Chớp mắt Cừ Dương đã đón gió xuân, thời tiết ấm áp, cũng không cần áo khoác nữa.
Khương Phi hiếm khi đi làm đúng giờ. Cô và Chung Ôn hẹn nhau đi ăn mì gạo Trần Kí ở gần trường đại học. Trời tối dần, đường bắt đầu kẹt xe.
"Sao tự dưng lại muốn tới đây ăn mì gạo?"
Chung Ôn nói: "Từ hôm qua mình đã thèm rồi. Cứ nghĩ tới là muốn chảy nước dãi, mình đây ăn không ngon ngủ không yên."
Khương Phi liếc nhìn bụng bầu của cô:"La Dương yên tâm để cậu ra ngoài như vậy à?"
Cô mỉm cười: "Anh ấy vừa mới đi rồi."
Chung Ôn và Khương Phi là bạn cùng lớp đại học, cả hai đều đến từ Cừ Dương, đi học ở nơi xa nhà nên hai người trở nên thân thiết, tính cách cũng rất hợp nhau. Cho đến bay giờ mối quan hệ vẫn rất tốt đẹp.
La Dương là chồng của Chung Ôn, hai người mới đăng ký kết hôn cách đây vài tháng, lại chưa có thời gian để mời tiệc rượu. Lúc này Chung Ôn đã mang thai được sáu tháng, bụng bầu lộ rõ, mỗi lần Khương Phi nhìn cô ấy đều bị ánh hào quang rực rỡ của người sắp thành mẹ làm cho lóa mắt.
Khương Phi cười nói: "Chúng ta đã hẹn cùng nhau không cưới, thế mà bây giơc cậu đã có con."
Chung Ôn vẫy tay với người phục vụ, gọi hai bát mì gạo đặc sản và nói: "Vì khi ấy mình chưa gặp được La Dương."
“Hai người ở bên nhau bao nhiêu năm?” Khương Phi trấn định, “Năm năm?
Chung Ôn gật đầu.
Khương Phi thở dài: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy!"
"Năm năm thì có là gì? Cậu và Lục Bách Trình ở bên nhau bao nhiêu năm? Không tính thời gian làm quen, ít nhất cũng mười năm đấy."
"Làm sao cậu lại nói quá lên như thế chứ?" Khương Phi cúi đầu lau sạch bát đũa, "Không phải là còn chia tay hai năm à?"
Chung Ôn thấy vẻ mặt cô nhàn nhạt, mới nói: "Có điều, bây giờ vẫn có thể bù đắp mà. Cậu không có dự định gì sao?"
Khương Phi thở dài: "Tại sao ngay cả cậu cũng bắt đầu nói tới chuyện này rồi?"
An Mộng Như thúc giục cô, cô còn coa thể lí giải được. Nhưng cô cho là Chung Ôn hiểu được suy nghĩ của cô - không cưới. Kết hôn là một cái gông cùm nặng nề và không cần thiết đối với cô. Cô luôn luôn ý thức được mọi chuyện cho bản thân, bây giờ biết trong núi có hổ, cô sẽ không bao giờ tìm lên đánh cọp nữa.
Chung Ôn đáp: "Không phải mình đang mang thai à? Phụ nữ mang thai hay suy nghĩ lung tung..."
Khương Phi biết ý của cô ấy: "Không phải cậu không biết tính mình. Về chuyện kia mình rất cẩn thận, anh ấy đeo "áo mưa" hoặc là mình uống thuốc, không bao giờ có chuyện được đâu!"
Chung Ôn không khỏi cảm thấy Lục Bách Trình thật đáng thương. Rốt cuộc, hai người đó bên nhau nhiều năm như vậy, tuy rằng cô không hiểu hết nhưng trong mắt của cô, chính là ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì không hay. Lục Bách Trình cũng không nói gì với Khương Phi.
Dù cảm thấy đáng thương nhưng cô không thể giải thích được cảm giác ghen tị với Khương Phi lúc này, hờ hững hỏi: "Đời sống tình dục của hai người rất hài hòa, đúng không?"
Khương Phi mỉm cười, không hề lảng tránh: "Không tính là thường xuyên nhưng cũng coi là bình thường. Bọn mình đều bận rộn, khó có khi gặp được nhau, không làm gì thì phí lắm..." Đoạn cuối cô trầm giọng xuống một chút.
Chung Ôn chua xót nói: "Mình đã nửa năm không "làm gì" được."
"Mình nói này em gái Chung Ôn ạ, bây giờ cậu là một phụ nữ có thai, La Dương mà nghe thấy sẽ buồn đấy."
