Hạ Túy im lặng ngồi trên bàn, chuyên tâm lắng nghe giọng nói của Tần Nhược Anh đang giảng bài ở phía trên. Bỗng nhiên dưới ngăn bàn rung lên một tiếng, Hạ Túy bị chú ý, còn nghĩ là điện thoại của Hi Phương, nhưng thật ra là của nàng. Ngước lên cảnh giác nhìn Tần Nhược Anh một cái, sau đó cuối đầu xuống dò xét điện thoại, không ngờ lại là tin nhắn của lớp trưởng.
Hạ Túy không vội đọc tin nhắn, nàng quay sang nhìn Trường Lưu, chỉ thấy cậu ta cũng đang nhìn nàng, hất cầm, ngầm bảo nàng xem tin nhắn.
Hạ Túy lúc này mới mở điện thoại lên một lần nữa.
Trường Lưu: Vừa nãy cậu và Hi Phương đang nói chuyện gì vậy?
Trường Lưu: Về Thục Tâm sao? Nếu lại có thêm chuyện gì nhớ nói với mình.
Hạ Túy một tay để lên bàn, lại không thể một tay gõ phím, nàng cảnh giác nhìn lên bục giảng, không ngờ Tần Nhược Anh cũng đang nhìn nàng. Hạ Túy tặc lưỡi dời tầm mắt, tay đang cầm điện thoại ở phía dưới cũng nhanh chóng thu hồi lại, ngay ngắn đặt trên bàn.
Vì sợ Tần Nhược Anh chú ý đến động tác bất thường của nàng, Hạ Túy giả vờ vuốt vuốt chân mày, ra vẻ suy tư nhìn lên bảng sau đó lại nhìn xuống vở, cầm cây bút viết không ngừng nghỉ.
"Hạ Túy, đó là bút của tao." Hi Phương bất mãn nói một tiếng. Đầu năm rõ ràng cô đã chuẩn bị rất nhiều bút, đến cuối năm lại chỉ còn duy nhất hai cây, còn bản thân người ngồi cạnh cô đầu năm chỉ chuẩn bị duy nhất hai cây, đến cuối năm lại mang ra một tá bút.
Hi Phương hỏi nàng từ đâu mà có, Hạ Túy chỉ ngơ ngác trả lời hai chữ "Không biết".
"A, xin lỗi." Hạ Túy nhanh chóng trả lại bút cho Hi Phương, lại một lần nữa ngước lên nhìn Tần Nhược Anh, chỉ thấy cô vẫn còn đang nhìn nàng. Hiện tại đang là thời gian cho các nàng làm bài, Tần Nhược Anh cũng vì vậy mà trở nên nhàn rỗi, không có gì làm, chỉ biết ngồi nhìn Hạ Túy.
Từ lúc bắt đầu hẹn hò cho đến bây giờ Tần Nhược Anh vẫn luôn thường xuyên như vậy, chỉ là lúc đầu nàng cảm thấy ngọt ngào, nhưng hiện tại lại có chút đau khổ.
Lớp trưởng đang hối thúc nàng trả lời tin nhắn.
Một lúc sau, may mắn thời gian làm bài đã hết, Tần Nhược Anh liền dời sự chú ý sang chỗ khác. Hạ Túy tranh thủ lúc này cầm điện thoại lên.
Hạ Túy: Đúng thật là vấn đề của Thục Tâm, nhưng hiện tại không tiện nói.
Hạ Túy: Buổi chiều ở chỗ cũ.
Lớp trưởng nhanh chóng phản hồi lại.
Trường Lưu: Được.
Gửi xong tin nhắn nàng liền thở phào một hơi.
"Còn lại hai câu cuối, chính là hai câu khó nhất, lớp trưởng và Hạ Túy lên đi."
Bất chợt bị gọi tên, Hạ Túy cũng không căng thẳng, dù nàng vẫn chưa làm hai câu này. Trong thời gian cầm sách, đứng lên, di chuyển lên bục giảng, cầm phấn, tương đối một phút, nàng vẫn có thể suy nghĩ trong khoảng thời gian ít ỏi này.
