Bà Trịnh đã được đưa vào bệnh viện, còn Tư Truy thì do mệt quá mà bị thiếp đi. Bác sĩ đã nói sơ qua tình trạng của cô cho Bùi Nghiêu biết, sức khỏe không có vấn đề gì lớn chỉ là tinh thần có chút hoảng loạn.
Ngồi bên giường bệnh nghiên cứu kĩ càng dung nhan cô gái, người đàn ông khẽ khàng đưa tay vuốt nhẹ gò má mềm mại. Nơi đó hơi sưng, vừa mới được bác sĩ xử lý xong cho nên còn vương mùi thuốc. Hàng mi dài thi thoảng lại run run như có điều gì khiến cô đến ngủ cũng không được yên, hai hàm răng thì cắn chặt gây cản trở ít nhiều cho việc đút thuốc.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Bùi Nghiêu muốn dùng miệng của mình trực tiếp giúp cô, thế nhưng vừa đưa môi đến thì cô bỗng chốc tỉnh dậy.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài mili, gần đến mức có thể cảm nhận rõ nhịp thở của nhau. Tư Truy giật mình che môi, một đôi mắt to tròn sáng rõ nhìn anh. Lợi thế về ngoại hình của cô có lẽ là ở vị trí cửa sổ tâm hồn, con ngươi đen lay láy gần như bộc bạch mọi cảm xúc của chủ nhân nó.
"Tỉnh rồi, vậy thì uống thuốc thôi."
Bùi Nghiêu không có vẻ gì là ngại ngùng, ngược lại trông thấy thái độ của cô anh còn có chút buồn cười. Nghĩ ngợi giây lát, anh chủ động đặt thuốc vào bàn tay cô, thấy cô thơ thẩn liền không nhịn được thúc giục: "Có nghe tôi nói không đó?"
"Vâng... vâng..."
Tư Truy nghĩ rằng anh đang quát mình, nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị ấy liền không tự chủ được mà gật đầu, nhanh như chớp uống hết số thuốc vào bụng.
Mắt thấy từng viên dần dà biến mất, người đàn ông bấy giờ mới an tâm, chỉ lo cô sẽ sợ đắng không uống được thuốc. Anh không có ý định hỏi lý do vì sao cô bị thương, bởi anh đã đoán được một phần câu chuyện.
Bùi Nghiêu điềm tĩnh đón lấy cốc nước, khóe môi cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, không tiếc lời động viên cô: "Giỏi lắm! Nhiều thuốc như vậy mà cũng uống hết!"
"..."
Tư Truy bị coi thành trẻ nhỏ mà đối đãi, tâm tình giờ đây có chút khó tả. Theo thói quen, mỗi khi xấu hổ cô lại kéo chăn trùm kín đầu, nhưng rèm cửa bỗng nhiên bị vén, một cô y tá bước vào ngăn lại hành động của cô.
Thoạt tiên, y tá đo nhiệt độ rồi tiến hành kiểm tra cho cô, Tư Truy ngoan ngoãn làm theo lời của cô ta, hơn nữa còn trộm liếc nhìn ai kia. Suốt quá trình, Bùi Nghiêu vẫn đứng một bên dõi theo không hề rời đi, anh biết cô đang nhìn mình song cũng chỉ dám mỉm cười chứ không vạch trần.
Thậm thà thậm thụt như là có động cơ xấu, tại sao anh lại cảm thấy đáng yêu được nhỉ?
Bùi Nghiêu không hiểu nổi bản thân mình, tiếp tục dồn sự chú ý vào cô.
Y tá là một cô gái trẻ, tổng thể khuôn mặt trông cũng non nớt như Tư Truy vậy. Khi có một người đàn ông đẹp trai, khí chất kè kè bên cạnh, khó tránh khỏi sẽ bị phân tâm, vì vậy cô ta bèn hắng giọng nói: "Chú à, làm phiền chú ra bên ngoài chờ một lát. Cháu gái của chú sẽ được chăm sóc, cho nên chú đừng có nhìn mãi nữa."
Chú cháu sao?
