Lâm Cẩm Vân về nhà vào buổi trưa.
Để chào đón con gái trở về, Quách Xuân Lan đã đặc biệt vào bếp nấu mấy món mà Lâm Cẩm Vân thích ăn.
Tuy nhiên, vừa mới cầm đũa, Lâm Cẩm Vân liền dừng lại, nói:
"Mẹ, mấy ngày trước con bị đau dạ dày, muốn ăn thanh đạm một chút. Nhà mình có cháo kê không? Cháo trắng cũng được."
"Sao vậy? Dạ dày lại khó chịu à? Thế thì đừng ăn mấy món này nữa, mẹ đi nấu cháo cho con ngay đây."
"Cảm ơn mẹ."
Lời cảm ơn này khiến Quách Xuân Lan thấy hơi lạ, nhưng bà cũng không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng vào bếp nấu cháo.
Khi bà bưng bát cháo vừa nấu xong ra ngoài, lại phát hiện bàn ăn đầy những món ngon nhưng con gái mình không động đũa lấy một lần...
Sau khi ăn xong, Lâm Cẩm Vân lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng nằm chưa được năm phút, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
Cô cứ nghĩ mẹ mình đến để hỏi chuyện, không ngờ người đứng ngoài lại là anh trai.
"Anh, có chuyện gì sao?"
Lâm Vĩ Kiện đóng cửa lại, kéo cô ngồi xuống giường, hỏi:
"Anh hỏi em, em về một mình hay về cùng Tưởng Lan?"
Lâm Cẩm Vân nghe xong liền hỏi lại:
"Không phải mẹ bảo anh đến hỏi chứ?"
Lâm Vĩ Kiện cũng không giấu: "Đúng vậy."
"Anh, anh cứ nói với mẹ rằng Tưởng Lan cũng đã về. Nhưng bọn em không về cùng nhau, và sau này cũng sẽ không liên lạc nữa."
Câu trả lời này nghe có phần quá mức cố tình, Lâm Vĩ Kiện nhìn em gái, đầy suy nghĩ.
Lâm Cẩm Vân tất nhiên nhận ra sự nghi ngờ trong mắt anh trai, giải thích:"Anh, cho dù em nói gì, mẹ cũng chưa chắc đã tin. Nếu bà tin, bà đã không nhờ anh đến hỏi lại lần nữa. Nếu đã vậy, chẳng bằng nói những gì bà muốn nghe, anh thấy đúng không?"
"Đúng, em nói phải, tránh để mẹ lại phiền lòng. Nhưng em với cô ấy, hai người thực sự không liên lạc nữa sao?"
"Anh, em chỉ có thể trả lời anh rằng, em không biết, em không thể hứa điều gì."
"Haiz." Lâm Vĩ Kiện đã đoán trước sẽ nhận được câu trả lời này. Anh thử đặt mình vào vị trí của em gái và mẹ, suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói:
"Nói chung, anh chỉ muốn nói một câu. Nếu em thực sự muốn ở bên cô ấy... thì đừng để mẹ biết. Còn những chuyện khác, đó là cuộc đời của em. Dù anh không tán thành, anh cũng sẽ không ép em, nhưng anh cũng sẽ không giúp em. Anh là anh trai em, nhưng cũng là con trai của mẹ. Lý lẽ này em hiểu chứ?"
"Em hiểu mà, anh. Cảm ơn anh. Nhưng em có thể nhờ anh một việc cuối cùng không?"
"Việc gì?"
"Số tiền chị ấy gửi về, trừ đi số nợ cũ của chị ấy với chúng ta, phần còn lại có thể trả lại cho chị ấy được không?"
"Được, em không nói thì anh cũng định đề nghị với mẹ chuyện này. Anh nghĩ mẹ sẽ đồng ý trả lại tiền thôi."
"Ừm. Anh giúp em trả lại đi, nếu chị ấy không nhận thì cứ bảo là ý của em."
"Được."
"À đúng rồi, A Vân, lần này em đi lâu như vậy, ở đơn vị có vấn đề gì không?"
"Anh yên tâm, em sẽ giải quyết ổn thỏa."
Hôm sau, Lâm Cẩm Vân đến trường.
