Tạ Kiều Ngữ nhìn khuôn mặt đáng yêu của người bên cạnh, không những không cảm thấy đối phương phát giận mà cho rằng Thẩm Miên đang làm nũng với mình.
Quá mức đáng yêu!
Khóe miệng Tạ Kiều Ngữ ngậm ý cười cắn xuống vành tai Thẩm Miên, nói nhỏ: “Ngoan, chị đi lấy nước cho em!”
Vận động thời gian dài cộng thêm đổ mồ hôi nhiều nên Thẩm Miên rất khát nước, cho nên khi Tạ Kiều Ngữ bưng ly vào, nàng lập tức tiếp nhận uống một hơi hết sạch.
Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên khát như vậy, theo bản năng quan tâm hỏi: “Còn muốn không?”
Tạ Kiều Ngữ hỏi ba chữ ý muốn hỏi nàng còn muốn uống nước không, nhưng truyền vào tai Thẩm Miên tự động biến thành bốn chữ ‘Còn muốn làm không?’
Thẩm Miên vội vàng lắc đầu.
Thẩm Miên cảm thấy từ nay về sau không thể nghe ba chữ ‘Còn muốn không?’
Tạ Kiều Ngữ không biết Thẩm Miên nghĩ cái gì, nhưng thấy nàng lắc đầu liền nhận lại ly rỗng, nói: “Có đói bụng không?”
Phí quá nhiều thế lực, cơm ăn lúc nãy đã tiêu hóa bớt: “Không đói nhưng có chút mệt.”
Tạ Kiều Ngữ không đói, nghĩ đến bây giờ đã rạng sáng, nhanh chóng gật đầu: “Hảo, vậy em ngủ đi.”
Nói xong Tạ Kiều Ngữ đặt ly xuống tủ đầu giường, xoay người đi vào phòng tắm, thời điểm đi ra trong tay có cầm một cái khăn lông.
Hơn nữa khăn đã được ngâm qua nước ấm.
Đang lúc Thẩm Miên muốn hỏi Tạ Kiều Ngữ làm cái gì, đã thấy Tạ Kiều Ngữ ngồi ở mép giường, vài giây sau cô dùng khăn lông lau thân thể nàng.
Tạ Kiều Ngữ giải thích nói: “Chị thấy em đang rất mệt, thân người và eo cũng sẽ mất sức, nên đêm nay đừng tắm, chị giúp em lau một chút được không?”
Nhiệt độ vừa đủ, tiếp xúc với làn da làm Thẩm Miên cảm thấy lỗ chân lông khẽ nhếch, mỗi một chỗ khăn lông đi qua đều thoải mái không thể nói nên lời.
Thẩm Miên nhắm mắt lại cảm nhận, không tiếng động gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tạ Kiều Ngữ nhẹ nhàng lau mỗi một tấc, Thẩm Miên cảm giác được, mệt mỏi trước đó đều biến thành hư không, đau xót trong cơ thể cũng dần dần biến mất.
Khi nhiệt độ khăn lông hạ thấp, không đợi Thẩm Miên lên tiếng, Tạ Kiều Ngữ đã quay vào phòng tắm giặt sạch bằng nước ấm lần nữa.
Bởi vì vừa rồi Tạ Kiều Ngữ ra phòng khách lấy nước cho Thẩm Miên, cho nên cô có khoác áo ngủ lên người, vòng eo chỉ tùy ý buộc dây áo.
Mỗi lần Tạ Kiều Ngữ giặt sạch khăn quay trở lại, Thẩm Miên cũng mở mắt nhìn cô, cảnh tượng hương diễm cứ như vậy đập vào mắt.
Hình như xúc cảm mềm mại vẫn còn lưu trong lòng ban tay Thẩm Miên.
Vốn dĩ muốn nếm lại lần nữa, lưu giữ ký ức vĩnh viễn, nhưng Thẩm Miên cố gắng nhịn xuống.
