3.
Tôi kiềm lại những lời chất vấn, không vạch trần anh. Tôi ghét cãi nhau qua điện thoại. Tôi có thói quen giáp mặt nói rõ ràng khi có việc.
Thật ra sáng nay khi nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, tôi đã vô cùng ngạc nhiên, vui mừng, muốn cùng anh đến bệnh viện. Nhưng thấy dáng vẻ vội vàng của anh, tôi không muốn làm mất thời gian của anh.
Đâu ngờ rằng anh vội vã rời khỏi nhà thế nhưng lại cũng đến bệnh viện cùng người khác…
Cúp điện thoại, dạ dày quặn lên.
Tôi bước nhanh về phía nhà vệ sinh, nôn khan một trận, không thể nôn ra được gì.
Khi đứng lên, tôi nghe tiếng mẹ chồng từ hành lang vọng vào.
“Tiểu Sảng, con đi chậm thôi, phải cẩn thận từng tí mới được.”
“Mẹ yên tâm đi, cục cưng mới hơn 5 tuần, con chưa có cảm giác gì đâu, không cần căng thẳng vậy ạ.”
“Con bé ngốc, càng là ba tháng đầu càng phải cẩn thận.”
“Dạ, con nghe lời mẹ, bảo đảm sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp trắng trẻo, để mỗi ngày mỗi năm của mẹ đều vui vẻ!”
“Haha tốt tốt! Mẹ thích tính tình xởi lởi của con, Cẩn Niên không nói ra nhưng thực ra nó cũng rất thích tính con! Tiểu Sảng à, mẹ chỉ chờ ba người tụi con thành người một nhà là mẹ hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp.”
…
Một thứ gì đó nổ tung trong đầu tôi.
Tựa như sấm sét nổ ra giữa ngày nắng đẹp, xé toạc tôi từ đầu đến chân.
Thật trùng hợp, con tôi cũng là 5 tuần.
Một bên yêu tôi, một bên để người khác mang thai.
Đột nhiên cảm thấy thật tởm lợm…
Vừa nãy không nôn được gì, giờ lại nôn đến tối tăm trời đất.
4.
Bước ra khỏi sảnh khu khám bệnh, bông tuyết rơi xuống mặt lạnh lẽo.
Lạnh thấu tim.
Bãi đỗ xe không còn xe của Tề Cẩn Niên. Nhưng tôi không thể đợi đến trưa để gặp anh. Tôi đến thẳng công ty anh.
Nhân viên lễ tân cung kính đưa tôi vào văn phòng anh, nhưng anh vẫn chưa về.
Tôi ngồi trước bàn làm việc của anh, nhìn những bức ảnh chúng tôi chụp chung, trung học, đại học, đám cưới, kỷ niệm mười năm ngày cưới, mũi cay cay.
Trong ký ức, chàng trai luôn lạnh lùng, không bận tâm đến ai, chỉ dịu dàng với riêng mình tôi.
“Nguyệt Nguyệt, đừng khóc, chú Lục không còn thì còn anh bảo vệ em, anh vĩnh viễn không rời xa em.”
“Lấy anh nhé Nguyệt Nguyệt, anh thề bảo vệ em cả đời, làm em trở thành người hạnh phúc nhất.”
“Tôi, Tề Cẩn Niên, thề với trời đất, đời này chỉ yêu một mình Lục Hi Nguyệt, nếu tôi phản bội cô ấy, tôi sẽ không được chết tử tế!”
…
Lời thề có lẽ là thứ không đáng giá nhất trên đời này.
Chỉ là người nghe lại xem trọng nó, tưởng là thật.
Thế nên trong khoảnh khắc tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, điều đau khổ nhất không phải là tôi sẽ chết mà là sau khi tôi chết, anh ấy không thể rời bỏ tôi, quãng đời còn lại anh sẽ sống thế nào…
Biết đâu, không có tôi anh lại càng sống tốt hơn?
Tôi mỉm cười tự giễu, mắt đỏ hoe.
Nhưng làm sao bây giờ, tôi không cam lòng…
Đúng lúc này, tiếng cười yêu kiều cùng tiếng bước chân của Lương Sảng từ xa tiến đến gần.
“Cảm ơn Tề tổng, bận rộn đến thế còn mời em ăn sáng, em sẽ nỗ lực gấp bội để báo đáp Tề tổng!”
“Được rồi, em lắm chuyện quá.”
“Đưa bánh cho em đi, em thèm vị này lâu lắm rồi!”
“Mới ăn sáng xong không được ăn vặt, một tiếng sau đến tìm anh lấy.”
“Hứ, quản lý nghiêm khắc quá! Nhưng mà, hihi, tuân lệnh ạ!”
Cửa bị đẩy ra.
Ý cười trên mặt Tề Cẩn Niên khi nhìn thấy tôi cứng đờ lại.