Hai câu không quá nhiều chữ, nàng chỉ dành mười lăm ra giây để dịch, bốn mươi lăm giây còn là để suy nghĩ về ngữ pháp.
Cho đến khi đứng trước bảng đen dường như Hạ Túy đã có câu trả lời trong đầu dù trang giấy bên dưới vẫn còn trắng tinh.
Nhưng vấn đề là hai câu này nàng nên làm câu nào, vẫn là nên hỏi lớp trưởng trước.
"Cậu muốn làm câu nào?"
Lớp trưởng lại có chút chật vật hơn nàng, gãi đầu: "Có thể không làm cả hai không?"
Hạ Túy: "..."
Tần Nhược Anh: "..."
Từ đầu đến cuối Trường Lưu cũng chỉ biết ngồi đợi tin nhắn của nàng, một chữ cũng chưa làm, cậu ta lại không phải thần thánh như Hạ Túy mà có thể suy nghĩ ra đáp án nhanh như vậy.
Hạ Túy nhìn sang Tần Nhược Anh rồi lại nhìn Trường Lưu, đáp: "Có thể."
Nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt cậu ta, "Thật sao?"
"Nếu cô đồng ý."
"..."
"Được rồi, vậy thôi đi, để mình làm câu cuối."
"Nhưng câu cuối là câu khó nhất đấy."
"Vậy nhường cậu, mình làm câu gần cuối."
Hạ Túy bất đắc dĩ cười, nàng cũng chỉ đành cầm phấn lên, làm câu cuối.
Tần Nhược Anh nhìn hai người, có chút nghiền ngẫm.
Từ lúc nào Hạ Túy và lớp trưởng lại trở nên thân thiết như vậy?
Bề ngoài không những thân thiết như Tần Nhược Anh nghĩ, mà căn bản Hạ Túy và Trường Lưu còn đang ngồi cùng nhau tại quán nước gần trường.
"Cậu nghĩ Thục Tâm vào căn nhà trọ đó để làm gì?"
"Có thể là gặp người quen, cũng có thể là..."
"Gặp bạn trai." Không đợi Hạ Túy do dự, Trường Lưu liền tiếp lời nàng.
Hạ Túy chính là không dám thốt ra hai chữ "bạn trai" này. Nếu các nàng thật sự là người trưởng thành thì không sao cả, nhưng Thục Tâm chỉ mới mười bảy tuổi thôi a. Rốt cuộc tên kia phải cầm thú đến thế nào mới có thể làm ra loại chuyện này? Thục Tâm sử dụng thuốc tránh thai liệu hắn có biết không? Hay đó mới chính là chủ ý của hắn?
Hạ Túy vẫn còn đang miên man suy nghĩ, điện thoại trên bàn hiện lên cuộc gọi, chính là Hi Phương gọi tới.
Hi Phương rất ít khi liên lạc với nàng, nếu có cũng chỉ là qua những dòng tin nhắn thông thường, lần này Hạ Túy đoán phần lớn là liên quan đến chuyện của Thục Tâm.
"Nghe đây." Hạ Túy mở loa ngoài, nàng và Trường Lưu cùng chụm đầu vào chiếc điện thoại.
Bên kia truyền đến giọng nói của Hi Phương, có chút gấp gáp: "Hạ Túy, Thục Tâm tới rồi, tao gửi địa chỉ cho mày, đến ngay đi."
Hi Phương nói xong liền kết thúc cuộc gọi, điện thoại Hạ Túy lại rung lên, là tin nhắn của Hi Phương.
"Được rồi, đi thôi."
"Chờ đã." Trường Lưu gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Hôm nay ba mình đưa đến, mình không có đi xe...cậu có thể..."
"Mình chở cậu."
"Được, cảm ơn."
Cho đến khi Trường Lưu ngồi sau xe Hạ Túy mới cảm thấy bất an, "Cậu có thể chạy chậm hơn một chút được không?"
"Không được, đang gấp."
"Nhưng mà, aaaaa Hạ Túy có con chó đằng trước."
"Không đúng, ba con lận."
