Nói về phía Tưởng Lan.
Sau khi Tưởng Lan về đến nhà, tất nhiên không có bàn tiệc thịnh soạn đợi nàng, chỉ có vài câu hỏi thăm tượng trưng từ chú Tưởng và nhiều lời than vãn: nước đắt, điện đắt, gạo đắt, chỉ có nhân công là rẻ mạt, hiện ông ấy đang nấu cơm cho công nhân ở một xưởng dép tư nhân trong thị trấn, một tháng chỉ đủ tự nuôi sống bản thân.
Tưởng Lan nghe xong, không có biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nói: "Ba yên tâm đi, con không cần ba nuôi, Tiểu Uy cũng không cần, ba chỉ cần tự lo thân là được."
"Ba không phải có ý đó..."
Tưởng Lan không muốn nhìn thêm bộ dạng này của ông, liền thẳng thừng nói: "Ba, con về đây là muốn sống yên ổn, nếu ba còn muốn sống chung với bọn con thì hãy làm việc đàng hoàng, sống đúng mực đi. Kiếm tiền không có việc nào là dễ cả, tiền đến nhanh thì cũng đi nhanh. Nếu ba muốn kiếm tiền nhanh thì cứ tiếp tục đi con đường cũ, nhưng con sẽ không can thiệp nữa, Tiểu Uy cũng không, cùng lắm thì chúng ta sống riêng đi."
Những lời này làm cho chú Tưởng cảm thấy xấu hổ và bối rối, vội vàng nói: "Sao có thể sống riêng được? Như vậy chẳng phải là gia đình ly tán sao? Không được, ba có con trai con gái, nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài thì sao ba sống làm người được. Đương nhiên ba muốn sống cùng các con rồi, ba cũng đã bỏ đánh bạc, bây giờ thậm chí còn ít khi xem người ta chơi bài nữa kìa."
Những lời này có thể chỉ tin một nửa, nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt ông ấy thì không phải giả vờ.
Tưởng Lan cũng dịu giọng nói: "Ba làm được thì tốt. Sau này con vẫn sẽ gửi tiền sinh hoạt, không nhiều, nhưng vẫn đủ cho ba chúng ta ăn uống, tiền nước, điện và than thì ít, ba có thể lo được không? Khi nào Tiểu Uy có công việc rồi, con sẽ bảo nó góp một phần tiền sinh hoạt."
Chú Tưởng vội vàng gật đầu: "Được, được, nước, điện, than ba sẽ lo."
"Chúng ta có tay có chân, chỉ cần không đi vào con đường sai trái, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Tưởng Lan đúng là mong muốn cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, vì vậy tối hôm đó nàng đã gọi điện cho đầu bếp Trương từng hợp tác với mình.
Còn hai tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, đúng vào mùa cao điểm tổ chức tiệc tùng, tất nhiên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Đầu bếp Trương nhận được điện thoại của Tưởng Lan rất vui mừng, nhưng vì cháu gái đang ầm ĩ bên cạnh không thể nghe kỹ, chỉ nói với nàng là mình hiện đang ở nhà con gái tại thành phố, bảo nàng ghi địa chỉ rồi hôm sau đến nhà để bàn bạc cụ thể.
Ngày hôm sau, Tưởng Lan ăn sáng xong vội vã ra ngoài.
Tuy nhiên, chỉ mới ra khỏi nhà vài phút, nàng đã gặp phải Lâm Vĩ Kiện trên đường.
Lâm Vĩ Kiện cũng từ xa đã nhìn thấy nàng, vội vàng đạp xe đến gần hỏi: "Cô ra ngoài à?"
Không ngờ Lâm Vĩ Kiện lại đến bất ngờ như vậy, Tưởng Lan ngẩn ra vài giây mới đáp lại: "Anh Cả, anh đến tìm em sao?"
"Đúng vậy." Lâm Vĩ Kiện vội vàng lấy một phong bì từ túi đưa cho Tưởng Lan: "Tôi đến để đưa cái này cho cô. Đây là số tiền cô gửi về trong hai năm qua, trừ đi khoản nợ lúc trước và khoản tiền cô đưa lúc ở bệnh viện, còn lại ba nghìn năm, cô nhận lấy đi."
Tưởng Lan ngập ngừng không nhận ngay, nàng không biết mình nên nói gì, chỉ hỏi về điều mình quan tâm nhất: "Sức khỏe của bác Quách thế nào rồi ạ?"
