Vương Phượng nghe Thẩm Miên ho khan mới bừng tỉnh sau lời Thẩm Tu, lấy lại tinh thần lập tức giúp nàng vuốt lưng, nhuận không khí.
Chờ Thẩm Miên ổn định hơi thở, Vương Phượng hỏi: “Tiểu thư không sao chứ?”
Thẩm Miên thấp giọng nói không có việc gì sau đó nghiêng qua một bên nhìn về phía bàn ăn, nàng không có việc gì, người có việc chính là Thẩm Tu.
Bất quá còn tốt Thẩm Tu nói là người khác tỏ tình với hắn, không phải hắn tỏ tình với người khác…
Thẩm Miên cẩn thận nghĩ nghĩ, dịch bước đi đến ngồi xuống ghế. Nàng chuẩn bị tập trung nghe Thẩm Tu nói chuyện một chữ cũng không bỏ sót, nếu phát hiện không ổn còn ngăn cản kịp thời.
Lời Thẩm Tu làm ba Thẩm mẹ Thẩm chấn động không biết nói gì, chờ Thẩm Miên ngồi xuống, hai người mới dần dần lấy lại tinh thần, theo sau là đáy mắt hiện lên hiểu rõ.
Hai người quay đầu nhìn Thẩm Tu với cái đầu màu đỏ?
Một lúc sau, Thẩm Thiên Vinh là người lên tiếng trước: “Nói đi.”
Chỉ hai chữ đơn giản làm Thẩm Tu ngây ngốc, nghi hoặc nói: “Nói cái gì?”
Bình thường dưới tình huống này, người nói chuyện kế tiếp không phải là hắn? Hiện tại đột nhiên kêu hắn nói là có ý gì?
Thẩm Thiên Vinh cau mày, âm thanh trầm thấp nghiêm túc: “Đối phương bao nhiêu tuổi? Làm công việc gì? Hai người quen biết thế nào?”
Nhưng Thẩm Thiên Vinh vừa dứt lời, Thẩm Tu còn chưa kịp nghĩ ra lời nói dối đã thấy Lương Mẫn Trân nắm lấy cánh tay Thẩm Thiên Vinh ngoài miệng thì nói: “Chồng hỏi chuyện này làm gì?”
Thẩm Thiên Vinh bị ánh mắt ghét bỏ của vợ làm thức tỉnh bản thân, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “ Nếu không thì nên hỏi cái gì?”
Lương Mẫn Trân đánh xuống bả vai Thẩm Thiên Vinh rồi quay đầu nhìn về phía hai đứa nhỏ, Dư Quang lén lút lén nhìn Thẩm Miên.
Lúc này, hai tay Thẩm Miên đặt trên mặt bàn, cũng đang cúi đầu, nhưng những ngón tay luôn chà xát nhau, vừa nhìn đã thấy nàng còn khẩn trương hơn Thẩm Tu.
Hai tay Lương Mẫn Trân giao nhau đặt trên đùi, ôn nhu hỏi: “Tiểu bảo, ý con nói có một nam nhân khác tỏ tình với con phải không?”
Thẩm Tu không hề chú ý Lương Mẫn Trân có điều không thích hợp, gật đầu: “ Ân.”
Lương Mẫn Trân nga một tiếng, lại hỏi: “Vậy con trả lời thế nào?”
Cảm xúc của Lương Mẫn Trân không hề phập phồng, dáng vẻ giống như đang hỏi Thẩm Tu ‘ con ăn no không?’ nhẹ nhàng bình đạm, điều này làm cho Thẩm Tu và Thẩm Miên không biết ứng xử thế nào.
Theo như hai người dự đoán, ba Thẩm mẹ Thẩm đều là người bảo thủ, quan niệm tư tưởng cả hai tương đối truyền thống, nếu nghe Thẩm Tu có quan hệ với nam nhân khác, phản ứng đầu tiên phải là giận dữ.