Trường còn bốn ngày nữa mới nghỉ, thư viện tất nhiên vẫn mở cửa. Nhưng khi vừa nhìn thấy cô, quản lý thư viện đã không vui, lạnh lùng mỉa mai:
"Hừ, cô còn trở về à? Tôi cứ tưởng cô không cần cái công việc này nữa chứ."
Không ngờ, Lâm Cẩm Vân thẳng thừng đáp lại:
"Đúng đấy, nói rất chuẩn. Tôi thật sự không cần cái công việc này nữa!"
"Gì cơ? Cô nói vậy là sao?"
"Ý tôi là tôi nghỉ việc, anh tự mình lo liệu đi. Tạm biệt!"
Quyết định của cô khiến quản lý thư viện bất ngờ. Ông ta sững sờ nhìn cô một lúc lâu, không dám tin người thường ngày im ắng như cô lại đột nhiên phản kháng.
Lâm Cẩm Vân không buồn nói thêm, đặt lá đơn từ chức lên bàn làm việc của ông ta rồi quay lưng rời khỏi thư viện.
Nhưng cô không vội về ký túc xá thu dọn đồ hay về nhà mà lại bắt xe lên thành phố.
*
"Reng— "
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu kết thúc tiết học buổi sáng. Học sinh từ các tòa nhà lớp học ùa ra như ong vỡ tổ.
Giữa đám đông đồng phục xanh trắng, bộ áo khoác dạ màu nâu nhạt phối với váy đen thẳng đứng trở nên nổi bật hẳn.
Chỉ cần liếc mắt, Lâm Cẩm Vân đã nhận ra ngay người mặc bộ đồ đó. Cô vội vẫy tay ra hiệu.
"Đinh Tuyết."
Người kia lập tức dừng lại, kinh ngạc nhìn sang, vừa mừng vừa bất ngờ:
"Lâm Cẩm Vân, sao chị lại ở đây?"
Lâm Cẩm Vân cười đáp:
"Tôi đến tìm em, trả em chiếc máy nhắn tin."
Trời đất, chị ấy đang cười với mình kìa. Cười lên còn đẹp... Không đúng, chắc chắn chị ấy đã tìm được người kia rồi.
Nghĩ vậy, nụ cười trên môi Đinh Tuyết tắt dần. Nàng liếc Lâm Cẩm Vân một cái, giọng có chút chua chát:
"Chị tìm được người đó rồi à?"
"Ừ. À, em ăn trưa chưa?"
"Chưa, em đang định đi ăn. Sao, chị định mời em à?"
"Được thôi, đi nào. Em chọn chỗ đi."
"Em không nghe lầm chứ?" Đinh Tuyết nhìn cô chằm chằm, vẻ ngạc nhiên: "Hôm nay chị bị làm sao vậy? Sao đột nhiên tốt thế?"
"Vậy em có đi không?"
"Đi chứ! Sao lại không đi!"
"Ăn ở đâu?"
"Gần đây thôi, quán cơm tây Bạch Phượng ở ngay phố bên cạnh này."
Mười lăm phút sau, cả hai đến quán ăn.
Đây là lần đầu tiên Lâm Cẩm Vân đến Bạch Phượng. Dù thấy khá mới mẻ, cô vẫn chỉ gọi vài món nhẹ nhàng, không quá dầu mỡ.
Đinh Tuyết nhìn sang bàn ăn của cả hai: Lâm Cẩm Vân chỉ có khoai nghiền, bánh mì và sữa nóng, còn mình thì đầy đủ bít tết và súp kem nấm. Nàng do dự nói:
"Hay chị gọi thêm món mì Ý đi. Bữa này em mời."
"Không cần, chị thích ăn mấy món này."
"Vậy em chia cho chị nửa miếng bít tết nhé?"
"Không cần đâu, chị không thích ăn bít tết. Em cứ ăn đi. Nếu không đủ thì gọi thêm."
"Em đủ rồi."
Đinh Tuyết cúi đầu, bắt đầu cắt bít tết. Nhưng khi vừa ăn một miếng, nàng lại cảm thấy mất ngon.
Lâm Cẩm Vân hôm nay thật kỳ lạ. Nếu không hỏi rõ, nàng ăn cũng chẳng thấy thoải mái.
Vậy nên, nàng đặt dao nĩa xuống, lên tiếng:
"Lâm Cẩm Vân, hôm nay chị tìm em có việc gì vậy?"
