5 tháng sau...
Trôi dần trôi mãi, cuối cùng cũng tới ngày này. Ngày mà Lộ Khiết chính thức bước qua giai đoạn trưởng thành.
Ban đầu, theo dự tính của hai bên gia đình, thì đây cũng chính là ngày làm lễ đính hôn cho cô và Triết Lãng. Thế nhưng, cô lại một mực từ chối. Còn bày diện lý do là tại mình còn nhỏ, đợi thêm mấy năm nữa, bây giờ cô chưa đủ quyết tâm để đến vấn đề đính rồi kết hôn.
Chứ thật ra là vầy nè. Người ta muốn rong chơi đó quý vị. Người ta còn con nít lắm quý vị, bởi vậy kêu người ta kết hôn, người ta đâu chịu.
Cũng vì nguyên nhân này mà dẫn đến sự tức giận của ai đó, khiến cho bản thân cô chuốc lấy mấy ngày nằm trên giường luôn...
Thôi, trở lại chuyện chính!
Lộ Khiết từ chối mời khách quá đông, chỉ tùy tiện gửi thiệp cho vài cổ đông trong công ty rồi gia đình của Triết Lãng. Muốn mời cổ đông thì cũng chỉ vì một nguyên nhân sâu xa.
Trong tương lai, người thừa kế của tập đoàn Quan thị là cô chứ không phải ai khác. Vậy nên, muốn họ đến là để họ chứng kiến sự trưởng thành của cô, để cho sau này khi cô ngồi lên chiếc ghế chủ tịch một cách thuận lợi.
Quan thị tuy không có quy mô rộng lớn, nhưng chí ít cũng là một tập đoàn có tiếng tăm trong giới thời trang. Nếu so sánh Quan gia với Châu gia, có lẽ Châu Lệ Hân nhỉnh hơn một xíu.
Nhắc đến Châu gia mới nhớ. Từ khi Lâm thị khôi phục lại địa vị trên thị trường bất động sản, Châu thị lại càng ngày xuống sắc. Giá cổ phiếu trên sàn chứng khoán đột ngột giảm nhẹ, nguyên nhân do đâu thì không ai biết.
Buổi lễ ra trường của tân sinh viên đã được tổ chức hơn ba tháng trước, đám người của Quyết Hạng cùng Niết Tiêu Hoa cũng đã hoàn thành chương trình học tập.
Họ có điểm chung là không học đại học. Ai ra trường xong thì đều nhận sự đào tạo của gia đình, trực tiếp cai quản công ty của ba mẹ họ. Đây cũng chính là điều khác lạ với lứa tuổi của họ!
À mà thôi! Nói chung hôm nay, buổi lễ trưởng thành của Lộ Khiết chỉ có sự góp mặt của những người thân quen. Bạn bè, gia đình và những cổ đông trong công ty của Quan lão gia.
Không khí không nặng nề, mà lại sôi động. Chào sân chính là màn nướng BBQ ngoài trời tối. Những người lớn tuổi gì gì đó thì ở một bên bàn chuyện làm ăn!
Nguyên một nhóm 6 người đều gom lại một chỗ trên sân thượng, ai cũng khoác cho mình một bộ đồ thoải mái.
Đám người của Lộ Khiết đứng một bên chuẩn bị đồ nướng. Đám của Triết Lãng lại khởi động để xuống nước. Ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn, vì vậy bây giờ rất thích hợp cho việc vẽ tranh a!
Quyết Hạng huơ tay múa chân một hồi, miệng bắt đầu huênh hoang:
– Lão đại, Thẩm ca. Hai người xem tôi trị hai người như thế nào!
Thẩm Quốc Thuấn wow một tiếng, rồi ngước mặt lên nghênh nghênh với họ, gáy còn to hơn Quyết Hạng:
– Hôm nay tôi không thắng các cậu, tôi đi bằng hai chân!
Ôi trời! Cậu ta nói như không nói!
Gì mà đi bằng hai chân? Bây giờ không phải cậu ta đứng bằng hai chân sao? Chỉ được cái khoác lác là giỏi!
Triết Lãng chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.
Ba người cứ khởi động mãi mà không chịu xuống nước, Lộ Khiết thấy vậy liền lóe lên một ý tưởng xấu xa. Cô cùng Niết Tiêu Hoa và Khương Giai Giai chụm đầu lại, bày mưu tính kế gì đó. Kết thúc cuộc trò chuyện bí mật, ba cô gái nở một nụ cười nham hiểm.
Họ nhón chân rón rén tiến lại gần bọn đàn ông, đợi đám Triết Lãng lơ là không chú ý liền tung một cước, và...
* Ào *
* Ào *
* Ào *
Ba người chới với không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc ngoi đầu lên thì mới phát hiện bị chơi xấu. Nhìn bọn con gái cười lớn mà trong lòng họ không phục. Mặt ai cũng tối đen như mực, nhíu chặt chân mày. Thẩm Quốc Thuấn đưa mắt nhìn hai người kia rồi gật đầu.