"Khỏi rồi, không sao nữa."
Lúc này Tưởng Lan mới yên tâm hơn nhiều, lại đẩy phong bì trong tay Lâm Vĩ Kiện qua, nói:
"Anh Cả, số tiền này anh cứ giữ lại cho Vĩ Khang đi, coi như chút lòng thành của em. Anh không cần phải nói với bác Quách đâu."
"Không được, Vĩ Khang là trách nhiệm của cả gia đình chúng tôi, không phải của riêng cô. Tưởng Lan, số tiền này cô phải giữ lại. Đây là ý của mẹ tôi và cũng là ý của Cẩm Vân. Thôi, tôi còn có việc, đi trước đây."
Lâm Vĩ Kiện vừa quay người định đạp xe đi thì như có điều muốn nói, bèn quay lại nhìn Tưởng Lan, bảo:
"Thật ra, Cẩm Vân giống mẹ tôi nhất, cả hai đều là kiểu người cố chấp bướng bỉnh. Tôi biết cô là cô gái tốt, nhưng tôi không muốn thấy mẹ con họ lại vì cô mà mâu thuẫn. Hy vọng sau này có làm gì thì cô có thể cân nhắc nhiều hơn về điều này. Dẫu sao Cẩm Vân cũng trẻ hơn cô vài tuổi, đôi lúc khó tránh hành động bốc đồng, thiếu suy nghĩ. Nếu cần thiết, nhờ cô hãy khuyên ngăn nó."
Tưởng Lan vốn nghĩ anh sẽ bảo mình đừng dính dáng đến em gái nữa, không ngờ lại nghe được những lời này.
Từ lời nói đó, nàng nghe ra được sự chấp thuận và gửi gắm của Lâm Vĩ Kiện. Điều này khiến nàng vừa cảm kích vừa xấu hổ.
"Anh Cả, cảm ơn anh. Em sẽ trông nom em ấy."
Lâm Vĩ Kiện thấy viền mắt nàng ươn ướt, có chút ngượng ngùng quay mặt đi, rồi lại cất giọng trầm thấp nói một câu "Tôi đi đây" trước khi đạp xe đi xa.
Tưởng Lan bèn quay lại nhà một chuyến, khóa kỹ số tiền. Số tiền này đến quá bất ngờ, nàng nhất thời chưa có cách xử lý, chỉ muốn đợi bàn bạc với Lâm Cẩm Vân rồi mới quyết định.
Nàng bắt xe lên thành phố.
Chuyến đi mất gần hai tiếng đồng hồ, nhưng may thay nhà con gái của đầu bếp Trương cũng không khó tìm. Khi Tưởng Lan mua xong hoa quả và đến nơi, mới hơn 10 giờ, vẫn là khoảng thời gian tốt nhất buổi sáng để bàn chuyện.
Đầu bếp Trương nhiệt tình dẫn nàng vào nhà, vợ ông thậm chí còn nhận ra Tưởng Lan, bảo nàng gầy đi không ít, lại nói con gái không nên quá gầy, gầy quá không đẹp, tròn trịa một chút nhìn trẻ trung hơn.
Tưởng Lan nghe vậy chỉ cười, đầu bếp Trương lại "chậc" một tiếng, trách vợ:
"Gầy không đẹp ở đâu chứ? Bà nghĩ béo mới đẹp chắc? Thôi bà ra chơi với Nữu Nữu đi, đừng ở đây làm phiền bọn tôi nói chuyện."
Bà vợ lườm ông một cái, lại cười nói với Tưởng Lan vài câu khách sáo rồi đi chơi với cháu gái.
Đầu bếp Trương đưa cho Tưởng Lan một miếng táo đã cắt sẵn, bảo:
"A Lan, nào, ăn táo đi."
"Cảm ơn ạ."
"Những năm qua cháu bận gì thế?"
Tưởng Lan vội đặt chiếc tăm trên tay xuống, áy náy nói:
"Bếp trưởng, thật xin lỗi. Mấy năm qua cháu mải bận công việc bên ngoài, không tranh thủ đến thăm bác được, đúng là không phải. Bác và ái nhân của bác vẫn khỏe chứ ạ?"
“Ây, nói vậy là khách sáo rồi. Người trẻ có sự nghiệp riêng là điều tốt. Hai bác vẫn khỏe, bạn già của bác ở nhà giúp chăm cháu, còn bác thì vẫn lo tổ chức tiệc cưới. Làm mấy chục năm rồi, giờ bảo nghỉ ngơi hẳn thì bác cũng không quen.”