Nhắc đến La Dương, tâm trạng Chung Ôn tốt hơn hẳn. Cô cũng tự thấy dạo này bản thân ngang bướng kén ăn, bữa nào ăn uống cũng dày vò La Dương. Tuy rằng La Dương bằng lòng, nhưng cô ấy thấy mà cũng xót xa.
Khương Phi chống cằm cười:"Mình còn có thể nói gì đây. Xin gửi ngàn lời chúc tốt đẹp nhất đến cậu, mong rằng cậu sẽ không phải nhờ đến công việc của mình."
Chung Ôn che miệng cô lại: "Đi chết đi, nhảm nhí quá!"
*
Sau khi ăn mì gạo cùng Chung Ôn, Khương Phi đích thân đưa cô ấy về nhà.
Xe dừng ở cổng chung cư, La Dương ra đón Chung Ôn. Khương Phi nhìn hai người đi rồi cũng không vội vàng trở về, mà ngồi nghịch điện thoại trong xe một lúc.
Cao Văn chat trong nhóm về buổi tiệc đã nói, cậu đang xác nhận danh sách, Khương Phi cũng không nói gì, bởi Lục Bách Trình không đi được và cũng không hứng thú.
Không ngờ Cao Văn quay sang gửi cho cô một đoạn chat riêng, hỏi cô có xem tin tức trong nhóm không. Khương Phi hít một hơi dài, gõ:
[Không biết có đi được không.]
Cao Văn: [Rất nhiều năm không gặp, đi được thì tới đi.]
Khương Phi: [Mình sẽ sắp xếp rồi báo cho cậu, xong rồi hãy thêm tên mình.]
Cao Văn gửi một chữ đơn giản: [Được.]
Khương Phi không trả lời lại, cô tắt máy, về thẳng khu nhà Nghi Sơn. Cô đã ở lại đây mấy ngày nay. Lục Bách Trình mua cho cô một chiếc ghế mát xa, cô như bị nghiện, thành ra ngày nào cũng ngồi. Ban đầu cô cũng muốn mua một cái giống thế để trong nhà riêng của cô, nhưng thứ này quá chiếm không gian mà cô ấy không hay ở đó nên đành từ bỏ ý định.
Về đến nhà ở Nghi Sơn, Khương Phi sững sờ khi nhìn thấy Lục Bách Trình đã ở đó: "Sao anh lại về?"
Lục Bách Trình liếc cô một cái: "Nếu anh nhớ không lầm, đây là nhà của anh."
"Mấy ngày nay anh về muộn cơ mà?"
“Hôm nay không có việc gì.” Lục Bách Trình nhìn cô đang đi thẳng đến ghế mát xa, anh hơi hơi buồn cười, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi đây đi!"
"Không! Ngồi đây thoải mái hơn."
Lục Bách Trình đóng tài liệu lại, khoanh tay nhìn cô, nói: "Em thích thứ này lắm?"
Khương Phi he hé mắt: "Anh mua không dùng thì lãng phí, em là đang tiết kiệm tiền cho anh."
Lục Bách Trình đột nhiên nhớ tới một chuyện. Khi còn nhỏ, bố mẹ mua cho anh một chiếc máy vi tính mới, Khương Phi tuy có chút ghen tỵ nhưng cũng không nỡ khinh thường mà vẫn tìm đến anh.
Chính vì anh và An Mộng Như đã từng nói, bà ấy hy vọng cô có thể đến và làm bài tập với anh sau giờ học để có thể cùng nhau tiến bộ. Trong mắt An Mộng Như, anh là đứa bé sinh ra trong gia đình tài giỏi, nên tự nhiên không phản đối. . truyện đam mỹ
Cũng không biết tại sao, cô luôn mắng anh là đồ phiền phức, lúc nào cũng nói là không muốn ở cạnh anh một tí nào. Nhưng khi đến nhà anh, cô không thể dời mắt ngay khi nhìn thấy máy tính, chỉ trỏ và hỏi anh một cách tinh quái: "Tôu sẽ làm bài tập với cậu, cậu cho tôi sờ chuột được không?"
Khi đó anh muốn cười lắm rồi nhưng vẫn cố nhịn, nói: "Cậu chơi lúc nào cũng được. Tôi cũng không thích dùng. Thật lãng phí!"
Sau đó, không cần anh gọi, cô cũng sẽ chủ động đến nhà anh ngay sau khi tan học.
Có lẽ cô đã quên cuộc trò chuyện của họ từ lâu, nhưng chắc hẳn vẫn còn những ký ức trong trí nhớ, cô thực sự trả lại những lời bào chữa mà anh đã nói với mình.
“Không làm gì thì phí lắm.” Anh gật đầu công nhận câu nói của cô: “Vậy em cứ ở đây luôn đi, không phải đi đi về về nữa. Tốn xăng!”.