Suốt quá trình đó, Bùi Nghiêu liên tục rỉ vào tai cô những lời đen tối. Anh bảo cô gì đó, yết hầu gợi cảm lên xuống mấy vòng.
Tư Truy đỏ mặt, bị khoái cảm nhấn chìm, vô thức mà mở miệng: "Bùi Nghiêu... cho anh..."
"Ừm, ngoan lắm! Thưởng cho em."
Bùi Nghiêu hài lòng cười tà, thắt lưng khỏe khoắn tăng nhanh tốc độ... Vừa bận rộn vừa quan sát vết mẩn đỏ ở bắp chân, cánh tay, trên lưng cô, anh tạm dừng một lát, chẳng nói chẳng rằng lấy một tuýp thuốc ngứa trong hộc tủ đầu giường, bóp ra tay rồi nhẹ nhàng thoa.
Trong lúc thoa lại khẽ đâm vào, khiến Tư Truy phải rên rỉ lên, có chút kìm nén cùng xúc động, song không dám kêu ra những tiếng to.
Thời điểm hai người kết thúc cũng đã là quá giờ cơm. Dưới thân dính ướt, nhớp nháp, Bùi Nghiêu liền nhanh chóng bế cô đi tắm, cũng không nhân cơ hội mà làm gì thêm, tránh cho việc bị hãm sâu vào trong bể tình.
Tư Truy mệt lả người, biết bị hành hạ thế này đã không thèm đồng ý, chấp nhận anh sớm như thế. Đứng trước cái đẹp và sự cám dỗ, cô vẫn là bị u mê, kìm lòng không đặng mà xuôi theo.
"Anh ơi, em đói..."
Cô nũng nịu nằm sấp trên ngực anh, kêu than. Vừa mới trải qua cuộc vận động kịch liệt, bây giờ tay chân đình công, chẳng muốn làm gì cả. Cô muốn anh nấu cho mình ăn, liệu có phải là đòi hỏi quá đáng không?
"Được, thế nằm đây, anh đi nấu cho em!"
Bùi Nghiêu nhấc cô nằm ra giường, Tư Truy duỗi chân, có chút nhức nhối. Sực nhớ ra điều gì, cô vội vã hỏi anh: "Lúc nãy... anh thay ga chưa đấy?"
"Thay rồi, anh thay rồi mà."
Trong đôi đồng tử hiện lên một tia thâm thúy, anh mất tự nhiên sờ sờ sống mũi, hắng giọng quay lưng ra ngoài. Anh không vứt những đồ mà hai người đã lăn lộn qua mà là đem sang phòng tắm khác để xả nước ngâm. Tất nhiên, trước khi làm việc đó anh cũng đã lưu lại bằng chứng về chuyện lần này, rằng cô gái nhỏ đã trao thân cho anh, chính thức có ràng buộc với anh rồi.
Bùi Nghiêu vui vẻ vào bếp, chốc lát sau đã nấu xong món súp gà. Bên trong ngoài thịt gà ra còn có bắp ngọt, nấm hương cùng trứng. Súp sánh mịn, thơm ngon, vô cùng hấp dẫn.
Từ trong phòng Tư Truy đã ngửi thấy mùi thức ăn phảng phất, trong lúc mơ màng ngủ, vô thức nhỏ nước dãi. Tuy chỉ là một chút nhưng cô thực sự xấu hổ, may mắn trước khi anh đẩy cửa vào đã dùng khăn giấy lau lau khóe miệng.
Bùi Nghiêu để trần thân trên, bên dưới cũng khá mát mẻ. Anh mặc một chiếc quần đùi có kiểu dáng giống quần bơi, bó sát vào đôi chân rắn rỏi, ở giữa nổi lên một cục, bên trên một chút là tuyến nhân ngư mê người.
"Nhìn gì hả?"
Đột nhiên người đàn ông lên tiếng khiến cho Tư Truy hoàn hồn. Cô chột dạ cúi đầu, ôm cái gối lên che khuất nửa gương mặt mình. Cái gối có mùi thơm của anh, mùi trầm xen lẫn với mùi cơ thể...
"Em nhìn gì đâu. Anh nấu xong rồi à?"
Tư Truy lảng tránh vấn đề, hỏi anh về chuyện khác. Bùi Nghiêu mỉm cười, chậm rãi đặt khay xuống, bưng một bát súp vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, tự tay bón cho cô.
