phía này thì miệng cười đến không khép được: "Nhanh vào nhà, xem chừng ướt hết."
Lam Thư Dung sợ để bà đợi lâu nên vội bước nhanh hơn, hại Phạm Thanh Khê không kịp phản ứng để mấy giọt nước mưa rơi trên tóc nàng.
"Bà ngoại."
"Được, mau vào nhà."
Sau khi vào nhà Phạm Thanh Khê không nhịn được đưa tay giúp nàng lau khô vệt nước còn sót lại, ánh mắt đều chất chứa dịu dàng. Hành động này toàn bộ đều thu vào mắt Đường Lan, bà hài lòng gật gù mấy cái.
"Xem ra lúc trước bà nhìn không sai, tiểu Khê, con nói đúng không?"
Lam Thư Dung nghe thấy lời này thì cảm thấy hơi mơ màng, chỉ là ngay sau đó bàn tay nàng liền được người kia nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.
Phạm Thanh Khê mặt hơi ửng hồng nhưng ánh mắt đều là kiên định, cô nhìn Đường Lan gật đầu: "Bà ngoại, chúng con ở bên nhau."
Đường Lan nghe xong ý cười càng đậm mà Lam Thư Dung bên cạnh cũng không biết nên phản ứng thế nào. Thì ra bà ngoại đã sớm nhìn ra hai người có tình cảm.
Đường Lan liên tục lẩm bẩm: "Đây là chuyện tốt, hai đứa nhất định phải trân trọng."
Lam Thư Dung và Phạm Thanh Khê nhìn nhau, sau đó đều kiên định gật đầu.
Lã Thụy Vân từ trong bếp ra tới, biết chuyện cũng liên tục chúc mừng, Lam Thư Dung có cố gắng thế nào cuối cùng cũng chỉ có thể thẹn thùng vùi mặt vào bả vai Phạm Thanh Khê.
Đã lâu không gặp, Đường Lan kéo Lam Thư Dung ngồi xuống bàn tròn trong bếp, hai bà cháu vừa giúp lặt rau vừa nói chuyện phiếm. Phạm Thanh Khê như cũ ở đằng kia giúp Lã Thụy Vân làm phụ bếp. Tuy chia nhau làm việc nhưng không gian không lớn, bốn người đều có thể nghe rõ lẫn nhau.
"Ngày trước chị còn cảm thấy Thanh Khê đối với em đúng là khác so với bình thường, bây giờ cuối cùng xem như cũng sáng tỏ."
Lam Thư Dung lúc này đã giấu đi thẹn thùng, bắt đầu không tiếc lời vạch tội Phạm Thanh Khê: "Bà ngoại với chị Vân không biết đâu, chị ấy chính là một khúc gỗ, lần trước vậy mà còn lạnh nhạt con một thời gian."
Phạm Thanh Khê bị lời này làm cho chột dạ, cô đi nhanh đến chỗ nàng, ở tại vòng eo non mịn khẽ vuốt ve một cái: "Nào có."
Lam Thư Dung bị hành động này của cô làm cho vừa giật mình vừa buồn cười, theo sau đó Đường Lan cũng lên tiếng: "Tiểu Khê trước giờ đều như vậy, thiệt thòi cho con rồi."
Nói xong bà còn vỗ vỗ lên bàn tay nàng, tỏ ý an ủi.
Lam Thư Dung tức khắc lắc đầu: "Bà ngoại không thiệt thòi, chị ấy chỉ hơi ngốc một xíu, còn lại đối với con rất tốt."
Đường Lan gật gật đầu, bà nở nụ cười hiền từ: "Con không được bao che cho nó, có chuyện gì cứ nói với bà, bà thay con giáo huấn nó."
Sau đó thì liếc mắt nhìn Phạm Thanh Khê: "Con nữa, đã rõ chưa?"
Phạm Thanh Khê nghiêm túc gật đầu, đã lâu rồi cô cũng không thấy bà ngoại vừa nghiêm túc vừa khí thế mười phần như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra cảm khái.
Bữa cơm này quả thực đồ ăn phong phú vô cùng, Lam Thư Dung ăn đến vui vẻ. Nàng nghĩ đến bộ phim sắp tới của mình là đề tài ẩm thực, lúc đó chắc chắn sẽ được ăn rất nhiều thứ nhưng so với bữa cơm này dù thế nào cũng sẽ kém xa.
