Trong bóng đêm đen kịt, ánh sáng le lói từ những cây đèn đường chiếu rọi lên thân ảnh vội vã của Hạ Túy cùng hai người còn lại. Các nàng chỉ mất vài chục giây để chạy đến căn phòng trọ ở trước mặt.
Hạ Túy cầm tay nắm cửa, mở không được, rõ ràng cửa đã được khoá từ bên trong.
Những căn phòng trọ thế này vốn dĩ cách âm không được tốt, đứng ở bên ngoài nàng vẫn có thể nghe được tiếng khóc thút thít của người nọ.
"Hai cậu tránh ra, để mình."
Trường Lưu đứng ở phía sau lên tiếng, Hạ Túy và Hi Phương nghe vậy liền tách ra một bên, các nàng có lẽ đã đoán được bước tiếp theo cậu ta sẽ làm gì.
Trường Lưu lùi về sau một bước, lấy đà, dùng sức nhào tới cánh cửa.
Một lần, hai lần, ba lần, âm thanh va chạm của cánh cửa rất lớn, kinh động không ít đến những người cùng dãy trọ với Thục Tâm. Nhưng dường như chuyện này lại khiến bọn họ không quá để tâm đến, nói chính xác hơn chính là không muốn dính vào chuyện thị phi.
Cánh cửa vốn đã cũ kỹ chịu không được sức lực của Trường Lưu, đến lần thứ tư liền bị mở toang, toàn cảnh bên trong lập tức xuất hiện trước mặt các nàng.
Ba người bên ngoài đối mắt với ba người ở bên trong.
Nhưng cảnh tượng này chỉ vọn vẻn trôi qua trong giây lát, Hạ Túy đã nhanh chóng chú ý đến Thục Tâm đang chật vật ngồi ở một góc, nàng lập tức chạy đến.
"Thục Tâm, tên khốn đó..." Hạ Túy nói đến giữa chừng, lúc này nàng mới phát giác ra bên cạnh Thục Tâm còn có một người.
Hạ Túy liền trở nên ngốc lăng.
Người này còn thê thảm hơn cả Thục Tâm, quần áo trên người cô bất quá cũng chỉ hỗn độn một chút, đầu tóc tuy rối loạn nhưng nhìn bề ngoài vẫn không đến nỗi nào. Ngược lại người ngồi ở bên cạnh cô đang rửa mặt bằng nước mắt, vậy tiếng khóc vừa nãy nàng nghe được cũng chính là của cô gái này.
Hạ Túy nhìn hai người, rồi lại nhìn tên kia, đầu óc trở nên trì độn. Trong lòng cẩn thận phân tích, như vậy từ đầu đến cuối Thục Tâm vẫn luôn ở cùng cô gái này, sau đó tên kia mới tiến vào, tiếng thét chính là của Thục Tâm, tiếng khóc chính là của cô gái ngồi ở bên cạnh. Hắn ta một lượt làm tổn thương cả hai cô gái?
Hạ Túy nhìn cô vẫn còn bình tĩnh an ủi cô gái kia liền trở nên yên tâm, nàng đứng lên đi đến trước mặt tên đầu sỏ, cau mày lại hỏi: "Anh là ai?"
Hi Phương và Trường Lưu vì lo lắng tên kia sẽ làm gì nàng, liền tiến lên một bước, chắn trước mặt Hạ Túy.
Lần này đứng đối mặt với hắn ta, các nàng mới có thể cẩn thận quan sát. Bề ngoài gương mặt đứng đắn, chân mày rậm, mũi cao, mắt đeo gọng kính đen, trông như một người có học thức. Nhìn tổng thể thật sự là có chút nhan sắc, nhưng chung quy cũng chỉ là loại văn nhã bại hoại.
Nhìn cặp kính cận của hắn ta, trong đầu nàng không hiểu vì sao lại hiện lên gương mặt của Cao Khánh Đông.
Không đúng, tên này còn đáng ghét hơn cả Cao Khánh Đông.
Gương mặt hắn ta trở nên cau có, tức giận nói: "Tao mới là người cần hỏi câu này! Bọn mày rốt cuộc là ai? Tự tiện xông vào nhà người khác có biết là hành vi bất hợp pháp không?" Nói xong lại nhìn các nàng từ trên xuống dưới, cười mỉa mai: "Đồng phục trường? Vẫn còn là học sinh à? A, tao hiểu rồi, bọn mày chính là bạn của hai đứa nó đúng không?"