Thẩm Miên sợ động tác của mình sẽ khơi dậy ham muốn trong lòng Tạ Kiều Ngữ, cuối cùng không thể vãn hồi. Nàng lay động mí mắt nhìn mặt Tạ Kiều Ngữ, tầm mắt đảo qua cổ cô thì dừng lại.
Đó là… Dấu răng?
Thẩm Miên vươn ngón tay chỉ vào dấu ấn, nhíu mày hỏi: “Đây là… Em cắn sao?”
Tạ Kiều Ngữ ghé mắt nhìn lại, tuy không thấy nhưng biết Thẩm Miên hỏi cái gì, khẽ gật đầu: “Không có việc gì, không đau.”
Thẩm Miên dùng ngón tay vẽ lại dấu vết, sắc mặt thâm trầm.
Không phải Thẩm Miên áy náy vì cắn Tạ Kiều Ngữ, nàng đang nỗ lực hồi tưởng lại nàng cắn Tạ Kiều Ngữ khi nào, bởi vì nàng không hề có ấn tượng.
Nhưng ngay thời điểm khăn lông đắp xuống ngực, đột nhiên Thẩm Miên nhớ lại tại sao nàng cắn Tạ Kiều Ngữ.
Lúc ấy cổ trắng nõn của Tạ Kiều Ngữ cách hai mắt nàng chỉ khoảng một centimet, chuyện xảy ra trước đó cứ quay cuồng trong đầu, nhất thời Thẩm Miên không nhịn được, há miếng cắn một cái.
Ý loạn tình mê, căn bản nàng không nhận ra mình dùng bao nhiêu lực.
Hiện tại chỉ còn một vệt đỏ, chắc không qua bao lâu sẽ biến mất.
Đây giống như đánh dấu lên người Tạ Kiều Ngữ?
Cảm giác này, chắc không sai.
“Khi đó ý thức em không tỉnh táo.” Thẩm Miên ngượng ngùng mở miệng.
Vừa vặn Tạ Kiều Ngữ đáng áp sát người Thẩm Miên, nghe nàng nói, cô chỉ nhìn nhìn mà không nói gì, sau đó đứng dậy xốc chăn lên người nàng.
Chờ điều chỉnh độ ấm thích hợp, Tạ Kiều Ngữ cẩn thận dịch lại góc chăn, thấp giọng bên tai Thẩm Miên nói: “Còn tưởng Miên Miên che giấu tiểu tình thú, thì ra không phải a? Thật đáng tiếc!”
Thẩm Miên:?
Tốt nhất em nói là giả. Bằng không nàng lại miên man nghĩ đến vấn đề khác. Thấy tiểu bằng hữu bị mình dọa sợ, Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng cười: “Được rồi, không đùa em nữa, thời gian không còn sớm, em ngủ đi!”
Tạ Kiều Ngữ bật đèn đầu giường, tắt đèn lớn.
Không gian lập tức tối đi, chỉ còn ánh đèn vàng le lói, gật gật đầu hỏi: “Vậy còn chị?”
“Chị đi tắm.”
Nói xong Tạ Kiều Ngữ cầm khăn lông đi vào phòng tắm. Ngôn Tình Sủng
Tiếng nước truyền ra, mí mắt Thẩm Miên đánh nhau, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Tạ Kiều Ngữ từ phòng tắm bước ra, thấy hình ảnh Thẩm Miên lâm vào ngủ say. Nhẹ nhàng nằm xuống giường, Tạ Kiều Ngữ xoay người ôm Thẩm Miên vào lòng, hai người dựa sát vào nhau không một khe hở.
Sao trời biến mất, mặt trời dần dần lên cao, hai người trên giường cùng nhau trở mình. Mà lúc này có một người chậm rãi mở mắt, tỉnh dậy từ trong mộng.
Tạ Kiều Ngữ nhìn chằm chằm nóc nhà quen thuộc, giơ tay tìm kiếm cảm giác chân thật.
Thẩm Miên trải qua một đêm vô mộng.
