Không phải lần đầu tiên Lục Bách Trình đề cập đến việc sống chung, Khương Phi suy nghĩ một chút, nói: “Không phải là em vẫn sống ở đây à?” Cùng lắm là dọn thêm chút đồ đạc qua đây.
Lục Bách Trình không nói gì, so với việc qua đêm cùng nhau tất nhiên là không giống. Bởi vì bọn họ ở bên nhau chỉ một lát sớm chiều, cũng không nhiều. Ít nhất là còn kém xa với mong muốn của anh.
Nhưng anh không phản bác, chỉ đứng dậy đi vào phòng, nói: “Cũng được.”
Khương Phi mím môi nhìn bóng lưng anh, chớp chớp mắt rồi tới ngăn anh lại, hỏi anh có muốn về trường cấp ba không.
“Không kịp đâu.”
Khương Phi cảm nhận được sự không hài lòng của anh. Cô đóng ghế mát xa, siết chặt nắm tay, vô thức đi tới cạnh anh. Cô vừa khẽ lay lay khuỷu tay anh, vừa tự cắn ngón tay hỏi: “Lỡ như hôm đó em xảy ra chuyện gì thì sao? Em không muốn đi một mình!”
Lục Bách Trình đột nhiên quay lại, ánh mắt nhìn người đứng sau lưng. Anh lấy ngón tay ra khỏi miệng cô:“ Thói quen cắn móng tay của em đến khi nào mới chịu thay đổi? Không phải là anh đã kêu em dùng cái đó sao? "
"Đắng lắm!"
"Thì đắng là để em không gặm móng tay nữa chứ. "
Khương Phi nhìn tay mình. Thực ra, ở bên chỗ Lục Bách Trình, móng tay cô đã mọc lên rồi. Nếu cứ "thả cửa" cô như hai năm trước, chắc chả có cơ hội nhìn thấy chút móng nào.
Cô lẩm bẩm: “Anh đã từng thấy mỹ nhân thành phố nào mà phải vẽ móng tay bằng nước đắng mỗi ngày chưa?”
Lục Bách Trình nắm tay cô, nói: “Vậy đi! Cứ như người xa lạ ấy, không cần đi. "
Hơi thở của Khương Phi như bị bóp nghẹt, bị đâm xuyên thấu, cô nghe thấy anh nói tiếp:"Tan làm sẽ đến đón em. Đừng có gặm móng tay! "
*
Lục Bách Trình nói nếu anh tới đó sẽ làm một người xa lạ, đối với Khương Phi như vậy không có gì oan uổng.
Cô và Lục Bách Trình bên nhau từ năm thứ hai của cấp Ba và đã chia tay hai lần.
Đó là năm thứ ba của cấp Ba, khi Lục Bách Trình sắp đi nước ngoài với tư cách là một sinh viên trao đổi trong một năm, cô không muốn đi tới nơi khác nên đã đề nghị chia tay lần thứ nhất.
Lục Bách Trình nghe cô nói một lúc lâu rồi rời đi, nhưng chỉ vài ngày sau anh lại quay lại và đưa cho cô một bản phân tích về nơi đó. Anh đã phân tích tất cả các khía cạnh từ thời gian, không gian đến các yếu tố khác, rồi kết luận rằng họ không cần thiết phải chia tay. Lúc đó cô vẫn mơ lơ chưa kịp phản ứng gì, anh lại hỏi cô có đói không, rồi đưa cô đến quán ăn món sườn heo mà không nói một lời. Thế là hai người làm hòa.
Đến lần chia tay thứ hai... tình hình phức tạp hơn. Đó là lúc Khương Phi nhận ra cô không phải là người duy nhất đối với Lục Bách Trình, nhưng cô lại không thể hâm mộ ai ngoại trừ anh.
Lần chia tay thứ hai, Lục Bách Trình không nhường nhịn nữa, mà cô thì cố chấp, tự cho là phải kiên quyết giữ vị trí của mình, anh cũng không có động thái níu giữ cô.
Thế là hai người xa nhau hai năm, cho đến khi họ gặp lại nhau ở Tây Hải. Củi khô bén lửa, và thế là "cháy"!
Cừ Dương nói lớn không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, lúc cha mẹ hai nhà gặp gỡ nhau sau hai năm xa cách, khó mà không phải tránh né giả tạo.
Hôm hòa giải, Lục Bách Trình hứa với Khương Phi là sẽ không tiết lộ mối quan hệ - dù sao anh tôn trọng việc Khương Phi không muốn kết hôn. Anh cũng không có hứng thú với hôn nhân, nhưng có một điều kiện.
