Trong mộng cô vẫn là Tạ Kiều Ngữ.
Nàng ở trong một căn nhà nhỏ, trước mặt là một quyển sách, mà điều quan trọng là nàng chưa bao giờ xem tiểu thuyết ngôn tình.
Thấy bản thân rảnh rỗi không có việc gì nên mở quyển sách ra, trang đầu tiên đã phát hiện có tên của cô.
Tò mò nên cô tiếp tục xem thì phát hiện nhân vật trong đó chính là mình. Chẳng qua có điều không giống, cô không phải người sống sờ sờ mà là nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết, một người bị thao túng trong quyển sách.
Sở dĩ Tạ Kiều Ngữ nói đây là một giấc mộng hoang đường vì ngoài việc bản thân là nhân vật chính trong đó mà còn cả văn án đã đọc được.
Văn án viết, nam chính quyển tiểu thuyết cũng là người cô thích chính là Lục Cảnh Thần. Càng không thể chấp nhận, Tiểu Miên cũng có mặt trong quyển tiểu thuyết nhưng chỉ là một vai phụ.
Trong văn, cô không thích Thẩm Miên, Thẩm Miên cũng không thích cô. Nói không thích cũng không đúng, chính xác là cả hai ghét nhau, không đặt đối phương vào mắt.
Hai người cùng thích một người - Lục Cảnh Thần.
Trong mộng Lục Cảnh Thần không khác hiện tại là mấy, tự cao tự đại, phong lưu đa tình.
Tạ Kiều Ngữ không biết bản thân tại sao lại không theo đuổi Thẩm Miên mà đi thích một người như vậy.
Sau khi từ từ đọc nội dung tiểu thuyết, cuối cùng Tạ Kiều Ngữ đã biết vì cái gì mà mình không thích Thẩm Miên.
Vì trong mộng, Thẩm Miên hoàn toàn khác với Thẩm Miên của hiện tại, để theo đuổi được Lục Cảnh Thần, Thẩm Miên trở thành một người kiêu căng ngang ngược, miệng đầy dối trá, phẩm đức không tốt, ngu muội vô tri. Không giống như bây giờ đáng yêu mê người, ngoan ngoãn như cừu.
Tạ Kiều Ngữ thấy tác giả miêu tả Thẩm Miên như vậy chẳng những không bị dọa sợ, ngược lại nội tâm thầm mắng: Tiểu Miên của cô sao có thể nảy sinh nhiều ý xấu? Nàng chẳng qua không muốn cho cô ở cùng Lục Cảnh Thần mà thôi, đó là vì yêu, nói đúng hơn nàng rất thông minh đấy chứ!
Nhưng khi đọc đến đoạn Thẩm Miên đi tới bệnh viện tát mình một cái, ngoài miệng thì chửi rủa như súng bắn liên thanh, Tạ Kiều Ngữ theo bản năng xoa mặt.
Cô không nghĩ đến, đột nhiên bị tát như thế!
Sau đó, Tạ Kiều Ngữ thấy Lục Cảnh Thần vì mình bị Thẩm Miên đánh mà ra mặt đánh trả; thấy Lục Cảnh Thần dùng thủ đoạn lừa Thẩm Miên nhốt nàng vào ngục; thấy Thẩm Tri Hành chết ‘Ngoài ý muốn’; cuối cùng thấy Thẩm Miên bị đánh chết trong ngục còn cô và Lục Cảnh Thần hưởng thụ khoảng thời gian yêu đương.
Đọc đến đây Tạ Kiều Ngữ tức giận ném quyển tiểu thuyết ra xa, hiện tại cô không có bất kì ý nghĩ gì vì thời điểm Thẩm Miên chết tâm cô như bị thứ gì đó cắt nát, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Tác giả tiểu thuyết không biết muốn gì mà đem chi tiết Thẩm Miên chết miêu tả thành hai đoạn văn. Hình ảnh Thẩm Miên chịu khổ sở và bộ dáng khi nàng bị bức chết không ngừng xuất hiện trước mặt Tạ Kiều Ngữ.
Có lẽ hình ảnh quá mức mãnh liệt, căn nhà nhỏ trống vắng đột nhiên biến thành nhà tù. Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên co người rúc trong góc tường, thấy nàng bị nhóm bạn tù không ngừng dùng lời nhục mạ, trên mặt và hai cánh tay toàn những vết bầm xanh tím, cô gái cầm đầu chạy đến dùng chân đấm đá liên tục. Trong suốt quá trình Thẩm Miên không nói lời nào, tất cả những người xung quanh đều cho rằng nàng ngất đi nhưng Tạ Kiều Ngữ biết không phải.
Nàng đã chết, người sống sờ sờ bị quyền cước đánh chết.
Khi Thẩm Miên hoàn toàn bị mất hô hấp, Tạ Kiều Ngữ tự động đem nàng dung nhập với Tiểu Miên của hiện tại.
Suy nghĩ Tiểu Miên có khả năng đã trải qua những chuyện thế này, Tạ Kiều Ngữ mất đi khống chế và phong độ của ngày xưa, cô mất kiểm soát ở trong ngục giam lớn tiếng mắng bản thân trong quyển tiểu thuyết, tại cô Thẩm Miên mới rơi vào hoàn cảnh khổ sở như thế, mắng mình có mắt không tròng, tự cho bản thân thanh cao.