Hắn chỉ tay về phía Thục Tâm và cô gái kia, Hạ Túy nhìn sang, chỉ thấy Thục Tâm đang dùng một ánh mắt căm phẫn nhìn hắn ta. Thấy phản ứng của Thục Tâm nàng càng thêm chán ghét tên này.
Hắn ta đột nhiên tiến tới, dùng ánh mắt sắc lang nhìn nàng và Hi Phương, liếm môi, "Anh thấy hai em này trông cũng được phết đấy, có muốn gia nhập cùng bọn anh-"
Còn chưa nói dứt câu, Trường Lưu liền dùng nắm đấm để tiếp lời hắn ta. Sỉ vả thành viên lớp cậu, đáng phải bị như vậy.
"Con mẹ nó!" Hắn ta ôm má, bên khoé môi còn rỉ máu, gầm lên. Gương mặt đứng đắn bây giờ mới hiện nguyên hình, chẳng cũng chỉ là loại sói đội lốt cừu.
Không cần đoán cũng biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trong phòng trọ chật hẹp lập tức trở thành một mớ hỗn độn.
"Vương Lịch Xuyên, anh có thôi ngay đi không!!" Cô gái vẫn luôn ngồi một góc thút thít, cuối cùng nhịn không được vẫn lên tiếng. Động tác của cả hai liền dừng lại, nhìn về phía cô.
"Ngữ Yên..." Thục Tâm ở bên cạnh lo lắng gọi một tiếng.
Ngữ Yên vẫn tiếp tục nói: "Xem như tôi xin anh, về đi...làm ơn."
Vương Lịch Xuyên hừ một tiếng, chỉnh lại cổ áo cho phẳng phiu, buông lời cảnh cáo: "Bọn mày chờ đó!" Nói xong liền bước ra cánh cửa phòng trọ.
Không, không đúng, vốn dĩ căn phòng này đã không còn cánh cửa kể từ khi ba người các nàng bước vào.
Vương Lịch Xuyên rời đi, Ngữ Yên cũng đã ngừng khóc, xung quanh liền trở nên yên tĩnh. Không khí quá mức ngột ngạt, Hạ Túy cảm thấy hít thở không thông, cũng không biết nên tiến hay lùi, nên nói cái gì.
Trường Lưu vẫn là xung phong tiến tới, hỏi han Thục Tâm: "Cậu có sao không? Sao lại đến nơi này?"
Thục Tâm lúc này mới thật sự ngó ngàng đến ba người bọn họ, cô hỏi ngược lại: "Mình mới là người nên hỏi câu này, các cậu tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Hi Phương hiển nhiên nói: "Nhà của mình ở gần đây, bước vài bước là đến, do cậu không để ý thôi."
Hạ Túy không một chút bấn loạn: "Mình thân với Hi Phương, đến nhà cậu ấy chơi là chuyện thường tình."
Lúc này chỉ còn mỗi Trường Lưu trong đầu không có một lí do nào để biện minh cho hành động của cậu ta. Thục Tâm nhìn đến Trường Lưu, chờ đợi câu trả lời của người này.
Trường Lưu nắm chặt góc áo, dáng vẻ hùng hồn, nghĩa hiệp của cậu ta lúc nãy hoàn toàn bị tan biến trước ánh mắt dò xét của Thục Tâm.
"Mình...mình..." Thật hết cách, "Mình bị chó rượt...lạc đến đây."
"Hahahaha." Một tràng cười dài của Hi Phương, cô hận không thể nằm lăn ra thoải mái mà ôm bụng cười.
Vốn biết Trường Lưu chỉ là biện lí do cho bản thân, nhưng nhìn dáng vẻ rối rắm, ngượng ngùng của cậu ta, dường như lí do này mới hoàn toàn là sự thật, đến cả Thục Tâm cũng muốn tin sái cổ.
Hạ Túy cũng bị khí cười, nàng quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy may mắn khi người nghe một tràng tiếng cười thất thố của Hi Phương không phải là nàng.
Trường Lưu hiện tại hận không thể đội quần lên, sau đó giận dỗi mà đi về.
