Lượng tin tức quá lớn khiến đầu Thẩm Tu loạng choạng, muốn nhìn một chút có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng tác dụng không nhiều, hắn phải nâng tay bóp chặt cánh tay, đau đớn làm bản thân thanh tỉnh.
Thẩm Miên chăm chú nhìn mọi hành động của người trước mắt, trong lòng hiểu rõ Thẩm Tu đang muốn xác định cái gì.
Thẩm Miên giơ tay giúp Thẩm Tu xoa xoa chỗ bị véo đỏ, thật lâu sau mới lên tiếng: “Anh, anh không nghe lầm, cũng không xuất hiện ảo giác. Em nói em và chị Kiều Ngữ ở bên nhau, là đối tượng yêu đương!”
Trong giới giải trí, cái gì mà Thẩm Tu chưa từng gặp?
Nói ra vấn đề đủ hủy diệt mọi thứ, nhưng Thẩm Tu chỉ bàng quan cười cười cho qua. Vậy mà khi Thẩm Miên xuất quỷ với hắn lại làm hắn hỗn loạn vô cùng.
Kim đồng hồ liên tục tích tắc… tích tắc, thời điểm Thẩm Tu trầm mặc không nói, Thẩm Miên cũng không dám phát ra âm thanh quấy rầy hắn.
Thẩm Tu là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thẩm Miên, nhất định nàng phải bắt được.
Nửa giờ sau, Thẩm Tu nhấp ngụm nước Thẩm Miên mang tới, nhuận nhuận cổ họng mới chăm chú nhìn nàng.
Thẩm Tu trầm giọng hỏi: “Em cùng Tạ Kiều Ngữ bên nhau lúc nào?”
Chẳng những thay đổi cách xưng hô với Tạ Kiều Ngữ, mà ý cười trong mắt thường ngày cũng được thay thế bằng sự uy nghiêm.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Bỗng nhiên Thẩm Miên có chút khẩn trương, nói lắp: “Thì… Thì thời điểm anh đi Nam Cực đóng phim.”
Thẩm Tu nghĩ nghĩ: “Lần em bị thương ở chân?”
Thẩm Miên gật đầu: “Ân.”
Thẩm Tu không nói gì. Thẩm Miên bước từng bước nhỏ đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng mát xa bả vai cho ai đó đang tức giận.
Cảm nhận độ lực vừa phải trên người, cuối cùng Thẩm Tu cũng không nhẫn tâm ngó lơ Thẩm Miên, thấp giọng hỏi: “Anh hỏi em, khi nào em phát hiện mình thích nữ?”
Thẩm Miên đi qua trước mặt Thẩm Tu, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Không phải em thích nữ sinh.”
“Mà người em thích là chị Kiều Ngữ.”
Thẩm Miên sửa đúng lúc làm Thẩm Tu lâm vào trầm tư lần nữa.
Sau một hồi Thẩm Tu hỏi: “Ba mẹ và anh hai biết không?”
Mí mắt Thẩm Miên giật giật, tươi cười trên mặt biến mất lắc đầu nói: “Em không dám nói.”
Nhìn biểu tình buồn bã của em gái, đem tâm tư lắng đọng lại Thẩm Tu giơ tay xoa đỉnh đầu Thẩm Miên, chắc nịch nói: “Yên tâm, giao cho anh.”
Thẩm Miên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu, trong lòng ấm áp.
Trước giờ cơm Thẩm Tri Hành nhận được điện thoại phải ra ngoài dự tiệc, không có ở nhà.
Cho nên ăn cơm chiều chỉ có bốn người Thẩm Thiên Vinh, Lương Mẫn Trân, Thẩm Tu và Thẩm Miên.
Thẩm Tu nói giao cho hắn, Thẩm Miên cũng tò mò Thẩm Tu sẽ xử lý như thế nào, nên luôn luôn lén lút quan sát anh trai.
Hành động của Thẩm Miên dễ dàng bị Lương Mẫn Trân bắt được, hỏi: “Tiểu Miên, có cứ nhìn trộm anh ba làm gì?’
Lương Mẫn Trân vừa nói xong, hai người còn lại cũng đưa mắt nhìn Thẩm Miên.
Tầm mắt không kịp thu hồi vì vậy mắt đối mắt với Thẩm Tu. Vội vàng quay đầu, Thẩm Miên phải lần lượt đối mắt với ba Thẩm mẹ Thẩm, đặc biệt khi đối mắt cùng ba mẹ, nàng chột dạ bị sặc cơm trong miệng.
