Đoạn đường về nhà hôm nay cảm giác thật dài, Tư Truy nghĩ vậy, cô ước gì nó sẽ ngắn hơn một chút.
Không khí trong xe bao trùm bởi sự yên ắng tột độ, xung quanh ngoài tiếng thở nặng nề của hai người ra thì chẳng có bất kì âm thanh nào. Tư Truy len lén liếc trộm người đàn ông, đập vào mắt là sườn mặt có chút lạnh lùng, góc cạnh của anh.
Trái tim bỗng đập mạnh lên không thể hiểu thấu, Tư Truy chột dạ quay đầu đi, toàn thân căng cứng, ngón tay nắm chiếc túi xách không rời.
Xe tiến vào khúc cua hẹp, Bùi Nghiêu giảm tốc độ, lúc này chợt nhiên hộc tủ trong xe lóe sáng, thì ra là có người gọi. Nghĩ nghĩ, anh liền lên tiếng bảo người bên cạnh: "Tư Truy, lấy hộ tôi chiếc điện thoại."
Tư Truy nhìn anh, ngẩn người hai giây rồi nương theo ánh mắt của anh, tìm cách cậy mở hộc tủ. Luống cuống mất mấy phút, đầu ngón tay đã tê mà chúng vẫn chẳng mảy may suy suyển.
Điều này khiến cho Tư Truy bực dọc khó hiểu, cô gãi tai mở miệng: "Xin lỗi, tôi không biết mở kiểu gì..."
Trước khi cô rút tay về, Bùi Nghiêu đã kịp thời nắm lấy tay của cô, giữ lại rồi đưa đến một cái nút nhỏ hơi nhô lên, kế tiếp liền nhấn vào. Chiếc điện thoại lộ ra, anh như không có chuyện gì tiếp tục xoay vô lăng, ý muốn chờ cô đưa đồ tận tay rất rõ ràng.
Tư Truy thấy anh chìa tay liền cẩn thận đặt điện thoại vào, nhanh như chớp ôm mặt cọ đầu vào cửa kính xe. Cô không kiềm được nụ cười tươi đang nở rộ trên môi mình, mặt mũi nóng bừng, giấu ánh mắt của anh, kín đáo xòe tay ra.
Nơi bị anh nắm dường như vẫn còn cảm giác man mát, Tư Truy xoa nhẹ, liếc qua thấy anh đang cúi đầu xem điện thoại.
Bùi Nghiêu cho xe đậu bên lề đường, ngay dưới gốc cây ngô đồng. Anh đọc tin nhắn, Chương Lâu báo rằng thiếu gia nhà họ Nhan có đồ muốn bán. Lại nói, dạo gần đây trong giới thượng lưu rộ lên tin đồn, Nhan gia vừa mới tìm thấy đứa con trai thất lạc bên ngoài bao nhiêu năm. Anh nhìn tên của hắn ta, người muốn bán đồ cho anh chính là người này.
Anh nhắn lại cho Chương Lâu rồi tắt điện thoại, đưa mắt nhìn Tư Truy, thấy cô đang ngây ngốc mà ngắm nghía mình. Anh cười hỏi: "Em ngắm đủ chưa?"
Tư Truy lấy lại sự tỉnh táo, nghe anh hỏi vậy tức thì quay đầu. Lúc nãy cô bị u mê, say đắm trong vẻ đẹp của anh, không biết rằng ánh mắt của mình có bao nhiêu khờ dại của kẻ si tình.
Cô lắp bắp phủ nhận: "Tôi... ai nhìn anh chứ? Tôi đang nhìn đèn đường thôi!"
Cứ nghĩ nói vậy là qua, nào ngờ Bùi Nghiêu nhẹ nhàng đánh gãy lời cô, thái độ hết mực thản nhiên. Anh cất giọng: "Phạm vi năm mét quanh đây đều không có đèn. Không biết... em đang nhìn cây đèn nào?"
Còn cứng miệng với anh được, đúng là ngốc hết chỗ nói. Cây đèn hiện tại đang tỏa sáng nhất chẳng phải chính là anh sao?