Ngữ Yên nhìn bốn người các nàng, trong lòng đã có thể đoán được bọn họ đã quen biết nhau từ trước, đây mới chân chính là bạn của Thục Tâm.
Khúc nhạc đệm của Trường Lưu qua đi, lúc này các nàng mới chú ý đến Ngữ Yên.
"Đây là...?" Hạ Túy lên tiếng trước.
"Ngữ Yên, là bạn của mình, cũng là con của đối tác công ty ba mình."
"Xin chào, mình là Hạ Túy, bên cạnh là Hi Phương, còn cậu ấy là Trường Lưu. Bọn mình đều là bạn của Thục Tâm, cậu không cần phải ngại."
"Mình là Ngữ Yên."
...
Màn dạo đầu đã xong, tên cũng đã biết rồi, nên nói cái gì tiếp đây?
Trường Lưu dù vẫn còn cảm thấy thẹn nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của bản thân đến đây, lên tiếng hỏi: "Người lúc nãy..."
"Là bạn trai mình, Vương Lịch Xuyên."
Hạ Túy ngoài ý muốn nhìn qua Thục Tâm, nàng không hiểu lí do vì sao lại cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ là vì tên đó không phải bạn trai của cô, như vậy người cần uống thuốc tránh thai cũng không phải là cô đi?
"Các cậu có thể nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Thục Tâm ngập ngừng, chuyện này vốn không nằm trong phạm vi kiểm soát của cô, chỉ là Ngữ Yên...
"Xin lỗi, chuyện này..."
"Mình nói, mình sẽ nói cho các cậu." Thục Tâm bị ngắt lời, nếu đây là bạn của cô thì Ngữ Yên không cần phải lo lắng nữa.
"Vương Lịch Xuyên là bạn trai mình, bọn mình quen nhau vào nửa năm trước. Thời gian đầu anh ấy đối xử với mình rất tốt, nhìn bề ngoài chính là người tri thức, nhưng vốn dĩ sự thật là như vậy, anh ấy là sinh viên năm nhất ngành y..."
Nghe tới đây Hạ Túy càng thêm khẳng định tên kia chính là loại văn nhã bại hoại.
Theo như lời kể của Ngữ Yên, thì Vương Lịch Xuyên bắt đầu có xu hướng bạo lực trong thời gian gần đây, lí do là hắn ta muốn đòi hỏi cơ thể cô, nhưng Ngữ Yên chỉ mới mười bảy tuổi, kết quả là bị cô từ chối, đến độ, vài ngày trước hắn ta còn cưỡng ép cô.
Như vậy trong ngăn bàn của Thục Tâm có thuốc tránh thai chính là dành cho Ngữ Yên.
Hạ Túy: "Cậu không báo cảnh sát?"
"Mình không dám, chuyện này nếu nháo quá lớn sẽ ảnh hưởng đến công ty của ba mình, mình lại không muốn ông ấy phải phiền lòng, nên chỉ còn cách giấu giếm...sau đó mới nhờ đến sự giúp đỡ của Thục Tâm. Bản thân mình cũng không có can đảm để mỗi ngày đối mặt với ông ấy, liền...thuê một căn phòng trọ ở đây."
Trường Lưu: "Không được a, nếu cứ như vậy người chịu thiệt thòi chính là cậu, ba cậu biết thì làm sao? Chúng ta có pháp luật mà? Rõ ràng đây chính là hành vi xâm phạm trẻ vị thành niên, chúng ta nhất định phải cầm đầu tên đó vào trại giam!"
Hi Phương: "Ba cậu làm kinh doanh, là đối tác công ty của ba Thục Tâm, như vậy rất có tiền đi? Nếu cậu sợ chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta vẫn có thể dùng tiền bịt miệng bọn truyền thông."
Hạ Túy: "Về phần bọn mình thì cậu cứ yên tâm, có đánh chết mình cũng sẽ không nói chuyện này với ai."
"Các cậu...cảm ơn."
"Mấy đứa này! Muốn đập phá phòng trọ của bà đây đúng không!!?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên, Hạ Túy bị giật mình, nhìn sang. Phụ nữ tóc quăn, gương mặt tròn trịa, thân hình cũng tròn nốt, đây chính xác là hình mẫu của những người chủ trọ trong phim truyền hình nàng hay xem.
"Dì, cháu xin lỗi...bọn cháu sẽ dọn dẹp ngay."