Ăn cơm xong Phạm Thanh Khê nói muốn mang nàng đến một nơi. Lam Thư Dung đương nhiên không có ý kiến. Trên đường đi nàng thấy cô ghé mua một bó hoa, trong lòng ít nhiều cũng đoán được tám chín phần.
Tống Thanh Đài là người đơn giản, bản thân thích sự thanh tịnh nên sau khi qua đời cũng được chôn cất ở vùng ngoại ô, gần với nhà cũ.
Mặc dù người cũng đã khuất nhưng đến nơi rồi nàng vẫn cảm thấy có chút không biết diễn tả làm sao. Người ở chỗ này vừa là thần tượng một đời nàng tôn sùng, vừa là "mẹ vợ" tương lai. Nói thế nào cũng chưa một lần dám nghĩ tới.
Lam Thư Dung cũng không biết từ khi nào đã đem từ "vợ" ở trong lòng gọi đến thuận miệng như vậy. Rõ ràng hai người bên nhau còn chưa bao lâu.
Đang thất thần thì bàn tay đã bị người nắm lấy, Phạm Thanh Khê nghiêng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt chất chứa dịu dàng khó tả.
Lam Thư Dung không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn đem bàn tay kia nắm lại thật chặt, sau đó theo sau cô đi đến trước phần mộ Tống Thanh Đài.
Dù đã nghe kể về bà rất nhiều lần cũng đã mơ hồ nhìn thấy những bức ảnh chụp thời trẻ nhưng lần nữa nhìn đến khuôn mặt người phụ nữ trên bia mộ, Lam Thư Dung không tránh khỏi xúc động.
Phạm Thanh Khê với Tống Thanh Đài đúng là một khuôn đúc ra, chỉ khác một người mang theo hương vị của gió xuân ngọt ngào, một người giống như băng tuyết, lạnh lùng nhưng hấp dẫn vô cùng.
Phạm Thanh Khê đem bó hoa đặt trước di ảnh Tống Thanh Đài sau đó lại đốt nén hương: "Mẹ, tiểu Khê đến thăm mẹ. Lần này con không đến một mình."
Cô vừa nói vừa kéo tay Lam Thư Dung, sau đó lại tiếp tục: "Em ấy là Lam Thư Dung, tuy chỉ mới bên nhau một đoạn thời gian nhưng đời này con xác định chính là em ấy."
Trong mắt Lam Thư Dung lóe lên một tia kinh ngạc sau đó lại chính là kinh hỉ, nàng mỉm cười quỳ xuống bên cạnh cô: "Bác gái yên tâm, con sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt."
Mặc dù bầu không khí đang rất trang nghiêm nhưng không hiểu sao sau khi nghe lời này, Phạm Thanh Khê không nhịn được bật cười. Cô là đang nghĩ đến dáng vẻ khi nấu ăn của bạn gái mình.
"Nè, chị cười gì chứ?"
Phạm Thanh Khê lắc lắc đầu: "Chị chỉ là nhớ lại chút chuyện, cảm thấy em quá đáng yêu."
Lam Thư Dung đầu óc mờ mịt, chỉ là hai từ đáng yêu kia ít nhiều cũng khiến nàng hài lòng nên mới không truy cứu tiếp.
Lúc hai người trở về nhà lần nữa Đường Lan ngủ trưa còn chưa dậy, Lã Thụy Vân cũng đã về. Lam Thư Dung nhàm chán lôi kéo Phạm Thanh Khê vào phòng, ở trên giường ôm chặt lấy cô.
Nghĩ đến ngày đầu đến đây người kia còn bày ra mặt lạnh, còn không muốn ngủ chung giường. Vậy mà bây giờ nhìn xem, Phạm Thanh Khê đã ngoan ngoãn như vậy, làm gối ôm cho nàng cũng không chút than vãn.
Chỉ là mới vừa đi thăm Tống Thanh Đài về, Lam Thư Dung lại có chút băn khoăn, nàng chần chừ một chút rốt cuộc cũng mở miệng hỏi cô: "Ba chị... ông ta dạo này còn đến làm phiền chị không?"
Rốt cuộc thì ám ảnh tâm lý của cô cũng không nhỏ, lần trước cũng bởi vì Phạm Du Sơn xuất hiện mới khiến cục diện thay đổi. Đối với chuyện này Lam Thư Dung cũng không biết là nên vui hay buồn. Phạm Thanh Khê trước giờ vẫn quen chuyện gì cũng để trong lòng, nàng chỉ sợ cô lại giấu giếm nàng, một mình đối diện hết thảy.