Đồng thời Tạ Kiều Ngữ cũng mắng Lục Cảnh Thần hắn dùng lí do yêu ‘Tạ Kiều Ngữ’ giúp ‘Tạ Kiều Ngữ’ để thõa mãn dã tâm của bản thân củng cố sự nghiệp, dùng mưu kế đê tiện vô sỉ giết chết Thẩm Miên và Thẩm Tri Hành…
Một bên mắng, một bên Tạ Kiều Ngữ muốn chạy đến những người đang vây quanh Thẩm Miên, vì nàng báo thù. Nhưng khi muốn chạm tới thì phát hiện tay mình xuyên qua người họ. Tạ Kiều Ngữ thử lại mấy lần nhưng mọi thứ đều phí công.
Cuối cùng Tạ Kiều Ngữ đi đến góc tường, ngồi xuống bên cạnh thi thể Thẩm Miên, độ ấm ngày càng thấp tâm Tạ Kiều Ngữ theo đó càng ngày càng đau…
Từng chi tiết trong quyển tiểu thuyết đều như dao nhọn cắt Tạ Kiều Ngữ đến mình đầy thương tích. Nhưng đó chỉ là nửa đoạn đầu trong giấc mộng.
Nửa đoạn sau:
Tạ Kiều Ngữ tỉnh dậy thì phát hiện nàng ở Tạ gia, còn có Tạ Dương Tranh và Tạ Trị. Xác định không phải đang nằm mơ Tạ Kiều Ngữ nhìn thoáng qua lịch, hôm nay là trước một ngày nàng và Thẩm Miên gặp nhau lần đầu tiên.
Tạ Kiều Ngữ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến việc đã chứng kiến Thẩm Miên đau khổ như vậy nên hiện giờ cô chỉ muốn tìm được nàng, sau đó ôm lấy nàng nói yêu nàng.
Nhưng khi Tạ Kiều Ngữ gặp Thẩm Miên mới phát hiện đối phương không quen biết mình, hơn nữa bộ dáng khi nói chuyện không giống Tiểu Miên của cô.
Lần đầu tiên gặp Tiểu Miên của cô đã muốn hai người kết bạn. Còn Thẩm Miên lúc này lại nói những lời sáo rỗng khen môi son của cô đẹp nếu bản thân đánh lên chắc chắn sẽ hấp dẫn được ánh mắt của anh Cảnh Thần…
Nghe đến đây, lập tức Tạ Kiều Ngữ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu cô đoán không sai, cô đã xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình.
Người trước mặt không phải Tiểu Miên mà là Thẩm Miên.
Nhớ lại kết cục của Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ không đành lòng, cô không bao giờ trơ mắt để Thẩm Miên chết đi như vậy.
Cho nên, Tạ Kiều Ngữ quyết định hôm sau sẽ bắt đầu kế hoạch tiếp cận Thẩm Miên để nàng biết nàng không hề thích Lục Cảnh Thần…
“...”
Cuối cùng, đến khi Thẩm Miên chính miệng nói với Tạ Kiều Ngữ nàng không thích Lục Cảnh Thần, thì cô lại từ trong mộng tỉnh dậy.
Thời điểm mở mắt ra, nhìn người bên cạnh Tạ Kiều Ngữ ngây ngẩn.
Bởi vì Thẩm Miên đã nói những lời đó khi hai người uống rượu, lúc này ý thức của cả hai đều không tỉnh táo cho nên Tạ Kiều Ngữ cho rằng người bên cạnh là Thẩm Miên trong quyển tiểu thuyết, cô cho rằng mình đã làm cái gì có lỗi với Tiểu Miên.
Tạ Kiều Ngữ lập tức đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị rời đi. Nhưng mới đi được vài bước cô vô tình nhìn thấy người trên giường trông giống một tiểu công chúa, khi bản thân còn đang nghi hoặc thì người kia tỉnh dậy.
Bởi vì giấc mộng dài và phức tạp nên làm Tạ Kiều Ngữ đã sớm quên mất trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì, đến khi cô nhìn thấy trên người Thẩm Miên đầy những dấu vết ám muội lại nghe nàng chỉ trích, Tạ Kiều Ngữ mới biết cô đã trở về bên cạnh Tiểu Miên.
Sau đó… Liền xuất hiện hình ảnh cô và Thẩm Miên. Điều làm sắc mặt Tạ Kiều Ngữ ngưng trọng là… Eo Thẩm Miên đau nhức.
Tạ Kiều Ngữ đã được nếm qua tư vị mùi thịt tươi, khi giúp Thẩm Miên mát xa thì nàng giống con cừu trong miệng sói.
Huống chi cô là con sói đói đã bị cấm dục từ lâu. Một cổ khí vị nguy hiểm bị Thẩm Miên cảm nhận được, quay đầu liền thấy Tạ Kiều Ngữ rơi lệ, giọt nước mắt thẳng tắp rơi xuống lưng nàng, thậm chí nàng còn cảm nhận được độ ấm của nó.
Thẩm Miên nhanh chóng đứng dậy ôm Tạ Kiều Ngữ, ôn nhu hỏi: “Chị Kiều Ngữ, chị làm sao vậy?”
Tạ Kiều Ngữ không nói gì, hơi hơi lắc đầu. Chẳng lẽ nói với Thẩm Miên vì trước mắt có thịt nhưng không thể ăn nên ủy khuất tới khóc?
Thẩm Miên ở nơi này đã được vài tháng nhưng Tạ Kiều Ngữ vẫn chưa quen, cô chỉ mới trải qua vài giờ mà thôi.
Đổi ngược lại.. Thẩm Miên sẽ chịu không nổi.
Tạ Kiều Ngữ chỉ có thể chịu đựng.
- --------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại viết Tạ Kiều Ngữ xuyên thư phát sinh sự tình (Phiên ngoại não động khả năng sẽ có chút dại)