"Dọn dẹp là dọn dẹp thế nào? Cánh cửa này tính làm sao đây? Học sinh như mấy cô cậu có đền tiền được không hả?"
Ngữ Yên: "Được ạ, cánh cửa này nhìn mục nát như thế chắc cũng không có bao nhiêu."
Chủ trọ: "..."
Hạ Túy tán dương nhìn Ngữ Yên, quả là người có tiền.
"Tôi cho các người thời gian trong vòng buổi tối hôm nay, xử lí sạch sẽ hết cho tôi!" Chủ trọ khoát tay, tức giận bỏ đi.
Hứ, có tiền thì làm sao chứ, nếu có tiền thì thuê chung cư mà ở, lại đến đây thuê phòng trọ của bà?
"Được rồi, chuyện này tạm gác lại, chúng ta nhanh dọn dẹp thôi."
Hạ Túy vừa nghe chủ phòng trọ nói mới bừng tỉnh, thì ra đã tối đến giờ này, nàng đi ra ngoài gọi một cuộc về nhà.
"Aizz thật là không thể không khiến mẹ lo lắng a, vừa nãy mẹ gọi cho Nhược Anh, con bé bảo hôm nay con có việc, học xong liền chạy đi mất cũng chẳng về nhà. Nếu không phải Nhược Anh nói đã liên lạc với con chắc mẹ sẽ lo chết mất."
"Con xin lỗi, hôm nay con thật sự có việc, nếu kết thúc quá trễ có lẽ con sẽ ngủ ở lại nhà bạn một đêm."
"Được rồi, nếu có chuyện gì nhớ gọi cho mẹ một tiếng."
"Vâng, tạm biệt, mẹ ngủ ngon."
Hạ Túy cúp máy, bước vào trong đã thấy mọi người loanh quanh dọn dẹp, nàng cũng bắt tay vào làm.
Hạ Túy ngồi xổm xuống, nhặt những thứ rơi vãi dưới sàn.
"Cậu lo lắng cho mình sao?" Thục Tâm ở bên cạnh bất thình lình hỏi.
Hạ Túy thản nhiên trả lời: "Đương nhiên là lo lắng, không riêng gì mình, cậu nhìn xem, Hi Phương và Trường Lưu cũng cảm thấy lo cho cậu." Nói xong lại vỗ vai cô một cái, nói câu nghĩa lý: "Chúng ta là bạn mà."
Thục Tâm cố nặng ra một nụ cười, quả nhiên là do cô suy nghĩ nhiều, "Cảm ơn các cậu."
"Không có gì."
Năm người dọn dẹp rất nhanh, chỉ còn cánh cửa là tạm dựng đứng ở một nơi, căn phòng lập tức trở nên mát mẻ hơn, những cơn gió lạnh thay nhau ùa vào trong.
Hi Phương: "Đã gần mười giờ tối rồi, trễ thế này mình cũng không yên tâm cho các cậu trở về."
Trường Lưu: "Đúng vậy, Hạ Túy chở mình đến đây, nếu về cậu ấy phải chở mình về nhà trước đã, đến đó cũng đã quá trễ, mình không yên tâm để cậu ấy về một mình."
Trường Lưu không phát giác ra trong lời nói của cậu có bao nhiêu kỳ lạ, rõ ràng lúc nãy còn nói bản thân bị chó rượt mới lạc đến đây, hiện tại lại trở thành Hạ Túy chở cậu ta đến.
Hi Phương: "Như vậy thì ngủ ở lại nhà mình đi."
Hạ Túy nhìn qua Thục Tâm và Ngữ Yên, nàng và Trường Lưu thì không sao cả, nhưng Vương Lịch Xuyên có thể lại đến đây bất cứ lúc nào, huống hồ căn phòng này đã không còn cánh cửa, để hai cô gái ngủ ở đây có chút nguy hiểm.
Hạ Túy: "Còn hai cậu ấy..."
"Tất cả đều ngủ ở nhà mình đi."
Kết quả...
Bốn người có thể chen chút trên một chiếc giường sao?
Không thể!
"Như vầy đi, Trường Lưu, cậu..."
"Được được mình biết rồi, mình ra sô pha ngủ là được chứ gì."
Ngữ Yên có chút áy náy, cô chính là nhân tố chính tạo ra phiền phức trong buổi tối hôm nay, "Trường Lưu, làm phiền cậu..."