"Hạ Túy, chạy từ từ thôi bọn nó rượt theo kìa." Trường Lưu nắm chặt yên xe, gào thét trong vô vọng, "Quẹo đi Hạ Túy, chạy thẳng như vậy không cắt đuôi được."
"Huhu sao bọn nó lại chạy nhanh đến như vậy."
"Cậu có thể im lặng một chút được không?" Nàng nhìn qua kính chiếu hậu, ba con chó kia vẫn rượt theo không dứt, chỉ đành quẹo vào con hẻm xa lạ ở gần đó.
"Huhu bọn nó là chó nhà ai vậy a."
"Aaa còn rượt theo kìa Hạ Túy, chạy nhanh lên."
"Quẹo bừa vào con hẻm nào nữa đi, huhu nó táp gần tới mông mình rồi."
"Cậu thật sự là đàn ông con trai sao?"
"Không cần biết, không cần biết, hiện tại mình đang bị chó rượt aaa."
Hạ Túy lại quẹo vào một con đường xa lạ, chạy thêm năm phút nữa liền cắt đuôi được bọn chúng. Nàng dừng xe, ngoảnh đầu lại, "Bọn chúng chắc là bỏ cuộc rồi."
Trường Lưu nhìn đằng trước, nắm góc áo nàng kéo, "Hạ Túy...đây là đâu vậy?"
Sau khi nghe Trường Lưu hỏi, nàng quay đầu nhìn xung quanh, bên phải là cánh đồng, bên trái là đồng cỏ, mọi thứ hết thảy đều xa lạ, rõ ràng vừa nãy các nàng vẫn còn chạy trên đường phố xe cộ tấp nập qua lại a.
Dường như đã hiểu rõ được hoàn cảnh hiện tại, Hạ Túy nhìn Trường Lưu, nở một nụ cười trắng sáng, "Chúng ta bị lạc rồi."
Trường Lưu: "..."
Nếu có ai hỏi các nàng tại sao lại bị lạc thì phải trả lời thế nào đây?
Bị chó rượt.
"Hạ Túy, sao lâu vậy a? Đã nửa tiếng trôi qua rồi."
Bên kia truyền đến giọng Hạ Túy cùng vài âm thanh hỗn tạp, chính là tiếng gió: "Mày đợi một chút, bọn tao đang tìm đường ra."
"Bọn tao? Còn có ai nữa sao?"
"Trường Lưu."
"À, đợi đã, đang tìm đường ra là thế nào?"
Hạ Túy do dự một chút rồi mới ngập ngừng nói: "Chính là...bị lạc a." Nàng không nói lí vì sao lại bị lạc, nếu nói ra chắc chắn tiếng cười của Hi Phương sẽ chìm chết nàng.
"Được rồi, cũng không gấp, tao nhìn tình hình có vẻ là hôm nay Thục Tâm ở lại ngủ qua đêm đấy."
"Ngủ qua đêm?!" Nghe ba chữ này Hạ Túy lại cảm thấy sợ hãi. Trường Lưu ngồi sau xe toàn bộ đều nghe lọt vào tai, cả hai nhìn nhau, không nói lời nào.
Hạ Túy nhìn lên trời, hiện tại đã hơn sáu giờ chiều, hoàng hôn cũng dần xuất hiện.
"Được rồi, cúp máy đây."
Đang giữa lúc hoảng hốt, hoang mang vì bị lạc của Trường Lưu, Hạ Túy lại giơ điện thoại lên cao, chụp hoàng hôn.
"Cậu còn tâm trạng chụp ảnh à? Nếu mình nhớ không lầm thì cậu ở trong câu lạc bộ nhiếp ảnh đúng không?"
"Ừ. Được rồi, xuất phát tìm đường ra thôi." Nói xong Hạ Túy liền khởi động xe, chạy vụt đi.
Khó khăn tìm được căn nhà ở chốn hoang sơ hẻo lánh, Trường Lưu xuống xe gõ cửa, Hạ Túy đi theo sau.
Bước ra chính là một bà cụ không quá lớn tuổi, trông vẫn rất cứng cáp, bà ấy hiền từ nhìn các nàng, hỏi "Lại bị lạc sao?"
