1.
Vào ngày đông chí, tuyết rơi dày đặc.
Tôi đứng trước cửa sổ của khoa sản, nhìn trời đất trắng xóa, trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình chỉ nảy ra một ý nghĩ——
Nếu tôi chết, Tề Cẩn Niên phải làm sao đây?
Vốn dĩ ngập tràn vui sướng đến đây khám thai, kết quả lại bị chẩn đoán ung thư thận, tôi cũng không biết nói với anh thế nào mới làm anh không quá đau khổ.
Cố nén nỗi chua xót, tôi định gọi điện thoại cho anh, bất ngờ trong tầm mắt lại thấy bóng anh và mẹ chồng tôi.
Họ đang đi bộ từ bãi đỗ xe đến tòa nhà khu khám bệnh.
Mẹ chồng tôi đang thân mật khoác tay một phụ nữ trẻ, Tề Cẩn Niên cách họ một khoảng. Có lẽ do tuyết trơn, cô gái kia hơi loạng choạng, mẹ chồng tôi lập tức quay sang gọi anh.
Trong bầu trời đầy tuyết bay, người đàn ông cao lớn, đẹp trai ngời ngời che chở một cô gái đang nép vào người mình, bức tranh tuyệt đẹp… đẹp đến chói mắt như thế.
Tôi biết rất rõ cô gái kia, là thư ký của anh, Lương Sảng.
Tôi cũng không biết mối quan hệ của họ từ khi nào đã thân thiết như vậy.
2.
Tề Cẩn Niên là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này.
Từ năm tôi 15 tuổi, anh đã luôn che chở, cưng chiều tôi.
Tôi luôn tin chắc rằng dù tất cả đàn ông trên đời này có phản bội thì anh ấy sẽ tuyệt đối không.
Nhìn chăm chăm vào hình bóng anh và Lương Sảng nắm tay nhau mà đi, tôi bấm điện thoại gọi cho anh.
Nhưng anh không nghe máy.
Rõ ràng anh đã lấy điện thoại ra nhìn màn hình rồi lại bỏ vào trong túi.
Tôi nhìn anh đưa hai người vào sảnh khám bệnh, sau đó một mình đi ra bãi đỗ xe.
Điện thoại trên tay tôi lúc này cũng reo lên.
“Sao vậy Nguyệt Nguyệt? Ban nãy có người đang báo cáo với anh, không kịp nghe điện thoại.”
Giọng nói Tề Cẩn Niên vẫn thân mật dịu dàng như trước, ngay cả nói dối cũng không thể làm người nghe thấy sơ hở.
Điều đó làm tôi choáng váng, anh đã nói với tôi bao nhiêu lời nói dối rồi?
Khóe miệng tôi cứng đờ, “Có việc muốn nói với anh, lát nữa em đến công ty gặp anh.”
Anh khựng lại, đứng yên một chỗ.
“Anh họp cả buổi sáng, thật sự không có thời gian, hay là anh tranh thủ trưa ăn cơm với em nhé?”
Gần đây anh luôn rất bận rộn, đừng nói ăn cơm với tôi, thường xuyên là khi tôi đã ngủ anh mới về nhà.
Tôi còn thấy đau lòng vì anh, dặn anh đừng quá xem thường sức khỏe của mình.
Nhưng hiện giờ, rốt cuộc thì anh đang bận cái gì?
Niềm tin một khi đã có vết nứt thì khe hở đó càng ngày càng lớn.
Tôi không nghĩ ra.
Cuộc đời vốn đã rất ngắn.
Yêu một người thật lòng thật dạ, không lừa dối, không tổn thương.
Không tốt sao.