"Chỉ là tên đó vẫn còn sống sẽ ảnh hưởng đến chuyện tốt của Bích Nhạc, không bằng cậu ta đã lên Thiên giới rồi, ngươi giúp chúng ta một tay, trừ khử tận gốc." Bích Nhàn ánh mắt ác độc, hoàn toàn mất đi khí chất văn nhân am tường, ôn nhu thường ngày.
"Đủ rồi, chuyện lúc trước hạ sát chiêu với cậu ta, bao nhiêu ân nghĩa ta đã trả cho bà không thiếu nửa phân. Người ấy vốn là ái nhân của Chiến thần Tử Uyên, là nữ nhi của bà ôm lòng ganh tị, muốn chia rẽ uyên ương, ta đã giúp các người làm chuyện ác một lần, sau này, tuyệt không muốn liên can." Văn Tuyên hùng hổ, dứt lời xoay người rời khỏi, không muốn ở lại nơi rắn rết này thêm khắc nào.
"Làm sao đây mẫu thân, chỉ cần tên đó còn sống, ta ngày đêm không an." Bích Nhạc vĩnh viễn khắc ghi thời khắc nàng phong quan tiên tử, được vạn thần kính nể, nàng tự hào trước nhan sắc tuyệt trần của mình, còn có tài năng hơn người; lại phải lòng Chiến thần băng lãnh, kiệt ngạo bất tuân. Tiếc là hắn ta không hề liếc mắt nhìn nàng dù chỉ cái nào, cả đời võ si, bình loạn phong ba, ngạo nghễ chúng sinh, chưa từng để tâm tới Bích Nhạc tiên tử luôn ở phía sau hắn, một lòng một dạ si tâm mê luyến.
Trai tài gái sắc, thuận lý thành chương mẫu thân xin Thiên đế ban cho cuộc hôn phối này, nàng vui mừng mất ngủ mấy ngày đêm, lại nghe tin hắn sắp Độ kiếp, chỉ cần chờ đến lúc hắn thành công, hai người liền long phụng hoà minh. Ngờ đâu vạn sự khó đoán, ông trời không chiều lòng người, Quỷ đế cùng Ma vương liên thủ hãm hại hắn, khiến hồn phách hắn thất lạc cõi âm, nàng lại tiếp tục chờ hắn bảy trăm năm.
Cứ ngỡ thần hồn quy vị, ngày vui tới rồi, thì hồn phách đó lạc ở cõi âm ti quá lâu, oán khí vong xuyên xâm nhiễm, vô tình bài xích nguyên thể khiến hắn mất gần ba trăm năm để dung hoà.
Yêu một người, nàng đã hy sinh quá nhiều, nàng cũng chờ đợi quá lâu, một ngàn năm sinh mệnh đâu phải chỉ như cái chớp mắt, năm tháng dài đằng đẵng nhưng nàng không hề từ bỏ, vẫn dặn lòng vững tâm trông ngóng.
Bất quá trong ba trăm năm hắn dung nạp hồn phách, lại để cho nàng biết được sự thật đau đớn đến nát tâm can. Hắn vậy mà ở Vong Xuyên hà ái thượng người khác, muốn cùng nàng huỷ bỏ hôn ước, không thể được, tuyệt đối không thể, nàng có thể hy sinh tất cả, chỉ không thể để mất hắn. Không tiếc đại giới, dùng khí linh cùng nguyên thần dưỡng ra Vong tình đan, là dược tiên chịu trách nhiệm chính trong việc chữa trị hồn phách cho Chiến thần Tử Uyên, nàng nói với hắn đây là Dưỡng Tâm đan...
Ha ha ha, Dưỡng Tâm đan... ha ha ha, đúng vậy, viên đan ấy nào phải Vong Tình, chỉ là Dưỡng Tâm thôi mà, dưỡng ra một trái tim quên đi toàn bộ ký ức về Mạn Châu Sa, dưỡng thành trái tim mà trong đó chỉ có hình bóng Bích Nhạc tiên tử. Bích Nhạc cười đến xé ruột gan, nước mắt nàng từng giọt chảy dài trên đôi má ngọc, nguyên thần nàng đau quá, đại giới phải trả cho luyện thành công đan kia không nhỏ, bất quá nàng bằng lòng gánh chịu, chỉ là tại sao người lại để Mạn Châu Sa quay lại, cướp đi Tử Uyên của nàng, lão thiên gia, người không trông xuống mà xem sao?
"Nữ nhi ngoan, chúng ta sẽ tìm ra cách tiêu diệt tên tiện nhân đó." Bích Nhàn nhìn thấy con gái bà yêu thương khóc đến tê tâm liệt phế thì làm sao không đau lòng, nữ nhi bà hết lòng dạy dỗ, duyên định sẵn nên đôi cùng Chiến thần Tử Uyên, là tên ti tiện khốn kiếp kia từ đâu xuất hiện chen vào.
"Ân, đúng vậy, sẽ có cách, nhất định có cách." Bích Nhạc ngây ngốc ôm lấy mẫu thân, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay.
"Rốt cuộc ngươi cũng quay lại a!" Dạ Vũ nhìn thấy Mạn Châu Sa từ bên ngoài cửa đã kinh hô vui mừng.
Sao lại không vui chứ, tiểu Sa nhi vừa rời lòng mà chỉ số hạnh phúc đã xuống -95 rồi, ngày y về chầu ông bà nhắm mắt cũng có thể thấy được. Đôi phu phu Cố Dạ mỗi ngày đều lo lắng không thôi.
"Nói ta nghe, rốt cuộc tên Tử đại tra kia bắt nạt ngươi thế nào? Ở chỗ đó ngươi chịu u uất gì đi?" Dạ Vũ như mẫu thân già trông thấy con cái ngày lại mặt.
"Không có, hắn rất tốt với ta, còn nói cho ta biết nơi cất giấu Tử Linh đăng." Mạn Châu Sa lắc đầu, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, từng lời kể ra mọi chuyện.
"Nếu như vậy tên Tử Uyên đó cũng đối với ngươi không bạc đi.." vì cớ gì mà mỗi ngày chỉ số hạnh phúc của ngươi lại tuột như nhảy lầu vậy. Còn nửa câu sau, Dạ Vũ chỉ dám cất trong lòng, làm sao có thể mở miệng hỏi.
"Ta nghĩ chuyện Vô Trần được cứu hẳn là không còn xa đi." Cố Huyền Mặc từ lúc trông thấy Mạn Châu Sa đã biết tình thế rất cấp bách, giây phút hắn vừa tiến vào thế giới cũng không thấy Mạn Châu Sa u uất lầm lì như hiện tại, hắn không thể tiếp tục để cậu như thế này, sinh mệnh lão bà nhà hắn còn toàn bộ nằm trai người con trai trước mắt anh.