"Không sao đâu, mình là đàn ông con trai mà. Được rồi, các cậu ngủ đi, mình ngủ trước đây, ngủ ngon."
Hạ Túy, Hi Phương một phòng.
Thục Tâm và Yên Ngữ một phòng.
Khuya, Hạ Túy vẫn không thể nào ngủ được.
"Phòng mày không có gì để ôm sao? Một con gấu bông cũng không có?" Nàng không thể ngủ mà không ôm thứ gì.
"Không có, để chật giường, tao dẹp hết rồi. Nếu ngủ không được thì ôm tao đây này." Hi Phương nói xong liền nhào đến.
"Mày cút!"
Một tiếng nữa trôi qua...
Nàng vẫn không thể ngủ được. Hạ Túy đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng, muốn đi rót một ly nước.
Xuống tới phòng khách liền thấy Trường Lưu nằm ngủ bất chấp tư thế, tiếng ngáy nho nhỏ phát ra trong không gian.
Hạ Túy quẹo sang phòng bếp.
Cho đến khi bước ra lại bất thình lình thấy một người đứng ở ban công, doạ nàng hồn phách muốn bay lên trời.
"Thục Tâm?"
Người nọ nghe âm thanh của nàng liền quay đầu lại, "Hạ Túy, cậu vẫn chưa ngủ sao?"
Lúc này mới nhìn rõ gương mặt của Thục Tâm, Hạ Túy vuốt lòng ngực đang đập kịch liệt, bước tới, "Mình ngủ không được, còn cậu?"
"Mình cũng vậy, bị lạ giường."
Hạ Túy không bị lạ giường, chỉ là không có thứ gì để cho nàng ôm.
"Về chuyện trại xuân...cậu có thể suy nghĩ lại không? Chủ nhiệm rất muốn cậu tham gia."
Thục Tâm thở dài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, nói: "Thật ra lúc đầu mình rất muốn tham gia, còn rất mong chờ đến ngày này, nhưng chúng ta phải ở trường cả ngày không phải sao? Mình lại sợ trong thời gian đó Vương Lịch Xuyên lại tìm tới Ngữ Yên...Nhưng lúc nãy mình vừa mới khuyên nhủ cậu ấy..."
Hạ Túy tò mò, "Cậu ấy nói thế nào?"
"Ngữ Yên sẽ nói với ba cậu ấy về chuyện này, quyết tâm phải cầm đầu tên đó vào trại giam."
"Như vậy thì tốt quá!" Hạ Túy vui mừng.
Thục Tâm mỉm cười nhìn nàng, "Ừm, nên mình quyết định sẽ tham gia trại xuân."
"Thật sao!?"
"Thật, nếu cậu muốn, mình sẽ tham gia."
Vì cậu.
Thục Tâm nhìn Hạ Túy thành thành thật thật mà nói, nàng nhìn dáng vẻ của cô, ngây người. Bốn mắt nhìn nhau, lại không tự chủ dời đi, Hạ Túy nói: "Không chỉ có một mình mình, kể cả chủ nhiệm hay lớp trưởng cũng đều như vậy, bạn bè trong lớp đều muốn cậu tham gia." Hạ Túy nhiều lần nhắc đi nhắc lại hai chữ "bạn bè", không phải là vô tình, ngược lại chính là cố ý. Nàng muốn nhắc nhở Thục Tâm, cũng muốn nói với bản thân rằng các nàng chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết các nàng trò chuyện đến mấy giờ, sáng hôm sau Hạ Túy rời giường với cặp quần thâm trên mắt.
Hạ Túy vừa mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng la hét của Trường Lưu.
"Mấy con chó này sao lại có thể đuổi theo tao đến tận đây?!!! Đi! Đi! Huhu Hạ Túy, cứu mình."
Hạ Túy chạy nhanh xuống cầu thang, nhìn ra cổng, chỉ thấy Trường Lưu đang cầm cây đánh đuổi ba con chó đã rượt các nàng vào hôm qua.
"Có chuyện gì vậy?" Do thiếu ngủ, Hạ Túy ngáp một cái, cặp mắt lờ đờ, gương mặt có chút tiều tụy, nhìn qua không phải chính là nàng của thường ngày.