“Vâng, miễn bác thấy vui là được. Nhưng cũng phải chú ý sức khỏe, mấy việc leo trèo, mang vác như dọn bàn ghế, dựng bếp, kéo lều thì bác nên làm nhẹ nhàng thôi, chậm một chút cũng không sao.”
“Ây.” Đầu bếp Trương nghe vậy thấy thư thái, liền hỏi han nàng: “Còn cháu thì sao, mấy năm nay thế nào rồi?”
Tưởng Lan không định giấu diếm, liền kể sơ qua những việc mình làm ở Thâm Quyến mấy năm qua. Tất nhiên, nàng không nhắc đến nguyên nhân phía sau, chỉ nói rằng muốn đến đặc khu để mở mang tầm mắt, nhưng sau khi trải nghiệm xong, giờ chỉ muốn trở về quê hương để cố gắng làm ăn.
Nàng nói một cách chân thành thực tế, khiến đầu bếp Trương nghe xong cũng cảm thán: “Ồ, mấy năm nay bác cũng gặp nhiều người ra ngoài bươn chải, nhưng những người thành công thì chẳng mấy ai muốn quay về. Còn những người không thành lại về khoe khoang, giả vờ tài giỏi, không nhìn ai ra gì. Cháu thì thật thà, chất phác.”
Tưởng Lan khiêm tốn đáp: “Bên ngoài có cái hay của bên ngoài, nhà mình cũng có cái hay của nhà mình. Có lẽ cháu nông cạn, nhưng cháu luôn nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thì ở đâu cũng như nhau thôi.”
“Đúng, bác thích nghe câu đó của cháu. Lý lẽ là như thế, không liên quan gì đến nơi chốn, con người mới là quan trọng.” Ông lại hỏi: “Vậy cháu định quay về làm lại nghề cũ à?”
“Bếp trưởng, cháu cũng không giấu diếm. Thật ra cháu dự định mở một cửa hàng, nhưng hiện giờ chưa đủ vốn, nên chỉ có thể kiếm tiền trước đã. Nếu bác còn chỗ trống, dù lương thấp hơn cũng được, cháu làm gì cũng được hết.”
Sự thẳng thắn và chân thành của nàng một lần nữa khiến đầu bếp Trương xúc động. Ông nghĩ ngợi một lát rồi quyết định giúp cô một tay: “A Lan, chỗ bác dĩ nhiên có việc. Nhưng nếu cháu muốn kiếm nhiều hơn, nhanh hơn, thì bác có thể giới thiệu cháu đến chỗ 'ngon' hơn.”
Tiền thì kiếm mãi cũng không hết, nhưng con người không thể quên gốc gác.
“Bếp trưởng, cháu muốn theo bác làm. Bác không cần lo chuyện cháu mở cửa hàng, bác muốn trả bao nhiêu thì cứ trả bấy nhiêu.”
Bếp trưởng Trương nghe vậy, trong lòng dâng lên quý mến, cảm thán: “A Lan à, cháu thật là, chẳng thay đổi chút nào.”
“Sao mà không thay đổi được ạ? Bác gái bảo cháu gầy đi rồi đó thôi.”
“Haha, cháu đừng nghe bà ấy nói vớ vẩn.”
Hẹn thời gian gặp để chuẩn bị cho buổi tiệc lần tới, hai người lại trò chuyện thêm vài điều về những gì Tưởng Lan thấy ở Thâm Quyến. Nửa tiếng sau, thấy thời gian đã muộn, nàng vội đứng dậy cáo từ.
Hai vợ chồng bếp trưởng Trương nhiệt tình giữ nàng lại ăn trưa, nhưng nàng nhất quyết không chịu. Họ đành để nàng đi, bếp trưởng Trương còn đặc biệt tiễn nàng xuống lầu, nhìn theo bóng nàng đi xa rồi mới quay về.
Có được công việc, Tưởng Lan vui vẻ hẳn lên, bước chân đi về bến xe cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đang đi, nàng chợt ngửi thấy mùi thơm đậm của sữa thoảng qua. Nhìn lên phía trước, thấy nhiều người đang xếp hàng trước một cửa sổ, dường như chờ đợi điều gì.
Khung cảnh náo nhiệt khiến nàng tò mò, liền bước đến gần, kiễng chân nhìn vào trong qua cửa sổ.