Trường Lưu và Hạ Túy ngạc nhiên nhìn nhau, rõ ràng các nàng nói cũng chưa nói cái gì, làm sao bà cụ này có thể biết được?
Ngay lúc trong lòng cả hai vẫn còn đang thắc mắc, bà cụ lại lên tiếng: "Bị chó rượt đúng không?"
Trường Lưu: "..."
Hạ Túy: "..."
Bà cụ này rốt cuộc là thần tiên phương nào giáng xuống?
Trường Lưu ngượng ngùng gãi đầu, đáp: "Vâng, bọn cháu...bị chó rượt nên lạc đến đây, có thể cho cháu hỏi đường được không ạ?"
Bà cụ cười một tiếng, đồng thời giải đáp thắc mắc cho các nàng: "Ba con chó ấy, đã nhiều là rượt đuổi người khác đến đây nên bà không lạ lẫm gì đối với hai cháu, hai cháu không cần phải hoảng hốt như vậy. Nhưng bà cảm thấy lạ một điều, thông thường những người bọn nó rượt đều là lưu manh, không thì bề ngoài trông giống côn đồ một chút, cũng chưa từng thấy bọn nó rượt đuổi học sinh như các cháu."
Nói một hồi bà cụ mới chịu chỉ đường cho các nàng.
"Bọn cháu cảm ơn ạ."
Hạ Túy bước ra, nhìn bản thân từ đầu đến cuối đều là một thân đồng phục học sinh phẳng phiu không một nếp nhăn, rồi lại quan sát Trường Lưu, cậu ta cũng không khác biệt bao nhiêu so với nàng, chỉ là cậu ta là nam còn nàng là nữ, nhưng nhìn chung, gương mặt cả hai đều là gương mặt trí thức a.
"Chúng ta giống lưu manh, côn đồ lắm sao?"
"Không giống, ba con chó đó mới giống, cả nhà bọn chúng đều giống."
"Mình đồng ý với cậu."
"Được rồi chúng ta đi thôi."
Tuy đã được bà cụ đó chỉ đường nhưng cũng phải mất một ít thời gian các nàng mới có thể lần mò đến nhà Hi Phương.
Đến nơi, trời cũng đã sụp tối.
Hi Phương chống nạnh đứng trước cổng chờ các nàng, "Bây giờ mới tới, rốt cuộc là hai người đã lạc đến phương trời nào vậy?"
Hạ Túy xuống xe, đi đến trước mặt Hi Phương: "Bọn này giống lưu manh, côn đồ lắm sao?"
Không nói không rằng lại hỏi một câu khó hiểu, Hi Phương ngơ ngác nhìn Hạ Túy rồi lại nhìn sang Trường Lưu, nhưng chỉ thấy cậu ta cũng trưng bộ mặt nghiêm túc đó để chờ đợi câu trả lời của cô.
Hi Phương bất đắc dĩ, "Không giống."
Hạ Túy hài lòng vỗ vai cô, "Tao tin mày."
"Mình cũng tin cậu."
Rốt cuộc là hai người này bị cái gì vậy?
"Thục Tâm đã đi chưa?"
Nghe Hạ Túy hỏi, Hi Phương liền chỉ về phía căn nhà trọ không xa, "Cậu ấy ở bên trong, vẫn chưa thấy ra."
"Cậu ấy đã đến đây bao lâu rồi?" Trường Lưu cũng tiến lên, nhìn về phía căn trọ.
"Từ lúc mình gọi cho các cậu, hiện tại bên trong vẫn chưa thấy động tĩnh gì."
Hạ Túy: "Vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ."
Hi Phương: "Chỉ ngồi đợi thôi sao? Không phải chúng ta nên xông vào rồi bắt quả tang gì gì đó à? Như mấy bộ phim truyền hình ấy."
Hạ Túy gõ đầu cô một cái: "Đây là thực tế, không phải phim truyền hình."
Hi Phương cảm thấy tiếc nuối ê chề, cứ nghĩ bản thân sẽ có một cảnh hành động không thể quên trong đời.