Tư Truy thật sự không biết nên đáp ra sao, cô xấu hổ quá, quyết định mặc kệ anh luôn. Cô đẩy cửa xe, dù sao chỗ này cũng gần tới nhà cô rồi, cho nên không muốn làm phiền anh nữa.
Cô nhẹ giọng nói: "Chủ tịch, anh đưa đến đây được rồi."
Bùi Nghiêu chau mày, anh cũng theo cô xuống xe. Gió thổi có chút mạnh, anh không nghĩ ngợi gì lập tức bước đến bên cạnh Tư Truy, cởi áo khoác choàng qua vai cô.
Cơ thể cô gái lọt thỏm trong chiếc áo khoác, bốn phương tối tăm, duy chỉ có ánh đèn xe rọi sáng khoảng không phía trước. Bùi Nghiêu tiện tay trùm mũ của áo khoác qua đầu Tư Truy, giọng điệu vang lên chan chứa yêu thương: "Không được, tôi trước nay là người rất có nguyên tắc, phải đưa em về tận đến nhà thì tôi mới an tâm được."
"Chủ tịch..."
Tư Truy khẽ gọi, Bùi Nghiêu liền đưa tay lên chạm vào hai bên má cô, nâng lấy khuôn cằm nhỏ nhắn, đoạn ghé sát mặt lại, thành công ngăn chặn những lời từ chối của cô. Anh nghiêm túc thủ thỉ, hơi thở phả ra khiến Tư Truy vừa hồi hộp vừa căng thẳng: "Nghe anh, hửm?"
"Tôi..." Tư Truy mấp máy môi, cuối cùng hít sâu lấy dũng khí, cô nhắm mắt: "Ý tốt của anh tôi không thể nhận, tôi với anh không thân thiết, tôi chỉ là một đầu bếp, còn anh lại là ông chủ của tôi. Chúng ta khác nhau... ưm..."
Giây phút này, đôi mắt của Tư Truy mở lớn bởi vì kinh ngạc, còn chưa nói xong thì cánh môi hồng đã bị hôn lên. Người đàn ông mút nhẹ môi cô, nụ hôn không quá mạnh nhưng đủ khiến cô quên đi những điều muốn nói.
Dừng lại khoảng chừng hai giây, Bùi Nghiêu mới lưu luyến rời ra, lòng bàn tay vẫn ôm chặt mặt cô. Anh vuốt nhẹ sợi tóc rơi trên vầng trán cô gái, tuy bị ngăn cản bởi mũ áo nên không nhìn rõ cảm xúc trong hai mắt cô, song anh biết cô đang sững sỡ và ngạc nhiên.
Anh cũng vậy, anh cũng ngạc nhiên vì hành động của mình. Đã dặn lòng là cô chỉ mới buông lỏng cảnh giác với anh, anh phải chậm rãi, từ từ, thế nhưng lại không nhịn được.
Đây là lần thứ hai hôn cô, Bùi Nghiêu kín đáo liếm môi, ngũ quan đường nét căng như đánh trận: "Tiểu Truy, chúng ta không khác nhau. Mọi người đều bình đẳng, có ai quy định rằng anh không thể yêu em, hay em không thể động lòng với anh? Anh biết em cũng rung động với anh, nếu không tại sao lần trước... em lại không nói gì về nụ hôn ở phòng thay đồ đó nữa?"
Tư Truy thấy trong lòng đang loạn hết lên, chỉ biết trân trối nhìn anh, toàn thân cứng ngắc, bất động. Có thật như anh nói không, cô thực sự đã nảy sinh tình cảm với anh hay sao?
Nụ hôn ở phòng thay đồ... Chuyện ấy không phải cô quên mà là cô đã ép buộc bản thân xóa khỏi kí ức nhưng không được. Cô tự thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, một người thường được gọi là quê mùa như cô sao có thể xứng với anh chứ?