Một kế hoạch trả thù đã được dựng lên!
Lúc bọn con gái còn vui mừng hớn hở trở về nướng thịt thì đám con trai đã mang một bộ dạng ướt sủng bò lên bờ. Họ cũng cẩn thận đi chậm đến chỗ mấy cô, đợi khi Khương Giai Giai phát hiện thì cả ba người đã bị họ vác lên rồi.
– Triết Lãng, bỏ em xuống, bỏ em xuống. Aaaa, ba ơi cứu...
* Ào *
– Thuấn, anh làm gì vậy? Á ...á...á...úi...
* Ào *
Còn Khương Giai Giai chưa kịp trăn trối đã bị Quyết Hạng không thương tiếc ném xuống rồi.
Thế là thịt nướng còn chưa kịp ăn, bọn con gái đã phải uống nước đến no bụng. Còn phải ăn thức ăn đanh cho chó của Triết Lãng và Lộ Khiết. Thật khó nuốt cho trôi!
Cả nhóm người chỉ lo đùa giỡn mà không thèm chú ý đến bóng dáng của một người con gái nấp sau cánh cửa. Cô ta siết chặt nắm tay, miệng cười độc ác:
– Quan Cảnh Hiên, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ông!
***
" Aaaaaaaa "
Khoảng không gian yên tĩnh của căn biệt thự bị phá hoại bởi một tiếng hét chói tay của một người phụ nữ.
Cả nhóm chẳng biết chuyện gì xảy ra. Đột nhiên, trái tim Lộ Khiết chợt nhói lên một tiếng. Cô có linh cảm chẳng lành!
Họ chỉ nhìn nhau mà không nói một câu nào. Cả sáu người đều trở về phòng riêng, nhanh chóng thay đồ rồi tụ hợp ở dưới nhà chính.
Đập vào mắt họ chính là một khung cảnh hoảng loạn chưa từng xảy ra trong căn biệt thự mang họ Quan.
Tất cả mọi người đều bu lại thành một vòng tròn, vây kín xung quanh người đàn ông đang nằm xoài trên đất. Miệng ông ta trào ra bọt khí, hai mắt trợn trắng, môi dần chuyển sang thâm đen.
Và người đó, không ai khác chính là chủ nhân của căn biệt thự – Quan Cảnh Hiên!
Không ai dám lại gần ông, duy chỉ có ba Dạ là gan to bằng trời. Ông cúi thấp người xuống, dùng hai ngón tay mở rộng mắt của Quan lão gia, sau đó di chuyển ngón tay đến cổ. Khoảng mấy giây, ông đứng lên nhìn con trai mình thầm lắc đầu một cái.
Triết Lãng hiểu được ý của ông!
Quan Cảnh Hiên đã chết!
Ông ta đã vĩnh viễn rời khỏi trần thế đầy bí hiểm!
Ông ta sắp gặp được người phụ nữ mà mình yêu rồi!
Đứng ở khoảng cách khá xa với hiện trường, Triết Lãng âm trầm quan sát thi thể của Quan Cảnh Hiên. Mãi một lúc lâu sau, anh mới phát hiện mình quên một chuyện!
Khiết Khiết của anh! Cô ấy...có thể đã chứng kiến được. Nhưng, cô ấy đâu rồi? Bảo bối của anh đâu rồi?
Quan Cảnh Hiên, khốn kiếp!
Ông chết rồi mà vẫn làm liên lụy đến Khiết Khiết. Tôi sẽ khiến ông chết cũng không yên ổn!
Con mẹ nó!
Triết Lãng thầm chửi thề, nhưng trong lòng anh lại vô cùng bất an lo lắng. Anh gấp gáp đảo mắt nhìn xung quanh, con ngươi liên tục quét khắp nơi như truy tìm một cái gì đó. Đến khi thật sự nhìn thấy nó, anh mới biết mình vô dụng đến chừng nào!
Cô...đang thẫn thờ nhìn thi thể của cha mình.
Đây chính là người thân duy nhất còn tồn tại trên cõi đời này của cô. Tuy cô không hoàn toàn tha thứ cho những việc ông đã gây ra trong quá khứ, nhưng cô đã cảm nhận được....
Cô đã cảm nhận được tình yêu thương của ông dành cho cô. Cô biết ông đã dùng hết sức mình để nhận tội với cô, dùng sự yêu thương bao dung để bù đắp tất cả sơ suất của mình. Vì vậy, cô thật sự hối hận rồi!
Cô hối hận khi mình không trưởng thành nhanh hơn một chút. Hối hận vì đã nhận ra quá trễ. Đến khi cô muốn dung hợp, bồi dưỡng tình cha con giữa hai người thì...cha đã đi theo mẹ mất rồi!
Lộ Khiết quỳ xuống, ánh mắt vẫn không thể tin chuyện này là thật. Cô đưa tay kiểm tra mạch huyệt của ông, trả lại kết quả chính là....nó đã ngừng đập!
– B...ba...ba...ba...ba ơi....