Cô tự giác há miệng, gối bông để trước ngực, ánh mắt thi thoảng lại lén liếc anh. Trên cổ, trên ngực anh có vài vết cào thật dài, hiện lên thành từng vệt đỏ. Lúc nãy, khi anh đi vào, có lẽ cô đã cấu lên đó... như một hành động bản năng.
Vị của súp gà vừa vặn, quấy không quá loãng cũng không quá đặc, thịt gà trắng mềm thì được xé nhỏ. Tư Truy phải công nhận rằng Bùi Nghiêu không chỉ biết nấu nướng mà còn nấu giỏi là đằng khác.
Cô đón lấy cốc sữa bò Bùi Nghiêu đưa tới, uống một hơi sạch sẽ. Căng da bụng trùng da mắt, người ta nói không có sai. Mí mắt nặng nề của cô lại díp xuống, cơn buồn ngủ kéo tới, cô ngáp một tiếng rồi cầm tay anh, đưa lên mặt mình xoa xoa.
"Nghiêu, em buồn ngủ..."
Nghe cô nũng nịu mà lòng anh mềm nhũn ra, rất có cảm giác thỏa mãn khi được bao bọc và che chở bạn gái. Bùi Nghiêu dịu dàng cúi xuống hôn lên mắt cô, giọng cũng ấm áp theo: "Chúc ngủ ngon."
Nói rồi, tự động đưa má tới để cô hôn. Xong xuôi mới giúp cô kê gối, đắp lại chăn.
Nhìn cô gái bé bỏng của mình ngủ ngon, lòng anh hạnh phúc, ngày hôm nay thật đặc biệt. Anh bưng khay, bát ra bếp, xắn tay vào rửa bát.
Sau cơn kích tình, anh cũng biết là cô đã mệt. Suốt đêm ôm cô ngủ, bàn tay lúc nào cũng vắt qua eo thể hiện tư thế chiếm hữu, lồng ngực dán vào lưng cô sít sao không một kẽ hở, tạo ra hơi ấm nồng nàn.
Chỉ mong những ngày tháng bình yên như vậy, vô lo vô nghĩ, tận hưởng cảm giác phiêu dạt đến mất hồn, mặc sức mà rong ruổi trên cơ thể cô, hôn lên bộ ngực đẹp đẽ, thơ mộng, vừa ở trong cô vừa nói những lời ân ái, dạt dào...
...
Sáng. Nắng tinh mơ, dịu nhẹ chiếu vào trong phòng. Tư Truy mở mắt ra, ngay lập tức trông thấy khuôn mặt như tạc của anh. Đôi môi mỏng khẽ cong lên rất gợi tình, chiếc mũi thon cao cân xứng cùng hàng mi dài đang khép lại. Anh như một Hoàng Tử, nhan sắc rạng ngời, sáng soi, đượm lẫn một chút lạnh lùng, nghiêm khắc.
Hình như anh vẫn đang ngủ, Tư Truy không có ý định đánh thức anh. Hôm nay trời đẹp, bỗng nhiên chỉ muốn chui trong lòng anh ngủ nướng, ngủ đến khi mặt trời lên tận đỉnh đầu.
Nghĩ vậy, Tư Truy nhích sâu vào, vùi cả mặt lên ngực anh hít hà. Gò má mềm áp vào bộ ngực trần, bên tai nghe rõ tiếng tim đập bình ổn.
Bùi Nghiêu khẽ cựa mình, đưa tay lên eo cô vỗ về...
Không khí thanh bình buổi sáng cứ thế qua đi. Thời điểm Tư Truy tỉnh, người đàn ông đang chống tay lên bệ cửa sổ, lặng lẽ cảm nhận ánh nắng.
Tư Truy dụi mắt, ngủ nhiều, đêm qua lại tỉ tê khóc lóc nên vành mắt hơi sưng lên. Cô vén chăn, dịch ra mép giường, giọng mũi mềm mại cất lên: "Nghiêu..."
"Anh đây!"
Bùi Nghiêu quay lại, khóe môi cong lên nụ cười cưng chiều, ôn nhu đến mức có thể chết người... Chính là chết trong sự dịu dàng ấy.
Anh bước tới, không nhanh không chậm luồn tay qua nách nhấc bổng cô lên, sau đó cẩn thận đặt cô lên bệ cửa sổ, để cô quay lưng lại với ánh nắng.
Lần đến hôn lên làn môi ngọt ngào, giọng người đàn ông trầm xuống, yết hầu nhấp nhô, tựa như là đang rót mật vào tai.
"Tiểu Truy, yêu em!"