Tư Truy nhận được giấy thông báo đã lọt qua vòng tuyển chọn đầu vào cuộc thi nấu ăn. Cô mừng lắm, cùng với Cố Man Châu tổ chức ăn lẩu một bữa linh đình.
Vừa ăn hai người vừa nói chuyện, đủ các thể loại trên trời dưới biển. Có chuyện gì hay ho đều lôi ra kể...
"Tư Truy, chị thấy da của em đang đẹp đó nha!"
Cố Man Châu thích thú chọt tay vào má Tư Truy, làn da đủ ẩm đàn hồi, sờ vào vô cùng mịn màng, sướng tay. Nốt tàn nhang bẩm sinh hai bên gò má không thể lập tức xóa bỏ, có điều chúng không đậm màu mà chỉ nhàn nhạt, tô điểm cho khuôn mặt của Tư Truy.
Cô cười nhẹ, gạt tay Cố Man Châu ra. Lúc này, hai người đang ở nhà Cố Man Châu, vì thế mới có thể tự nhiên như vậy.
Gần một tuần trôi qua, Tư Truy đã có sự thay đổi rõ rệt về ngoại hình cho đến phong cách ăn mặc. Cố Man Châu dẫn cô đi làm đẹp, tư vấn style riêng. Giờ đây nhìn vào có thể nhận ra, cô vẫn ưa diện những bộ giản dị, gọn gàng, thế nhưng đã biết mặc váy.
Cố Man Châu toàn lựa những bộ đồ hở ngực, hở lưng cho Tư Truy nhưng cô không chịu, chỉ mua những bộ váy ngắn không quá đầu gối, cổ kín, hạn chế để lộ da thịt. Cô muốn chuẩn bị tâm thế thật tốt để sẵn sàng tham gia vào chiến trường "dầu khói" sắp tới.
Tư Truy nhúng miếng thịt vào nước lẩu chua cay đang sôi sùng sục trên bếp, đợi mấy chục giây cho thịt chín rồi lập tức vớt ra. Hôm nay cô xin nghỉ, Cố Man Châu đưa cô đi thử giày, thời điểm về đến nhà cũng đã chập tối, hai người liền hiểu ý nhau làm một bữa lẩu.
Chậm rãi nhai miếng thịt mềm trong miệng, cô đang nghĩ có nên nói cho Bùi Nghiêu biết việc cô tham gia cuộc thi hay không? Bùi Phưởng thì đã biết từ trước rồi, nhưng anh thì cô không chắc.
Suốt một tuần, ngày nào Tư Truy cũng đến sớm hơn bình thường một chút. Khi đó, Bùi Nghiêu đã dậy, anh chủ động vào bếp với cô, tranh thủ ôm ấp buổi sáng.
Tư Truy da mặt mỏng nên có những lúc thực sự ngại đến mức muốn giữ khoảng cách với anh. Hễ ở gần là người đàn ông này lại ngứa ngáy chân tay, như thế thật không ổn, lỡ đâu bị ai bắt gặp thì sao? Cô không muốn trở thành tâm điểm trong lời bàn tán của mọi người, hơn nữa, cô vẫn đang thử xem mức độ rung động của mình với anh là bao nhiêu.
Đang chìm trong mạch suy nghĩ miên man thì lúc này bỗng có người bấm chuông cửa. Cố Man Châu nhăn mày: "Tối rồi không ăn cơm đi mà lại gõ cửa nhà người khác. Ai thế nhỉ?"
Cô nàng nhìn qua Tư Truy, cười hì hì. Cô thừa hiểu Cố Man Châu, khẽ lắc đầu rồi bước ra ngoài mở cửa.
Người đứng bên ngoài đội mưa bước vào, anh giũ chiếc ô đen cho bay những giọt nước rồi nhìn cô.
Bùi Nghiêu nở nụ cười nhẹ: "Anh có thể vào trong không?"
Tư Truy ngơ ngác, đây là nhà Cố Man Châu mà, sao anh lại đến làm gì? Đột nhiên, ngoài trời vang lên một tiếng sấm to khiến cho cô bị giật mình, bất ngờ bịt hai tai lại.
Trời vẫn đang mưa tầm tã, cô không biết nói gì với Bùi Nghiêu thì anh bỗng vươn tay kéo cô vào lòng. Tư Truy bị anh ôm chặt mà khó thở, cô rầm rì: "Đừng... Cố Man Châu sẽ trông thấy đấy!"
"Không sao, anh cũng không định giấu giếm mối quan hệ này."
Bùi Nghiêu miết nhẹ gương mặt ửng hồng của cô, bởi vì vừa ăn lẩu cay cho nên đôi môi đã hơi đỏ lên. Anh không nhịn được, cúi xuống muốn hôn một cái thì Tư Truy bỗng tránh né. Cô nhẹ nhàng khép cửa, lôi anh ra một góc.
Còn chưa kịp mở miệng, Bùi Nghiêu đã đè cô lên tường, nụ hôn rơi xuống như che lấp trời đất. Tư Truy có chút gấp gáp, anh đã hôn cô ba lần nhưng lần nào cô cũng lúng túng. Vẫn là không quen với sự thân mật này...