Nhưng hiện tại không có?
Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân giống như đang nghe một câu chuyện bình thường, không có gì đặc sắc, nhưng ngược lại sau khi Vương Phượng nghe được lập tức xoay người đi vào phòng bếp uống hai viên thuốc giảm áp lực.
Căn bản Thẩm Tu không nghĩ Lương Mẫn Trân sẽ hỏi vấn đề này, quay đầu cùng Thẩm Miên bốn mắt nhìn nhau, sau đó do dự nói: “… Không có.”
Lương Mẫn Trân gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy con đối với đứa bé kia có cảm giác gì không? Yêu thích hắn không?”
Thẩm Tu trả lời theo bản năng: “Không cảm giác.”
“Vậy…” Lương Mẫn Trân chưa kịp nói thêm gì đã bị Thẩm Thiên Vinh tức giận đánh gãy lời nói.
Ông không kiên nhẫn nói: “ Không cảm giác thì cứ trực tiếp từ chối không phải được rồi sao? Nói với ba mẹ làm gì? Lãng phí thời gian cả nhà.”
Nói xong Thẩm Thiên Vinh nắm tay Lương Mẫn Trân bước ra cửa, vừa đi vừa nói chuyện: “ Đi thôi, chúng ta ra ngoài tản bộ.”
Đối mặt với tình huống phát sinh đột ngột, Thẩm Tu và Thẩm Miên liếc nhìn nhau sau đó kịp thời kêu hai người: “ Ba mẹ từ từ.”
Chờ hai vợ chồng già dừng bước chân xoay người nhìn lại, Thẩm Tu kinh ngạc nói: “ Ba mẹ cứ thế mà đi sao? Không hỏi con những chuyện khác? Không mắng con?”
Lương Mẫn Trân mỉm cười chăm chú nhìn Thẩm Tu, giọng nói từ ái: “ Mắng con làm cái gì?”
Thẩm Tu: “Con thích nam nhân hai người cũng mặc kệ sao?”
Thẩm Thiên Vinh đứng một bên giúp Lương Mẫn Trân mặc áo khoác, một bên liếc xéo Thẩm Tu: “ Không phải nói không cảm xúc với con nhà người ta sao?”
Thẩm Tu: “ Đó là không có cảm giác với hắn, nhưng nếu có cảm giác với một nam nhân khác thì sao?”
Lương Mẫn Trân nói: “ Thế thì dẫn về cho ba mẹ nhìn mặt một cái, nếu ba mẹ cảm thấy tốt thì hai đứa cứ ở bên nhau.”
Thâm Miên, Thẩm Tu: “?!”
Cả hai đều nghĩ mình bị ảo giác. Mắt nhìn hai vợ chồng già vui vui vẻ vẻ đi ra cửa, hai anh em mờ mịt ngồi trên ghế, không biết nên nói gì.
Đến khi Vương Phượng ở phòng bếp đi ra thu dọn bàn ăn, cả hai một trước một sau đi vào phòng Thẩm Tu.
Sau khi vào phòng, Thẩm Tu nằm trên giường, còn Thẩm Miên nằm liệt trên ghế sô pha. Hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Cứ như vậy qua vài phút, Thẩm Miên chống tay nhổm dậy dựa vào sô pha, gọi: “Anh.”
Thẩm Miên gọi Thẩm Tu một tiếng rồi nói tiếp: “Anh vừa nghe mẹ nói cái gì không?”
Thẩm Tu nghe em gái gọi thì ngồi dậy, gật gật đầu vẻ mặt hoang mang xen lẫn khó hiểu: “Nhưng tại sao lại như vậy? Vì cái gì không mắng anh? Em nói đi cho dù mẹ không để ý thì cũng được, vậy mà ba cũng không lên tiếng răn dạy anh?”