Trường Lưu nhìn vẻ mặt Hi Phương, lặng lẽ kéo nàng sang một góc nói nhỏ: "Cậu có nói chuyện Thục Tâm dùng thuốc tránh thai cho Hi Phương không vậy?"
"Không có."
"Nếu vậy thì tốt."
Hi Phương: "Này, hiện tại trời tối rồi đấy, có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Hạ Túy và Trường Lưu giải tán, đi đến bên cạnh Hi Phương. Nàng nghe đến hai chữ "trời tối" lại cảm thấy bản thân dường như đã quên chuyện gì đó.
Trường Lưu và Hi Phương đứng đến mỏi chân, cả hai ngồi xuống ở một góc, Hạ Túy thấy vậy liền tìm cục gạch, cũng ngồi xuống.
"Này, tại sao tao phải ngồi ở đây? Không phải việc này cô chỉ giao cho hai người thôi sao?" Hi Phương cảm thấy bản thân đã quá nhiệt tình, hiện tại người chịu thiệt thòi bị muỗi đốt cũng chính là cô.
Hi Phương dứt lời, cũng không ai ngó ngàng đến cô. Hạ Túy và Trường Lưu đang nhìn chằm chằm về phía căn nhà trọ kia, xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, đến hơi thở của các nàng cũng có thể cảm nhận được.
Đột nhiên Hạ Túy lại phá vỡ sự trầm mặc này, đứng phắt dậy, ngoảnh đầu hỏi hai người còn lại: "Hôm nay là thứ mấy?"
Hi Phương: "Thứ ba."
"Đã mấy giờ rồi?"
Trường Lưu: "Hơn bảy giờ."
"...Hôm nay có tiết của cô Nhược Anh."
Hi Phương: "Vắng một buổi chắc là không sao đâu..."
Hạ Túy lấy điện thoại ra, năm cuộc gọi nhỡ, đều là của Tần Nhược Anh, là vào thời gian nàng và Trường Lưu đang loanh quanh tìm đường ra. Bảo sao nàng lại cảm thấy kỳ lạ, thông thường về trễ thế này mẹ nàng chắc chắn sẽ gọi điện, nhưng hôm nay lại im ắng đến đáng sợ, là vì mẹ Hạ Túy biết hôm nay nàng có buổi học thêm nên mới không gọi a!
Xong rồi, xong rồi.
Cuộc gọi của Tần Nhược Anh còn đáng sợ hơn cả cuộc gọi của mẹ nàng.
"Này, thật sự không sao chứ?" Hi Phương nhìn gương mặt tái nhợt của Hạ Túy lo lắng hỏi. Tần Nhược Anh đáng sợ như vậy?
"...Chắc là...không sao đâu, tao đi gọi một cuộc đã."
"Đi đi."
Hi Phương dứt lời, Hạ Túy đi đến một góc gần đó, nhấn gọi cho Tần Nhược Anh.
Đang đổ chuông.
"Không phải Hạ Túy và sư phụ cậu ấy...không đúng, cô Nhược Anh, không phải hai người họ thân lắm à? Sao trông Hạ Túy có vẻ sợ cô ấy." Ngay lúc Hạ Túy vừa rời khỏi, Trường Lưu liền quay sang hỏi Hi Phương. Cô tỏ vẻ bản thân cái gì cũng biết, cười nói với Trường Lưu: "Là do cậu không hiểu."
Bên kia, có vẻ Tần Nhược Anh vẫn còn đang dạy, chuông đổ một hồi lâu mới thấy bắt máy.
Hạ Túy cười hì hì nói: "Cô."
"Chuyện gì?" Giọng nói của Tần Nhược Anh nghe không rõ nóng giận, chỉ là có chút khô khan, không được ấm áp như thường ngày.
Dù không phải là tức giận nhưng nàng vẫn có thể nghe ra được Tần Nhược Anh đang không vui, nàng hoà hoãn giọng nói, đáp: "Hôm nay em xin nghỉ một buổi ạ."
"Xin nghỉ?"
"Vâng."
"Em biết hiện tại đã mấy giờ rồi không còn gọi điện xin nghỉ? Tôi tưởng là em trắng trợn cúp tiết rồi đấy."