Qua lớp kính, nàng thấy hai cô nhân viên mặc đồng phục đang bận rộn gói những miếng bánh trắng nõn.
Ánh mắt nàng dừng lại ở dòng chữ đỏ bên cạnh cửa sổ: Bánh kem dừa, 4 đồng/miếng.
Bánh kem dừa?
Cái tên này nghe quen quen. Nàng ngẩng lên nhìn cửa hàng phía trước.
Một tấm bảng đèn chữ nổi đập vào mắt: Nhà hàng Tây Bạch Phượng.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, đây chính là nhà hàng Tây mà Lâm Cẩm Vân đã kể với nàng vài năm trước.
Hóa ra mở ở đây sao.
Rộng ghê, từ đây đến tận phía trước đều là của nhà hàng sao?
Tò mò, nàng bước chậm lại, đi dọc theo cửa kính lớn.
Phía trước là một hàng cửa sổ kính trong suốt. Đúng giờ ăn trưa, các bàn cạnh cửa sổ đều đã có người ngồi.
Tại bàn thứ ba, hai cô gái đang thực hiện một nghi thức cụng ly kỳ lạ.
Ly cụng vào... bát canh.
===
Tóm tắt chương:
Nói về phía nhà Tưởng Lan.
Chú Tưởng đã tìm được việc nấu cơm cho công nhân xưởng dép, có thể tự nuôi sống bản thân và đã bỏ hẳn bài bạc.
Tưởng Lan cũng an tâm phần nào, hai người chia nhau trả tiền chi tiêu trong nhà và tiền nuôi Tưởng Uy ăn học.
Tối đó, Tưởng Lan liên lạc với đầu bếp Trương, tìm cơ hội nấu tiệc cho hai tuần cận Tết.
Đầu bếp Trương nhận được cuộc gọi rất kinh hỉ, ông nói rằng mình đang ở nhà con gái ở thành phố, cho nàng địa chỉ hẹn ngày mai gặp mặt.
***
Sáng hôm sau, Tưởng Lan cơm nước xong liền ra cửa.
Có điều, vừa mới ra khỏi nhà vài phút, nàng đã gặp Lâm Vĩ Kiện ở trên đường.
Anh đến trả lại 3500 đồng tiền dư.
Tưởng Lan không muốn nhận, nói anh hãy giữ lại lo cho Vĩ Khang, hãy xem như đó là tâm ý của nàng.
"Không được, Vĩ Khang là trách nhiệm của cả nhà chúng tôi, không phải của cô. Tưởng Lan, tiền này cô hãy nhận lại đi. Đây là ý của mẹ, cũng là ý của Cẩm Vân. Được rồi, tôi còn có việc, tôi đi trước."
Lâm Vĩ Kiện xoay người toan đi, nhưng chợt nhớ điều gì lại xoay qua nhìn Tưởng Lan nói: "Tôi biết cô là một cô gái tốt, nhưng tôi không muốn nhìn thấy mẹ và Cẩm Vân lại vì cô mà mâu thuẫn. Tôi hy vọng sau này khi cô hành sự có thể cân nhắc tới chuyện này, Cẩm Vân nó còn trẻ người non dạ, khó tránh khỏi làm việc xúc động không kể hậu quả, lúc cần can ngăn mong cô nhất định phải khuyên răn nó."
"Anh Cả, cám ơn anh, em sẽ trông nom em ấy."
***
Tưởng Lan bắt xe đi thành phố.
Nàng được vợ chồng đầu bếp Trương đón tiếp nồng nhiệt, biết nàng đang cần vốn để mở cửa hàng, đầu bếp Trương gợi ý nàng đến làm ở chỗ khác sẽ được nhiều tiền hơn.
Tưởng Lan khăng khăng muốn làm cùng đầu bếp Trương.
Ông thấy cô gái trẻ trọng tình trọng nghĩa thì càng thêm yêu mến, định liệu xong công việc ông mời nàng ở lại dùng cơm.
Tưởng Lan ngại ngùng từ chối, ngồi nói chuyện được nửa canh giờ thì nàng nói lời cáo từ rồi rời đi.
Trên đường về đi ngang qua tiệm cơm Bạch Phượng, nàng còn nhớ mang máng Cẩm Vân từng nhắc đến tiệm cơm Tây này.
Ghé lại xem thử, bỗng nàng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi ở bàn ăn thứ ba, chạm ly cùng một cô gái trẻ.