Khương Phi hỏi hắn điều kiện gì.
Anh nói không công khai, nhưng dù sao cả hai không phải độc thân nên đừng làm như đang độc thân mà đi "câu cá" bên ngoài, mập mờ cũng không, ngược lại hẹn hò cũng chẳng có tác dụng gì.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ theo cách này… nhưng cậu, thế mà lại có ý tưởng này, mong là không phải vì cậu có động cơ thầm kín.”
“Tốt nhất là không nên nghĩ như vậy.” Lục Bách Trình liếc nhìn cô:
“Tôi nói chuyện này, cậu biết tại sao không? Từ nhỏ đến giờ cậu còn ít sai lầm ngu ngốc lắm à? Có muốn tôi đọc lại mấy cái thư tình cậu viết hồi đó không?"
Bao nhiêu bức thư nhưng không có bức nào dành cho cậu hết.
“Cậu nên chăm sóc tốt cái đầu của cậu đi. Nghĩ đến "vượt rào" cũng không xong đâu.”
Khương Phi: “…”
*
Lục Bách Trình đi vào phòng ngủ thứ hai, Khương Phi nằm ở trên giường một mình. Cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Gần đây cô có cảm giác kỳ lạ rằng Lục Bách Trình có vẻ muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người, chính là kiểu sẽ để An Mộng Như biết.
Có trời mới biết An Mộng Như sẽ làm gì nếu bà ấy biết chuyện này. Giấc mơ vài ngày trước giống như một lời cảnh báo sớm với cô, Khương Phi rùng mình, cô có thể đồng ý với Lục Bách Trình về mối quan hệ này cả đời, nhưng cô không muốn cưới.
Nỗi sợ hãi về hôn nhân của cô không chỉ xuất hiện một cách bất chợt mà thậm chí đã đến mức khiến cô như sắp chết. Cho dù là Lục Bách Trình, cô cũng không thể đối xử đặc biệt hơn.
Cảm giác lo lắng bắt đầu từ sau Tết Nguyên Đán năm nay, lại càng trở nên dữ dội hơn từ hôm An Mộng Như mời anh về ăn cơm rồi nhờ anh "làm mai" cho cô.
Cô lén lút cắn móng tay ở trên giường, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lạnh. Quay đầu lại thấy Lục Bách Trình không biết đã ở đây từ lúc nào.
“Anh vào mà không gõ cửa!” Cô sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
“Gõ rồi!” Lục Bách Trình nói, “Đang suy nghĩ gì vậy? Gọi hai lần em đều không nghe thấy?”
Khương Phi chậm rãi thở ra, ngồi dậy bật đèn. Thấy anh mở tủ đầu giường, cô bất đắc dĩ đưa tay ra: "Sơn móng tay đắng có ích lợi gì? Một lát nữa em sẽ rửa đi thôi."
"Gần đây công việc em không ổn?"
Chỉ khi cô vô cùng cáu kỉnh hoặc lo lắng sẽ gặm móng tay, gặm đến khi cụt lủn mới thôi. Trong những trường hợp khác, chuyện này ít nhiều cô đã kiềm chế hơn một chút so với khi còn nhỏ.
“Không sao."
"Cắn móng tay nào?”
Sau khi sơn xong mười ngón tay, Lục Bách Trình nhìn cô chăm chú.
Anh có mũi cao, mắt sâu và có một đường nét mờ mờ dưới lông mày, nó chỉ trở nên rõ ràng khi anh mệt mỏi. Khương Phi vươn tay chạm vào lông mày của anh, nói: "Lục Bách Trình, anh nghĩ chúng ta có chia tay không? Sao gần đây em lại lo lắng vậy chứ?"
Ngay cả khi cô biết rằng, đến cuối cùng, bọn họ cũng sẽ chia tay, đáng lẽ cô nên làm sớm hơn, cô đã sẵn sàng chia tay, nhưng đến lúc phải đối mặt với điều đó, Khương Phi lại không thể chịu đựng thêm được.
Lục Bách Trình cau mày: “Gần đây em suy nghĩ chuyện này?”
Khương Phi không nói gì.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó lạnh lùng nói: "Việc này không tới lần thứ ba đâu, anh khuyên em nên bỏ ý định chia tay đi, càng sớm càng tốt. Nếu không ngày mai sẽ bắt em đến Cục Dân chính. Anh nghĩ dì An hẳn là vui mừng lắm!"
Khương Phi:"... "