Đầu lưỡi bị anh đảo qua đảo lại, người đàn ông cũng không có kĩ năng gì điêu luyện, theo bản năng chỉ cạy mở hàm răng cô, lướt một lượt "giao tiếp" răng môi. Nụ hôn có vị lẩu... Vị lẩu sao? Đúng thật là vị lẩu.
Tư Truy không có sức kháng cự trước anh, tay vẫn chưa biết đặt đâu thì đã bị anh kéo vòng qua eo. Cô khép hờ mắt, ý loạn tình mê, cả người vừa nóng vừa rúng động.
"Ưm... Nghiêu... Dừng lại!"
Cô nhân cơ hội nói lên suy nghĩ của mình, hơi thở hỗn loạn, chỉ lo Cố Man Châu sẽ trông thấy mình đang thân mật với đàn ông.
Bùi Nghiêu chưa thỏa mãn trước nụ hôn này song cũng không làm khó cô. Bấy giờ định thần lại nhìn ánh mắt mơ hồ của cô, anh mới phát hiện bàn tay mình đã gần như mò vào trong áo Tư Truy.
Anh nhanh chóng rút tay lại trước khi cô kịp nhận ra, giờ anh mới biết mình có cái tật xấu này, hoặc đó có thể chỉ là bản năng khi hôn bạn gái.
Bùi Nghiêu duỗi tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Tư Truy, siết cô khẽ cọ mặt lên gò má cao nóng phừng. Đột nhiên muốn nghe cô làm nũng, người đàn ông nói: "Tiểu Truy, anh nhớ em..."
Tư Truy thẹn thùng không dám đối mặt với anh, cô vùi đầu vào ngực anh hít thở, im lặng.
Bùi Nghiêu xoa tóc cô, giọng đã khàn đi thấy rõ: "Không nhớ anh sao?"
"Nhớ..." Tư Truy không dối lòng, mới cách có một ngày mà lúc nào trong đầu cũng mường tượng tới hình bóng anh. Cô chỉ muốn ở bên anh như vậy, không muốn nhiều lời làm gì.
Giữa hai người là bầu không khí có phần ám muội, Bùi Nghiêu cứ dán lấy cô không rời. Anh mỉm miệng cười, lòng vui phơi phới.
Anh đặt tay lên vai cô, để cô thẳng thắn nhìn mình. Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, anh nghiêm túc hỏi, giọng điệu mang theo sự trịnh trọng: "Bây giờ em là bạn gái anh, đúng không?"
Tư Truy gật đầu, lại lắc đầu. Cô rụt rè lên tiếng: "Lúc trước anh bảo... sẽ theo đuổi em..." Cho nên, anh vẫn chưa theo đuổi mà.
Bùi Nghiêu gõ nhẹ lên chóp mũi cô, trong đáy mắt là sự cưng chiều khôn tả: "Anh sẽ không thất hứa đâu."
Nghe vậy, Tư Truy không nhịn được sự cảm động đang dâng trào. Nói thì nói thế, nhưng nếu anh không theo đuổi, cô vẫn thích anh mà thôi. Có điều người đàn ông này lại không thích sự qua loa, mọi thứ đối với anh đều phải hoàn hảo, nhất là trong chuyện yêu đương. Anh không muốn người phụ nữ của mình phải chịu thiệt thòi.
Tư Truy ấp úng, toan nói với anh về chuyện cô tham gia cuộc thi thì lúc này anh bỗng cất tiếng: "Chúc mừng em đã thành công vượt qua vòng loại."
"Anh... anh biết rồi sao?"
"Ừm, anh sẽ luôn ở sau hỗ trợ em, mạnh mẽ lên!"
Bùi Nghiêu khích lệ tinh thần Tư Truy, chỉ còn ba ngày nữa thôi là chương trình này sẽ chính thức khởi quay. Đến lúc đó, anh sẽ được nhìn cô gái bé bỏng này trên truyền hình rồi, cảm giác thật là nở mày nở mặt.
Vành mắt Tư Truy hơi hồng, giây sau nước mắt liền chậm rãi lăn xuống như pha lê. Cô cúi mặt không muốn cho anh nhìn thấy nhưng Bùi Nghiêu đã nâng mặt cô lên, bàn tay ấm áp quệt nhẹ. Anh dịu giọng an ủi: "Đừng khóc, hứa với anh phải mạnh mẽ lên..."
Tư Truy nấc khẽ, cô nhoẻn miệng cười: "Vâng." Cô khóc không phải vì đau, vì buồn mà vì được anh quan tâm. Cô không nghĩ có ngày mình lại được nghe những lời quý giá từ miệng người đàn ông cao quý này.
"Nào, hôn anh một cái đi!"
Bùi Nghiêu khom lưng đưa má ra đòi hỏi, hai tay chắp lại sau lưng ra chiều hưởng thụ.
Tư Truy ngửa mặt nhìn lên mái hiên, tiếng mưa lộp độp bên tai không át được tiếng tim đập thình thịch của cô. Cô sụt sịt, nín khóc, "Không hôn..."
"Bướng bỉnh hửm?"
Bùi Nghiêu cười tươi, ánh mắt chứa đựng một tia thâm thúy.
Bỗng, cửa nhà "cạch" lên một tiếng rồi mở, Cố Man Châu một tay chống nạnh đi ra, cô nàng dáo dác ngó nhìn xung quanh rồi gọi: "Cục cưng, em đi đâu rồi?"