Nghe Tần Nhược Anh nói Hạ Túy liền xem lại điện thoại, đã 7 giờ 20 phút tối, chỉ còn mười phút nữa là kết thúc buổi học hôm nay.
"Quả thật là có chút muộn..."
Tầm Nhược Anh lại không tiếp tục dong dài với nàng, bên cạnh cô vẫn còn rất nhiều học sinh, chỉ tạm nói thêm một, hai câu liền cúp máy: "Tôi bận dạy rồi, lần sau gặp em phải giải thích rõ ràng cho tôi."
"Vâ-" Không đợi nàng nói hết câu bên kia liền vang tiếng "tút tút".
Hạ Túy thở dài một hơi, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hi Phương và Trường Lưu.
"Thế nào rồi?"
"Không có gì, đã báo một tiếng rồi."
"Lần đầu tao thấy đấy, đi về muộn người cần thông báo không phải là mẹ, ngược lại là giáo viên."
Vào đông, trời rất lạnh, trên người Hạ Túy và Trường Lưu cũng chỉ có một bộ đồng phục mỏng manh, Hi Phương may ra còn có chiếc áo khoác ở bên ngoài.
Hi Phương: "Muốn vào nhà ngồi một lát không?"
Trường Lưu: "Vào vào, lạnh quá."
Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà Hi Phương, dù có chút lạ lẫm cùng tò mò nhưng Hạ Túy lại tránh nhìn dáo dác bên trong căn nhà, nàng chỉ liếc mắt một cái liền ngồi xuống sô pha bên cạnh.
"Tao đi rót chút nước ấm."
Hạ Túy ngồi bên trong, dù vậy ánh mắt vẫn luôn hướng ra ngoài đường, nhìn không rời căn nhà trọ.
Trường Lưu ngồi đối diện hỏi: "Cậu có nghĩ Thục Tâm ở đó cả đêm không?"
"Cũng có khả năng."
"Nếu vậy thì sao? Chúng ta phải theo dõi cả đêm à?"
Nói tới vấn đề này Hạ Túy lại không biết phải làm sao, đành đùn đẩy cho Trường Lưu: "Cậu là lớp trưởng, cậu tính đi."
"Ơ...?"
Hi Phương từ trong bếp mang ra ba ly nước ấm, đặt xuống bàn, bản thân thì cầm một ly. Cô nhìn vẻ mặt Trường Lưu, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cô chú có ở nhà không?"
"Không có, ba mình đi công tác, mẹ lại trông coi cửa hàng, thường xuyên qua đêm ở đó. Sao vậy?"
Trường Lưu gãi đầu, "Mình sợ Thục Tâm sẽ ở lại qua đêm, nên là..."
"Không có vấn đề gì, quan trọng là các cậu có muốn ở lại hay không thôi. Nhà mình có ba phòng, trong đó có phòng cho khách, cậu có thể ngủ."
"Còn...Hạ Túy?"
"Đương nhiên là ngủ với mình." Hi Phương nóng nảy đặt ly nước xuống, "Này, cậu không được có ý đồ gì với bạn mình đâu đấy!"
Trường Lưu thẹn quá hoá giận, cũng trở nên nôn nóng: "Cậu...cậu, làm sao lại nghĩ mình là loại người như thế chứ!"
Hi Phương nhún vai: "Ai biết được."
"Này, hai cậu im lặng một chút, hình như có người đi vào căn nhà trọ rồi."
Ba người nhanh chóng chạy ra ngoài xem tình hình. Nhìn từ xa có lẽ là con trai, dáng dấp cao ráo, mặc quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo jacket.
Hắn ta mở cửa phòng trọ, đi vào.
Dù không nói ra, nhưng trong lòng các nàng đều đã mặc định người này chính là bạn trai của Thục Tâm.
Được một lúc, bên trong lại trở nên ầm ĩ.
Bà người nhìn nhau, phân vân.
Bên tai lại nghe được tiếng hét của Thục Tâm.
Lúc này các nàng lại không một chút nghĩ ngợi, chạy vụt đi.