Bùi Nghiêu không kiềm chế nổi nụ cười trên môi, ánh mắt thâm thúy và tối đi trông thấy. Anh nhìn chằm chằm Tư Truy, thấy cô đã rụt cả mặt đi chỉ để lộ vành tai phớt hồng. Người đàn ông cuộn tay đưa lên miệng, mượn hành động che giấu niềm vui lúc này.
Anh lấy từ trong người ra một con thỏ bông nhỏ xíu ước lượng chỉ bằng một cái nắm tay trẻ em, nhẹ nhàng đặt xuống nệm giường. Trước khi ra khỏi phòng bệnh, anh còn không quên để lại một câu: "Cháu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, có gì thì gọi chú nhé!"
Người đàn ông này đúng thật không biết ngượng là gì, y tá hiểu lầm thì thôi, đằng này anh còn thuận nước đẩy thuyền. Tư Truy không hiểu, cũng không muốn hiểu, cô rút kẹp nhiệt độ ra đưa cho y tá, trong lòng không ngừng nghĩ câu giải thích sao cho thỏa đáng.
Cô chần chừ níu tay y tá khi cô ấy đang chăm chú xem số hiển thị trên kẹp nhiệt độ: "Thực ra, tôi với anh ta không như cô nghĩ đâu... Chúng tôi..."
"Cô không cần giải thích, mới đầu tôi cũng tưởng hai người là mối quan hệ kia, nhưng giờ để ý kĩ... xem ra chú của cô không tồi, cũng biết lo nghĩ cho cô đấy chứ."
Mối quan hệ kia là mối quan hệ nào? Cô ta nghĩ Tư Truy với Bùi Nghiêu là một đôi sao? Còn bây giờ thì lại đổi thành cô là cháu gái của anh? Cô thực sự rất muốn nói rằng: "Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đâu, tôi và anh ấy chẳng thuộc bất kì một loại nào cả."
Rất nhanh, suy nghĩ của cô đã bị dập tắt, y tá hoàn toàn không cho Tư Truy cơ hội mở miệng. Cô ta tự đắm chìm trong thế giới ảo tưởng của mình, bỗng hỏi: "Tôi nói này, hiện chú của cô có bạn gái chưa?"
Lời của cô ta đổi lại một tiếng thở dài của Tư Truy. Biết ngay mà, kiểu gì cũng hỏi câu này. Bùi Nghiêu đích thực là có nhiều người dòm ngó, cho nên cô phải trả lời sao đây?
Tư Truy âm thầm bĩu môi, không còn một chút ý muốn giải thích. Cứ để cho cô ta nghĩ gì thì nghĩ, dù sao cô cũng không thèm quan tâm.
Tuy nhiên, y tá dường như không hỏi được thì sẽ không buông, cô ta liên tục rủ rỉ bên tai Tư Truy: "Tôi thấy mối quan hệ giữa hai người rất tốt, nếu cô muốn chú mình sớm có vợ, chi bằng thử mai mối cho tôi đi."
Ánh mắt y tá lấp lánh ánh sáng nhìn cô, Tư Truy có chút bất lực, cũng khó chịu nữa. Người gì đâu mà dai như đỉa, không thấy cô là bệnh nhân cần nghỉ ngơi ư?
Chẳng hiểu sao tính cô bỗng trở nên nóng nảy khác thường hay do trong lòng có cái gì đó vướng mắc, Tư Truy co ro cả người vùi mặt vào chăn, từ đầu đến cuối đều không muốn nhìn y tá. Sau đó, cô chợt thò tay cầm lấy con thỏ nhỏ hồng, nối tiếp "sự nghiệp" rúc đầu trong chăn...
"Này..."
Y tá toan gặng hỏi, Tư Truy quả thực phiền đến chết mất. Phải biết một người bình thường không muốn nói nhiều như cô gắt lên là hiểu người này khiến cô bực bội cỡ nào.
Tư Truy ngồi hẳn dậy, năm ngón tay dài nắm lấy hai cái tai của con thỏ, từng câu từng chữ rành rọt: "Anh ấy có bạn gái rồi! Còn nữa, mặc dù tôi ít hơn anh ấy 7 tuổi nhưng tôi không phải cháu gái anh ấy!"