Bùi Nghiêu như sao trên trời, như hoa trên cây vậy, dù có cố gắng với thế nào thì cũng không thể với tới. Liệu có ai biết chắc được rằng tình cảm ấy không phải chỉ là nhất thời? Cô lo sợ nó không đại diện cho điều gì cả, đến lúc đó, người đau khổ cũng chính là cô.
Tư Truy giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay anh, cô muốn bỏ trốn nhưng Bùi Nghiêu đã giữ cô lại. Cô hất tay anh ra: "Tôi nghèo nhưng tôi có lòng tự trọng. Tôi không hiểu anh đang nói gì, tôi... tôi không có ý với anh!"
"Trịnh Tư Truy! Em nghe đây, kể từ ngày hôm nay anh muốn tuyên bố với em một điều. Bùi Nghiêu này thích em! Cho dù em có chấp nhận hay không cũng không phải là vấn đề của anh. Anh chỉ biết rằng anh muốn theo đuổi em, vì vậy, anh sẽ theo đuổi em!"
Người đàn ông nhấc bổng Tư Truy ngồi lên mui xe, vóc dáng cao lớn dễ dàng áp đảo. Anh chống hai tay vòng qua người cô, mạnh mẽ, thẳng thắn mang nét bá khí.
Bấy giờ, lòng dạ Tư Truy đã bị anh triệt để làm cho rối tung rối mù. Người đàn ông hùng hồn nói xong liền dùng đôi đồng tử kiên định, khó đoán nhìn cô, như muốn khóa chặt cô lại.
Tư Truy cực kì quẫn bách, cô trầm mặc suy nghĩ, cảm thấy... dường như có chút đáng tin. Cô không ngờ bản thân hờ hững bao nhiêu năm nay lại bỗng nhiên phát sinh tình cảm với người đàn ông này. Cô phải làm sao đây?
Tuổi 21 là cái tuổi vừa khéo để đối diện với sóng gió cuộc đời, là cái tuổi chính thức đặt chân vào thế giới người lớn nhưng vẫn còn sót lại chút mềm yếu của tuổi mười tám. Trước một người toàn thiện toàn mỹ như Bùi Nghiêu, chẳng trách cô lại có thể động lòng...
Bùi Nghiêu lên tiếng một lần nữa, trên môi là nụ cười dịu dàng như nước: "Tiểu Truy, anh không lừa em. Anh sẽ theo đuổi em thật đấy, cho nên em cứ từ từ suy nghĩ."
Nói rồi, anh buông cô ra, chỉnh lại cổ áo đã bị xộc xệch. Bùi Nghiêu dang tay: "Nào, ra anh bế!"
Tư Truy vẫn ngồi im không nhúc nhích, dường như cô đang chần chừ. Rốt cuộc ý tứ của cô như thế nào sẽ dựa vào hành động tiếp theo này.
Bùi Nghiêu vẫn kiên nhẫn nói: "Tiểu Truy, ôm anh đi! Anh bế em!"
Vài phút trôi qua, ngay lúc Bùi Nghiêu tưởng cô vẫn không đồng ý thì Tư Truy đột nhiên nhào vào lòng anh. Cô vòng rộng cánh tay qua cổ người đàn ông, úp mặt vào vai anh ngượng ngùng lẩm bẩm: "Đừng nói gì."
"Được, không nói gì."
Bùi Nghiêu mỉm cười sung sướng, xốc cô lên, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô.
Tư Truy cố nén sự lo lắng, lúc nãy trên đường về mí mắt lim dim buồn ngủ, giờ đây chẳng còn tâm trí đâu nữa. Hai chân cô quắp qua thắt lưng khỏe khoắn của Bùi Nghiêu, bờ vai rộng như một cái gối để cô tựa vào. Sao vẫn có cảm giác không chân thực nhỉ?
Cô ngẩng mặt lên, bất ngờ mặt kề mặt với Bùi Nghiêu. Anh biết cô vẫn ngờ vực bèn mổ nhẹ mũi mình lên mũi cô, hơi thở của hai người phảng phất như trộn lẫn vào nhau.
"Ôm chắc vào, rơi mất anh không chịu trách nhiệm đâu."