"Ừ, trả em máy nhắn tin."
"Ồ, vậy là đơn thuần muốn cảm ơn em thôi sao." Nghĩ một lúc, Đinh Tuyết nói tiếp: "Không được, chỉ ăn bữa này là không đủ đâu. Em còn muốn chị đền đáp thêm."
Lâm Cẩm Vân nghe vậy, nhướn mày qua miệng cốc sữa, lơ đãng đáp:
"Đừng có mơ."
"Chị nói vậy là sao?"
"Em cho tôi mượn máy nhắn tin, không phải máy tìm người. Tôi tìm được người là nhờ bạn tôi ở Thâm Quyến. Cái máy này thật ra chẳng liên quan gì. Có nó hay không tôi cũng tìm được người."
"Vậy chị mời em ăn làm gì?"
"Dù sao cũng đã dùng đồ của em. Cái máy này dùng rất tốt, chữ rõ nét. Tôi thường dùng nó để xem giờ, chưa bao giờ bị trễ cả."
"Hừ!"
Đinh Tuyết lại cúi đầu cắt bít tết, không ngờ Lâm Cẩm Vân đột nhiên hỏi:
"À, còn món nợ của em thì sao? Định trả tôi chưa?"
Tay run lên, lưỡi dao trượt trên đĩa phát ra tiếng rít khiến ai nghe cũng khó chịu, lập tức mất hứng ăn uống.
Vậy nên, nàng lại đặt dao nĩa xuống.
"Em nợ chị cái gì chứ?"
"Nợ tình."
Đinh Tuyết lập tức phản bác:
"Không phải chị chẳng thèm để ý sao?"
"Em nhớ nhầm rồi." Lâm Cẩm Vân chậm rãi uống một ngụm sữa, đặt cốc xuống rồi mỉm cười: "Hồi đó em nói là sẽ chuyển tôi về dạy ở trường huyện, đúng không? Thế nên tôi mới không thèm để ý. Đó là công việc tôi từng làm, có gì đáng để ý đâu?"
Đinh Tuyết nghe vậy, nhớ lại lời hứa khi xưa, đành nói:
"Vậy bây giờ chị để ý gì?"
"Nếu em chuyển tôi đến dạy ở trường thành phố, thì tôi sẽ để ý đấy."
"Thật không? Cuối cùng chị cũng nghĩ thông rồi à!" Đinh Tuyết vui mừng nói: "Được, vậy để em nhờ dượng em sắp xếp, xem thử từ học kỳ sau... Đợi đã, sao đột nhiên chị lại thông suốt thế?"
Lâm Cẩm Vân cắn thêm một miếng bánh mì, ung dung nói:
"Tôi nghĩ kỹ rồi, cảm thấy không thể để em mang cảm giác nợ nần mãi được. Con người một khi cảm thấy mình nợ người khác thì sẽ trở nên yếu đuối, không thể ngẩng cao đầu."
"Hừ! Lý do lý trấu! Em thấy là vì ai kia quay lại, nên chị mới sống lại được đấy chứ. Được thôi, Lâm Cẩm Vân, chị đúng là nhiều chiêu trò, nói năng cũng khéo léo ra phết. Hóa ra chị ranh mãnh như vậy cơ đấy."
"Vậy em muốn một chủ nợ cũ hay một đồng nghiệp mới?"
Không cần phải hỏi, Đinh Tuyết dù nhắm mắt cũng sẽ chọn vế sau, nhưng nàng vẫn không chịu thua mà đáp lại: "Vậy lần này em trả lại chị, chúng ta coi như thật sự thanh toán xong rồi nhé."
Lâm Cẩm Vân nâng cốc sữa lên nói: "Ừ, vì đã thanh toán rõ ràng, cạn ly!"
Đinh Tuyết vội vàng nâng bát súp nấm của mình lên, cùng cô cụng ly.
"Xin chào, đồng nghiệp mới!"
===
Tóm tắt chương:
Vì tiền đồ, Lâm Cẩm Vân thực hiện 3 điều sau đây:
1. Xin lại tiền Tưởng Lan gửi dư từ anh trai.
2. Nghỉ việc ở thư viện.
3. Lên thành phố trả máy nhắn tin luôn tiện mời Đinh Tuyết ăn cơm Tây và nhờ an bài dạy học ở trường Nhất Trung thành phố.