"Ngươi có cách rồi sao?" Dạ Vũ nghe thấy vui mừng không ngớt.
"Ân, chính là như thế này..." Cố Huyền Mặc tận tình giảng giải toàn bộ kế hoạch cho hai người, một bước lần này, tuyệt đối không thể thất bại, lão bà nhà hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.
Bích Nhạc đứng ngồi không yên, mắt thấy Tử Uyên đã hẹn gặp mặt bàn chuyện hôn phối, nàng dĩ nhiên biết hắn muốn nói gì. Đây còn không phải lần đầu nàng nhận được sự từ hôn từ hắn. Lần trước cũng vậy, lần này cũng không khác đi, hắn nói muốn để nàng chủ động công bố chuyện thoái hôn, cứ đổ hết sai lầm lên đầu hắn như vậy danh tiếng của nàng sẽ không bị ảnh hưởng.
Ha ha, còn quan tâm đến danh tiếng nàng sao, thế thì sao hắn còn phải đòi từ hôn? Không thể ngồi yên chờ đợi, Bích Nhạc quyết định tìm Mạn Châu Sa tiên hạ thủ vi cường.
Tại Tru tiên đài lúc này, nhóm ba người Quỷ vực còn đang nghĩ cách tạo ra cái cớ hoàn hảo để đẩy Mạn Châu Sa xuống mà không bị Tử Uyên đến gây phiền toái.
Dạ Vũ mở lời: "Hay là ngươi tự nhảy xuống đi." Như vậy sẽ không ai bị ảnh hưởng, một công đôi chuyện.
Ánh mắt Mạn Châu Sa nhìn hắn như kiểu bệnh thần kinh, đang yên đang lành ai lại tự dưng đi nhảy đài.
Cố Huyền Mặc: "Không bằng ta giả làm Quỷ giới đột kích, tấn công khiến ngươi không cẩn thận rớt xuống."
Dù sao người này cũng là Quỷ đế, mình không thể cho hắn cái nhìn khinh bỉ như tên thần kinh kia được. Mạn Châu Sa cảm thấy tâm tính mình thật sự được tu dưỡng quá tốt.
Dạ Vũ hoảng sợ: "Lão công, anh nghĩ mình sẽ thoát khỏi thiên la địa võng trên này sao? Muốn diệt Tử Uyên thôi mà anh cùng Ma vương liên thủ còn trọng thương kìa." Dạ Vũ hoang mang rối rắm, bệnh ngu cũng lây sao?
Đang bối rối tìm cách, lại nghe thấy nội thị báo lại, Bích Nhạc tiên tử đến viếng thăm, Cố Huyền Mặc lúc này đang trong hình dạng Huyền Dực thú lập tức sủa "gâu gâu."
Dạ Vũ:!!!
Mạn Châu Sa dáng vẻ thoát tục nói: "Thế bảo nàng, ta đang ở Tru Tiên đài ngắm cảnh."
Tử Uyên hôm nay trên người vướng công sự, liền phân phó đoàn nội thị dẫn Mạn Châu Sa đi giải khuây, bọn họ phải theo hầu công tử mọi lúc, nếu có ai gây khó dễ, liền khai ra danh tính Tử Uyên.
Nội thị lập tức cung kính hành lễ, lui ra thông báo.
Dạ Vũ phấn khởi: "Ngươi vậy mà hiểu được tiếng gâu gâu của Huyền Mặc à?"
Lời vừa dứt, lập tức đối diện với hai cặp mắt khinh thường, đại khái không cần lên tiếng cũng hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ có mình ngươi ngu ngốc thôi, thế gian này vẫn còn nhiều người tinh tường.
Dạ Vũ khóc tu tu ôm chó.. à không, ôm lão công lủi vào bụi cỏ gần đó, nơi có thể trông thấy toàn cảnh hiện trường phim sắp chiếu.
Mạn Châu Sa hồng y kinh diễm, phảng phất hồng trần, sắc đẹp khuynh tâm, nhìn Bích Nhạc đang từ xa đi tới, khẽ cười: Ta không tìm gió Đông, gió Đông tự nhiên đến.
Khoảnh khắc Bích Nhạc hướng mắt nhìn rõ dung mạo của tình địch, nàng có phần hốt hoảng, làm sao trên thế gian này lại có nhan sắc khuynh đảo thế tục như vậy, nếu nàng mà là nam nhi, có thể không kiềm lòng được mà sa vào.
"Ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?" Mạn Châu Sa nhàn nhạt hỏi.
Dạ Vũ núp ở góc khuất cũng xoắn xuýt, nội tâm có phần hơi gấp gáp, nói nhanh còn vào chủ đề chính kìa.
"Ngươi có lẽ cũng biết chuyện hôn sự của ta cùng Tử Uyên đi?" Bích Nhạc vừa vào đã khẳng định vị thế hôn thê Chiến thần của mình.
"Ta không biết." Quả thật từ lúc đặt chân đến thiên giới này, chưa ai nói cho cậu nghe chuyện đó.
"Vậy giờ ngươi đã biết, còn không mau rời khỏi Tử Uyên, chúng ta mới là một đôi." Bích Nhạc căm phẫn bàn tay ghìm chặt.
"Ân nếu như ta không đồng ý?" Mạn Châu Sa cảm thấy người con gái trước mặt thật đáng thương, vì tên nam nhân máu lạnh vô tình như vậy, hà cớ gì lại cứ phải đâm đầu vào?
"Người có thật là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?" Lời vừa dứt, từ trong tay xuất ra ám dược nàng chuẩn bị sẵn, dược này là khắc tinh của các loài hoa, vừa trúng phải lập tức tiêu tán sinh lực, cạn kiệt khô héo, kể cả bỉ ngạn thì cũng không ngoại lệ.
Đối diện với ánh mắt oán độc của Bích Nhạc, Mạn Châu Sa từ khi bắt đầu đã mang lòng đề phòng, mắt thấy nàng phóng dược kịch độc, gió Đông này thổi cũng mạnh quá đi, Mạn Châu Sa lui về sau né tránh lấy trớn một đường ngã xuống Tru Tiên đài.
"Ha ha ha.. ngươi đúng là nên chết đi như vậy, vĩnh viễn cũng không cần siêu sinh." Bích Nhạc giải tỏa ưu tư, vui mừng cười nhạo.
"SA NHI!" Âm thanh to lớn kinh thiên động địa của Tử Uyên từ đằng xa vang lên, Bích Nhạc kinh hãi, hắn ta là đã trông thấy toàn bộ sự tình rồi sao, không thể nào, nàng thất thần bật té xuống đất như diều đứt dây.
Chỉ thấy Tử Uyên lấy tốc độ kinh người xẹt ngang nàng, lao thẳng xuống Tru Tiên đài, trong lòng hắn lúc này chỉ có một tâm niệm duy nhất, cầu mong tiểu bỉ ngạn đừng xảy ra thương tổn nào.