Còn chưa kịp nhìn rõ xung quanh, đau xót ở hạ thân làm nàng thoáng giật mình. Nhẹ giọng hừ hừ vài cái, mở mắt liền thấy Tạ Kiều Ngữ mặc chỉnh tề đứng ở mép giường nhìn mình. Chẳng qua trong ánh mắt có vài sợi thần sắc làm Thẩm Miên nhìn không thấu: “Chào buổi sáng, chị Kiều Ngữ.”
Thẩm Miên dang hai tay, muốn Tạ Kiều Ngữ ôm nàng một cái.
Nhưng hình như Tạ Kiều Ngữ không hiểu ý tứ của Thẩm Miên, thấy nàng tỉnh dậy chẳng những không tiến tới ôm mà ngược lại lui về sau hai bước, miệng thấp giọng nói: “Tiểu Miên?”
Trong giọng nói thể hiện rõ không xác định làm Thẩm Miên tỉnh ngủ hoàn toàn.
“?”
Thẩm Miên bị Tạ Kiều Ngữ làm ngốc lăng.
Bất quá chỉ ngủ một giấc, sao Tạ Kiều Ngữ lại làm như không quen biết nàng? Chẳng lẽ thời điểm ngủ, thượng đế sửa lại dung mạo của nàng sao? Hay Tạ Kiều Ngữ mất trí nhớ?
Tất cả ý nghĩ này đều bị Thẩm Miên phủ định, nhưng một giả thuyết khác lại xuất hiện, bất chấp đau nhức trên người, bật dậy chỉ vào Tạ Kiều Ngữ nói lớn: “Tạ Kiều Ngữ, không phải chị ăn em sạch sẽ rồi quỵt nợ chứ?”
Nghe Thẩm Miên nói, Tạ Kiều Ngữ lẩm bẩm: “Ăn sạch sẽ?” Lúc này có vẻ đang suy nghĩ Thẩm Miên nói cái gì.
Vốn dĩ Thẩm Miên nghĩ Tạ Kiều Ngữ chọc ghẹo nàng nhưng nhìn tình huống hiện tại đột nhiên tâm hoảng sợ.
Môi Thẩm Miên hé mở, thấp giọng hỏi: “Chị… Chị có ý gì?”
Tạ Kiều Ngữ lâm vào trầm mặc, không nói gì.
Thẩm Miên nói thế, cố nén không thích hợp, vươn tay lấy quần áo ở cuối giường. Chăn trên người vì động tác mà rơi xuống, ngực vào hai cánh tay bại lộ trong không khí.
Tạ Kiều Ngữ đứng ở xa nhìn rõ dấu vết ái muội trên người Thẩm miên, hoãn vài giây rốt cuộc cũng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Thấy người trên giường tức giận mặc quần áo, Tạ Kiều Ngữ chần chờ một chút sau đó đi qua, khôm lưng ôm Thẩm Miên vào lòng.
Thẩm Miên vừa mặc xong áo, bị Tạ Kiều Ngữ ôm lấy, lập tức bộc phát tiểu tính tình: “Còn ôm em làm gì? Không phải không quen em?”
“Xin lỗi.”
Tạ Kiều Ngữ ôm Thẩm Miên ngửi được mùi thơm quen thuộc, chần chờ trước đó biến mất không thấy, phảng phất chưa phát sinh chuyện gì: “Tối hôm qua chị mơ giấc mộng dài, thời gian lâu đến mức khi tỉnh lại, không kịp lấy lại tinh thần trong nhất thời, cho nên tha thứ cho chị được không?”
Thật ra Thẩm Miên chỉ làm bộ tức giận, nhưng nghe lời Tạ Kiều Ngữ lập tức quen mất ý định. Lo lắng hỏi: “Ác mộng sao?”
Tạ Kiều Ngữ cười lắc lắc đầu, điểm điểm mũi Thẩm Miên: “Trong mộng có em nên không phải ác mộng, ngược lại đó là giấc mộng ngọt ngào.”