Ngăn không được cơn ho khan, Thẩm Miên đứng dậy rời khỏi bàn ăn, miệng lẩm bẩm: “Con xin lỗi.”
Vương Phượng nghe Thẩm Miên ho khan liền đi vào phòng bếp rót nước cho nàng, thời điểm đi ra đúng lúc đụng phải Thẩm Miên nên thuận tay đưa ly nước qua.
Ho khan dần dần biến mất, lúc này Lương Mẫn Trân mới buông xuống lo lắng nhưng ngoài miệng lại quở trách: “Đã bao lớn còn bị sặc cơm.”
Thẩm Thiên Vinh cười ha ha: “Không phải do em đột nhiên hỏi Tiểu Miên sao? Con gái giật mình nên bị sặc.”
“Em chỉ hỏi sao con gái cứ nhìn Tiểu Bảo, không phải hỏi vấn đề gì khác.” Lương Mẫn Trân không nghĩ Thẩm Miên dễ dàng bị dọa như vậy.
Thẩm Tu chọc chọc chén cơm, liếc liếc mắt nhìn vào phòng bếp, đặt đũa lên chén, hai tay bỏ xuống bàn, bày ra bộ dáng chứng tỏ tâm tình không tốt lắm.
Thẩm Tu rầm rì hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ, thật ra con có vấn đề muốn hỏi mẹ.”
Lương Mẫn Trân đang gắp thức ăn cho Thẩm Thiên Vinh, nghe con trai gọi lập tức quay đầu nhìn, ai ngờ vừa quay đầu lại thì màu tóc đỏ đập vào mắt. Bà thầm nghĩ sẽ kiếm cơ hội bảo Thẩm Tu đổi lại tóc màu đen, ngoài miệng thì hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Tu ngẩng đầu không nói thẳng và chỉ chỉ vào bàn cơm: “Ba mẹ ăn xong chưa?”
Bữa cơm đã ăn được bảy tám phần, Thẩm Thiên Vinh và Lương Mẫn Trân đều thấy no nên cùng nhau gật đầu.
Thẩm Tu nói: “Nếu ăn xong rồi, con muốn nói chuyện với ba mẹ, tại sao con hỏi ba mẹ ăn xong chưa, vì con sợ nghe xong hai người sẽ không ăn nỗi nữa, mà…”
Thẩm Thiên Vinh lên tiếng đánh gãy: “Nếu không vô thẳng vấn đề, ba mẹ sẽ ra ngoài tản bộ.” Biểu tình có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Tu khua tay múa chân ra dấu ok, cũng không tiếp tục lời vô nghĩa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Gần đây khi tham gia một bộ phim, con có quen biết một người, hắn tỏ tình với con.”
Từ sau khi hiểu chuyện, Thẩm Tri Hành và Thẩm Tu không bao giờ đề cập chuyện tình cảm với Thẩm Thiên Vinh hay Lương Mẫn Trân, trong lúc nhất thời nghe Thẩm Tu chủ động nhắc đến, hai người có chút ngây ngẩn.
Lương Mẫn Trân là người đầu tiên phản ứng lại, nói: “Vậy dẫn về cho mẹ nhìn một cái, nếu ba mẹ thấy không tồi, con hãy đồng ý, như vậy hai người già này có thể sớm bế cháu.”
Thẩm Tu không lên tiếng, ngược lại một tay chống trán thâm trầm nói: “Nhưng lại có vấn đề quan trọng khác.” Nói xong Thẩm Tu thở dài, bộ dáng buồn rầu bất kham.
Lương Mẫn Trân bị hành động cảm xúc của Thẩm Tu đánh động, âm điệu khẩn trương hỏi: “Vấn đề gì?”
Thẩm Tu há miệng thở dốc tựa hồ có chút do dự.
Bộ dáng Thẩm Tu làm ba Thẩm mẹ Thẩm căng thẳng theo, tập trung tinh thần chờ đợi.
“Hắn…”
“Hắn là nam.”
Nét cười trên mặt mẹ Thẩm cứng lại, tay ba Thẩm cầm đũa buông lỏng, một chiếc rơi trên bàn, một chiếc rơi xuống đất.
Chung quanh lâm vào tĩnh mịch.
Thẩm Miên mới vừa ngừng ho khan, nghe lời Thẩm Tu nói lại sặc sụa lần nữa, toàn bộ đại sảnh chỉ có âm thanh ho khụ khụ của nàng.
Đây là cái mà anh ba nói giao cho hắn sao? Đây là biện pháp tốt sao? Dẫn hỏa lên người? Hay là dời mục tiêu qua chỗ khác?