Thẩm Miên: “.” Lần đầu tiên nàng thấy Thẩm Tu muốn bị mắng như vậy, nhưng quả thật hôm nay ba mẹ quá khác thường.
Thái độ khác thường đương nhiên có nguyên nhân gì đó. Thẩm Miên nghĩ đến một giả thuyết, vuốt mũi hỏi Thẩm Tu: “Có phải bình thường anh ba… Khụ… Nhìn giống hình tượng đó không, cho nên ba mẹ mới không quá bất ngờ mà trách móc?”
Nháy mắt Thẩm Tu hiểu Thẩm Miên muốn nói gì: “Ý em nói anh giống gay?”
Thẩm Miên nhanh chóng lắc đầu phủ định.
Thật ra khi Thẩm Miên vừa nói dứt lời, nàng đã hối hận, Thẩm Tu nhìn rất men sao có thể thích nam nhân… Nhưng Thẩm Miên không nghĩ ra nguyên nhân cụ thể.
“Vậy nên giải thích thế nào về phản ứng của ba mẹ tối nay? Hơn nữa còn nói anh có bạn trai thì dẫn về nhà cho ba mẹ xem mặt.”
“Cho nên anh mới nói có gì đó rất không đúng, khó hiểu đến mức Thẩm Tu phải vò đầu bứt tóc mà vẫn nghĩ không ra.”
Hai người lại tự mình lâm vào suy tư, vài phút trôi qua, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Cuối cùng Thẩm Miên cúi đầu nhìn gấu bông trong lồng ngực, thấp giọng nói: “Có lẽ chúng ta chưa bao giờ hiểu ba mẹ, cứ cho rằng sau khi hai người nghe được sẽ bạo phát, nhưng thật ra khả năng tiếp thu của ba mẹ rất cao, rốt cuộc những gì hai người đã trải qua, còn phức tạp hơn chuyện này rất nhiều.”
Thẩm Tu vừa nghe liền cảm thấy có đạo lý nói: “Đó cũng là chuyện tốt, bây giờ em có thể nói với ba mẹ chuyện giữa em cùng Tạ Kiều Ngữ rồi.”
“Vẫn chưa đúng thời điểm.” Thẩm Miên khẽ lắc đầu: “Về phiá anh hai còn chưa biết phải nói thế nào.”
Thẩm Tu chớp chớp mắt nhìn Thẩm Miên đề nghị: “Hay ta vẫn dùng phương pháp vừa rồi? xem anh hai có phản ứng giống ba mẹ hay không.”
Thẩm Miên nghe người trước mắt nói hai chữ biện pháp mới nhớ đến một vấn đề: “Em còn chưa hỏi anh tại sao làm vậy.”
Khi Thẩm Miên nói chuyện âm lượng có cao hơn trước một chút, nhưng nghe vào tai vẫn mềm mại như cũ.
”Sao đột nhiên lại nói với ba mẹ có nam nhân thích anh? Vạn nhất hai người họ không thể tiếp thu phải làm thế nào, bị dọa sợ thì sao đây?”
Thẩm Tu nhướn mày nhìn Thâm Miên, trên mặt thể hiện rõ sự kiêu ngạo cho rằng mình cơ trí: “Cho nên anh nói có nam nhân thích anh chứ không phải anh thích nam nhân.”
Thẩm Miên cũng chú ý tới chuyện này, nhưng nghĩ tới câu hỏi trước khi ba mẹ ra cửa: “Em nhớ rõ cuối cùng anh có nói anh thích nam nhân khác phải làm sao…”
Thẩm Tu ách một tiếng, mặt tái nhợt giải thích: “Do thấy phản ứng của ba mẹ bình thường, anh mới liều thử một lần.”
Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của Thẩm Miên, Thẩm Tu ho nhẹ: “Vốn dĩ anh nghĩ, hôm nay để ba mẹ tiếp xúc một chút về vấn đề đồng tính luyến ái, sau đó anh sẽ mua thêm tiểu thuyết và phim về cho ba mẹ xem. Để hai người hiểu biết về vấn đề này nhiều thêm một chút, từ từ tâm lý sẽ thừa nhận lúc đó mức độ bao dung sẽ cao hơn.”