Phạm Thanh Khê đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì, cô nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn, sau đó mới đáp lời: "Không có, nếu có nhất định sẽ nói cho em."
"Phải rồi, có một chuyện em vẫn chưa nói rõ với chị."
Lam Thư Dung đổi tư thế, nằm sấp ở trên ngực cô, bàn tay thì không yên phận ở trong vạt áo chạy tới chạy lui.
Phạm Thanh Khê nhướng mày: "Là chuyện gì?"
Lam Thư Dung tỉ tê: "Là chuyện của Biện Vĩ Luân, không phải lần trước chị gặp em đến chỗ anh ta nên mới hiểu lầm sao? Thật ra..."
"Thật ra em với anh Vĩ Luân ngoài mặt là đang "hẹn hò"."
Nàng vừa nói dứt câu, người bên dưới lập tức có phản ứng, cô nâng mặt nàng đối diện mình, ánh mắt có chút mơ hồ: "Không phải... không phải Biện Vĩ Luân không thích phụ nữ sao?"
Nghe xong lời này, đổi lại là Lam Thư Dung bất ngờ. Không phải nàng không biết Biện Vĩ Luân đã có bạn trai, nhưng đây là chuyện riêng tư, chưa từng công khai ra ngoại giới, Phạm Thanh Khê sẽ không cách nào biết được. Nhưng mà trước tiên phải giải thích chuyện của mình trước đã.
"Em với anh Vĩ Luân quen biết nhau từ nhỏ, ông nội anh ấy rất thích em, nhất định muốn anh ấy và em kết hôn với nhau. Nhưng mà bọn em chỉ xem nhau là anh em, từ đầu đến cuối không có loại cảm xúc kia, huống chi lúc này trong lòng em chỉ có chị. Chỉ là ông nội bị bệnh nặng, anh Vĩ Luân vì muốn để ông nội yên lòng nên mới nhờ em tạm thời..."
Âm lượng của nàng càng lúc càng nhỏ, ánh mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Phạm Thanh Khê, bàn tay còn không ngừng vuốt ve chiếc bụng nhỏ: "Chị không trách em chứ?"
Phạm Thanh Khê ngưng mắt nhìn nàng, cũng không biết nên nói gì mới phải. Dù chỉ là diễn trò nhưng xuất phát từ tình cảm dành cho nàng, cô đương nhiên không tránh khỏi chua lè. Nhưng mà cô cũng hiểu sống trên đời có những chuyện phải là như vậy.
Phạm Thanh Khê đưa tay nắm lấy bàn tay đang chạy loạn, nhỏ giọng nói: "Chị không trách em, chị chỉ sợ em rơi vào thế khó."
Nàng vội vàng lắc đầu: "Chị yên tâm, nếu như mọi chuyện vượt ngoài dự đoán em sẽ thẳng thắn với ông nội, không để mọi thứ đi quá xa."
Sở dĩ nàng đồng ý một phần vì tình nghĩa, một phần vì bác sĩ nói rằng Biện Cố không sống được bao lâu. Nhưng mà bây giờ nàng đã có Phạm Thanh Khê, nào đâu rảnh rỗi để quan tâm những chuyện khác nữa chứ, nàng cũng không dư tinh lực tới vậy.
Phạm Thanh Khê gật đầu, nhưng dáng vẻ lại cho người ta thấy rõ sự ủy khuất: "Nhưng mà Lam đại Ảnh hậu, dù nói thế nào em cũng nên đền bù cho chị một chút, có đúng không?"
Lam Thư Dung còn chưa kịp phản ứng thì tấm lưng đã dán xuống giường, Phạm Thanh Khê trở người áp nàng bên dưới, trong ánh mắt dục vọng khó che giấu.
Mặt nàng tức khắc đỏ lên: "Chị nhẹ một chút, lần trước..."
Lần trước hai người ở chỗ này bị cảm xúc dẫn đường nên lăn lộn đến thật lâu. Sau khi tỉnh dậy nàng vẫn còn ám ảnh vì âm thanh quá khích, chủ yếu là bởi vì cái giường này đã có tuổi thọ, không cẩn thận chỉ có thể đào cái lỗ mà chui xuống.
Nhưng mà rốt cuộc nàng cũng không thể nói hết câu, chỉ hy vọng bà ngoại không thức dậy quá sớm.