Trường Lưu mếu máo quay sang nhìn nàng, "Hạ Túy, ba con chó này..." Nói đến giữa chừng liền khựng lại, cảm thấy nàng có chút kỳ lạ, cậu ta cẩn thận quan sát gương mặt của nàng một chút mới đánh giá: "Sao nhìn mặt cậu bư vậy?"
Hạ Túy: "..."
Hạ Túy vẫn chưa được tỉnh táo hoàn toàn, nàng không muốn tranh cãi với Trường Lưu, chỉ nói: "Thế tóc cậu không phải cũng đang dựng đứng lên sao?"
Trường Lưu nghe vậy nhanh chóng chỉnh lại tóc tai, sau đó mới đi vào vấn đề chính.
"Cậu nhìn xem, chính là ba con chó này đã rượt chúng ta vào ngày hôm qua. Mình đã nhớ rất kỹ bọn chúng, một con màu đen, một con màu nâu, và một con có màu trắng ngà."
Hạ Túy thờ ơ, "Vậy sao? Mình không để ý." Chuyện này đã trở thành chuyện của hôm qua, nàng không muốn bận tâm đến nữa. Hơn nữa, nhìn mặt bọn chúng hiện tại cũng không phải là muốn tiếp tục rượt các nàng.
Trường Lưu trở nên nóng nảy, "Đương nhiên là cậu không để ý đến bọn chúng, mình ngồi sau cậu chỉ lo bọn chúng táp mình, từ đầu đến cuối mình là người quan sát bọn chúng nhiều nhất! Cậu chỉ lo nhìn đường chạy ở phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn một cái, cuối cùng là bị lạc..." Giọng nói về sau càng nhỏ dần, chuyện này không mấy vẻ vang, cậu ta cũng không muốn tiếp tục nhắc lại.
"Chuyện gì vậy?" Ba người còn lại cuối cùng cũng bị đánh thức.
Hi Phương vừa xuống tới liền nhìn thấy ba con chó thè lưỡi đứng ở trước cổng, bộ dáng rất ngoan ngoãn. Dường như là đang chờ đợi Hi Phương, sau khi bọn chúng nhìn thấy cô liền sủa gâu gâu mấy tiếng. Hi Phương nhìn thấy bọn liền trở nên vui vẻ, chạy tới, "Bọn mày lâu rồi không thấy đến đây a, được rồi đợi tao một chút."
Nói xong liền chạy nhanh vào trong bếp, mang thức ăn còn thừa chia ra ba đĩa đồng đều, mọi hành động đều rất lưu loát.
Trường Lưu ngây ngốc nhìn cô.
Hạ Túy vốn vẫn chưa tỉnh táo hiện tại cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Thục Tâm và Ngữ Yên không hiểu vấn đề nhìn bọn họ.
Hi Phương thấy vậy liền giải thích: "Bọn chúng chính là anh hùng của khu này đó."
Trường Lưu: "Anh hùng?"
"Đúng vậy, gọi thế nào nhỉ, chính là...bộ ba anh hùng đấy, con màu đen tên là One, màu vàng là Two, còn con màu trắng ngà này chính là Three. Các cậu thấy tên bọn chúng độc lạ không? Là mình đặt cho bọn chúng đấy, một, hai, ba vẫn rất dễ gọi, nhưng nếu dùng tiếng Anh sẽ sang hơn nhiều đúng không?"
Hạ Túy: "...Ờ, cũng là mày thông minh mới có thể nghĩ ra ba cái tên như vậy."
"Quá khen."
Trường Lưu nghĩ bản thân là đang nghe lầm, ba con chó đã rượt cậu ta bán sống bán chết như vậy lại được đặt cho cái danh anh hùng. "Sao lại gọi bọn chúng là anh hùng?"
Hi Phương giải thích: "Khu này a, không tính là khu vực an toàn, thỉnh thoảng vẫn có dân chợ búa đến đây kiếm chuyện, chính là bộ ba này vẫn luôn đuổi bọn chúng đi, cho đến khi nào khiến bọn chúng lạc ra khỏi khu này mới thôi."
Hạ Túy và Trường Lưu nhìn nhau, cả hai đều mờ mịt suy nghĩ.
Thế quái nào bọn này lại rượt các nàng?
Hi Phương nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lại hỏi: "Chờ đã, không phải hôm qua hai người bị ba con chó này rượt chứ?"