“Chờ thời cơ chín muồi, em nhảy ra xuất quỹ, thứ nhất ba mẹ sẽ không bị dọa sợ, thứ hai không vội vàng gạt bỏ chuyện của em và Tạ kiểu Ngữ. Sau đó em ở trước mặt ba mẹ làm nũng, khóc nháo, nói không chừng có thể thành.”
“Nhưng ai biết chuyện này không đi theo hướng anh nghĩ.” Thời điểm Thẩm Tu nói chuyện, câu cuối còn mang theo sự tiếc nuối vì kế hoạch không thành.
Những lời Thẩm Tu nói giống như gió xuân thổi qua mặt Thẩm Miên, nàng bị kích thích đỏ cả mắt, thấp giọng gọi: “Anh ba.”
Ngay khi Thẩm Tu cho rằng em gái sẽ nói vài lời buồn nôn khen ngợi hắn, lại nghe nàng nói: “Anh không theo anh hai quản lý công ty thì thật lãng phí cái đầu của anh.”
Thẩm Tu bước qua búng nhẹ trán Thẩm Miên, sủng nịnh hỏi: “Em cho rằng lăn lộn trong giới giải trí dễ lắm sao?”
Thẩm miên ôm đầu, cười hì hì nói: “Cho nên hiện tại anh là đỉnh nhất.”
Em gái khen ngợi khiến Thẩm Tu vui sướng trong lòng, cười khẽ hai tiếng nâng tay chỉ về phía máy tính: “Cùng anh chơi trò chơi không?”
Thẩm Miên còn định gọi video nói chuyện phiếm với Tạ Kiều Ngữ nhưng nghe đến hai chữ trò chơi thì mắt lập tức tỏa sáng. Đã lâu nàng không chơi game, vừa nghe nhắc đến tay đã ngứa ngáy.
“Được rồi!”
Nhắn tin cho Tạ Kiều Ngữ xong hai anh em vui vẻ bước qua chỗ máy tính. Tạm thời đem nỗi niềm trong lòng vứt qua một bên, tiến vào thế giới trò chơi.
Thẩm Miên hoàn toàn quên hôm sau còn phải đi học nên hứng chí chơi tới gần sáng, sau đó nàng quang vinh đi học muộn.
Bất quá tiết học không quá quan trọng, thời điểm điểm danh cũng chỉ tùy tiện lướt qua, Thẩm Miên may mắn tránh được một kiếp.
Sau khi đến trường, Thẩm Miên lén lút đi vào từ cửa sau trốn sau lưng Dịch Niên, đợi lão sư cúi đầu đọc sách, nàng nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
“Sao lại đi trễ?” Dịch Niên dùng sách che mặt nhỏ giọng hỏi Thẩm Miên.
Thẩm Miên ngáp dài, dựa bàn ngủ bù: “Tối qua cùng anh ba chơi game tới sáng.”
Dịch niên: “…”
Vài giây sau, Dịch Niên thấy Thẩm Miên ngáp liên tục, trêu chọc nói: “Mình tưởng cậu bận rộn chuẩn bị tài liệu, đang định khuyên cậu không cần quá vất vả.”
Thẩm Miên nhớ tới người nào đó cười lạnh một tiếng: “Mình đã thu thập tốt.”
Dịch Niên ách một tiếng: “Còn mình có một vấn đề khó, có người nhà dọn khỏi Thanh Thị. Mình đang cho người điều tra bọn họ đi nơi nào, cuối tuần có tin tức.”
Sau khi Thẩm Miên nghe được buồn ngủ trong mắt bị âm lãnh thay thế, vững vàng nói: “Mình và cậu cùng nhau!”