Tạ Kiều Ngữ: “Bởi vì quá ngọt, chị luyến tiếc tỉnh lại.”
“Nhưng chị Kiều Ngữ thức sớm hơn em nhiều.” Thẩm Miên lẩm bẩm, vì nàng vừa mở mắt đã thấy Tạ Kiều Ngữ chuẩn bị xong hết đứng ở mép giường.
Tạ Kiều Ngữ nghe Thẩm Miên nhỏ giọng lẩm bẩm một mình, khóe miệng hơi hơi gợi lên, kỳ thật cô không thức sớm hơn bao nhiêu, bất quá khoảng 5 phút mà thôi.
Bên tai truyền đến tiếng hít không khí, Tạ Kiều Ngữ cúi đầu nhìn thấy Thẩm miên đỡ eo, biểu tình trên mặt thống khổ.
Tạ Kiều Ngữ lập tức hiểu rõ sao Thẩm Miên lại như vậy, tay dán trên eo nàng, nói: “Eo đau? Em nằm sấp xuống chị giúp em xoa xoa.”
Thẩm Miên ừ một tiếng, thong thả nằm bò xuống. Lúc này điện thoại trên tủ đầu giường vang lên.
Thẩm Miên nhìn thoáng qua, phát hiện điện thoại của mình, nàng muốn vươn người lấy thì Tạ Kiều Ngữ đã nhanh tay đưa qua.
Theo thói quen nói tiếng cảm ơn, Thẩm Miên nhìn tên hiện trên màn hình, liền nhận cuộc gọi: “Đại niên?”
Người gọi là Dịch Niên. Tìm nàng không có gì quan trọng, chỉ hỏi sao nàng lại trốn học.
Dịch Niên vừa hỏi, Thẩm Miên liền nhớ tối chuyện xảy ra tối qua. Ho khan, Thẩm Miên giả vờ nói mình ngủ dậy trễ giờ học.
Dịch Niên nghe lập tức hiểu nguyên nhân không phải như lời Thẩm Miên nói, nhưng biết nàng không xảy ra việc gì cũng yên tâm phần nào, dặn dò vài câu rồi tắt điện thoại.
Thẩm Miên nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần hai giờ chiều. Trời ạ! nàng ngủ lâu như vậy sao?
Thẩm Miên âm thầm mắng mình là đầu heo, nhưng rất mau nhớ đến một việc, quay đầu nhìn người đang giúp mình xoa eo hỏi: “Chị Kiều Ngữ, bên bệnh viện…”
Tạ Kiều Ngữ nhấp môi dưới, nói: “Đã xin nghỉ.”
Nghe vậy Thẩm Miên thở phào nhẹ nhõm, đem đầu đặt lên tay, ngoài miệng nói: “Vậy là tốt rồi, em sợ hôm nay chị Kiều ngữ bỏ bê công việc.”
“Sao chị bỏ bê công việc, em lại lo lắng như vậy?”
“Vì chẳng những người bệnh không gặp được bác sĩ lợi hại như chị, mà còn bị…” Thẩm Miên quay đầu lần nữa nhìn Tạ Kiều Ngữ nói từng chữ: “Bị! Trừ! Lương!”
Thẩm Miên xuy xuy cười: “Nếu bị trừ lương, em sẽ đau lòng vì khoản tiền đó.”
“Từ khi nào ham tiền thế này?”
Tạ Kiều Ngữ sủng nịnh hỏi, lực độ trên tay không giảm.
Thẩm Miên thoải mái lại nằm xuống tay, ngoài miệng rầm rì: “Hừ hừ, em vẫn luôn như vậy a, chẳng qua chị không phát hiện mà thôi.”
Nhìn dáng người Thẩm miên mảnh khảnh, ý cười trên mặt Tạ Kiều Ngữ dần dần biến mất, biểu tình trở nên ngưng trọng.
Tạ Kiều Ngữ nhớ lại giấc mộng đêm qua, vừa hư ảo vừa hoang đường!!!