7 giờ tối...
Triết Lãng lái xe đến biệt thự nhà họ Quan đúng như dự kiến ban đầu.
Chậc chậc chậc, quên quên quên. Làm mọe gì có dự với chả kiến, là anh nhớ chị quá mới vậy đó ạ!
Lúc anh tới thì cả nhà đang ngồi ăn cơm, nói đúng ra thì không khí không ấm cúng như mọi người nghĩ. Ai ăn của người nấy, chẳng thèm liếc nhìn nhau một cái. Ai mà nghĩ cái này là gia đình?
Quan Dật Nhiên là người đầu tiên nhìn thấy Triết Lãng, cô ta mừng rỡ, cố cười để che đi đôi mắt sưng húp của mình, giả làm thục nữ, nhẹ nhàng mời gọi:
– Lãng ca, anh đến khi nào vậy? Qua đây ăn chung với em đi ạ, bên này bên này.
Nói thật với các bác, tôi chưa gặp ai vô liêm sỉ như con nhỏ này!!!!!
Đương nhiên, anh không bao giờ để ý đến những loại phụ nữ như vậy. Cặp mắt của Triết Lãng từ khi bước vô tới giờ chỉ nhìn có một người, và duy nhất một người. Ánh mắt đó chứa bao nhiêu yêu thương, cùng bao nhiêu nhung nhớ!
Theo tiếng kêu gọi của Quan Dật Nhiên, hầu hết mọi người đều chú ý đến anh. Quan lão gia khẽ cười, nói:
– Dương đại thiếu gia hôm nay đến đây để bắt con gái tôi đi à? Thế thì cậu mơ đi nhá!
Kế bên, Lộ Khiết cũng phì cười trước sự chọc ghẹo của ba mình, cô khều ông mấy cái, lên tiếng giải vây cho chính bản thân mình:
– Ba à, anh ta mà bắt được con thì không cần phải khổ sở đến đây rồi. Hơn nữa, đừng–có–mơ!
Triết Lãng khẽ liếc cô một cái rồi không nói tiếng nào. Anh cư nhiên đến gần chỗ cô, kéo ghế ra, an nhàn ngồi xuống trước con mắt của tất cả mọi người. Gật đầu với Quan lão gia, sau đó điềm tĩnh hỏi:
– Sao hả cha vợ? Không mời đứa con rể này ăn cơm sao?
Quan lão gia bật cười ha hả, chỉ tay vào Triết Lãng:
– Cậu cũng khá lắm, con rể à! Hahaha....
Cả ba người tự nhiên đến nỗi không hề để ý đến hai mẹ con Vô Trà đang sững sờ bên kia. Có một cảm giác như họ là người vô hình, không được bố thí một chút ánh nhìn của ba người kia. Đây gọi là gia đình?
Lầm rồi! Đây đúng là gia đình, nhưng không phải của hai ả ta!
Dùng xong bữa tối, Lộ Khiết liền lên lầu bảo là đi tắm. Đương nhiên Triết Lãng bị Quan lão gia giữ chân lại, cùng nhau lên thư phòng trò chuyện. Nói hoài nói mãi tận mấy mươi phút, anh nhịn không nổi nữa thì liền không nể mặt ai mà xin phép rời đi. Nhưng ba Quan không tức giận a, ông còn rất thích tính cách này của đứa con rể nữa. Ừm, đúng là con rể!
Lần theo lối mà đến phòng cô, anh rất chi là bực bội khi cô gái này dám đề phòng anh. Lộ Khiết cư nhiên khóa hẳn chốt cửa, đây là ý gì? Rõ ràng không muốn anh vào lúc cô đang tắm.
Hừ! Ngủ cũng ngủ rồi, lén nhìn chút xíu thì có sao chứ?
Anh đưa tay lên gõ cửa, bên trong liền vọng ra tiếng nói thanh thoát:
– Ai vậy?
" .... " Không trả lời.
– Ai vậy?
" .... " Tiếp tục im lặng.
Quan tiểu thư của chúng ta gọi mãi hai tiếng mà không có ai trả lời, cô đành vác cái thân mệt mỏi này ra ngoài vậy.
Vì mới vừa gội đầu nên Lộ Khiết xõa tóc, mái tóc ấy còn đọng lại ít hạt nước trong vô cùng quyến rũ. Cô cũng không mặc quần áo đàng hoàng, chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu đen. Điều này càng tăng thêm vẻ đẹp ma mị và ướt át của cô. Thật nóng hết cả lên!
* Cạch *
Cánh cửa vừa mở ra thì Lộ Khiết đóng lại ngay, nhưng người đàn ông đó làm sao cho cô toại nguyện. Bây giờ cô thật muốn khóa cánh cửa này mãi mãi, không bao giờ mở ra cũng được.
Ba ơi cứu con! Huhuhuhuh!!!!
* Rầm *
Vừa mới đặt chân vào phòng, Triết Lãng đã vội túm eo cô nhấc lên, không nói lời nào chỉ dùng hành động để biểu diễn cảm xúc của bản thân.
Đôi môi mỏng của anh nhào tới ngấu nghiến chiếc môi thơm ngọt của Lộ Khiết, anh hôn nó, cắn nó, dồn hết nỗi nhớ trong mười mấy tiếng vào nụ hôn này. Chiếc lưỡi kia cũng không chịu yên phận, nhấp nháp mấy cái rồi cũng chui vào khoang miệng của cô mà múa võ.
Chị tôi cũng đâu phải là người dễ dãi. Cô nhanh chóng thu chiếc lưỡi của mình lại, rụt vào tuốt bên trong. Nhận thấy ý đồ xấu xa của cô, Triết Lãng vẫn không thèm để ý đến.
Đây là muốn trêu chọc anh sao? Hừ! Bảo bối nhỏ, vậy thì em chọc nhầm người rồi!
Kết thúc nụ hôn trong nuối tiếc và vui vẻ, cả anh và cô điều đang suy tính cái gì đó cho bản thân mình. Khỏi nói cũng biết Lộ Khiết đang tìm ra kế thượng sách – CHẠY!
– Anh....anh...anh vào đây làm gì?
Mặt Lộ Khiết đã đỏ bừng hết cả lên, câu nói cũng lấp ba lấp bấp khiến Triết Lãng thật muốn bật cười. Cô gái này, có thể giết người bằng bộ dáng này ấy!
Nói không chừng sẽ có một ngày anh chết trên giường của cô cũng phải chăng?
– Không phải đã nói lúc sáng sao? Anh qua đây là có việc phải nói với em.
– Vậy...vậy...vậy....vậy anh...cách xa em ra một chút.
Cách xa? Anh thật cảm thấy nực cười trước câu nói của cô. Ngủ cũng ngủ rồi, nên làm gì cũng đã làm rồi, bây giờ kêu anh cách xa. Ý của người phụ nữ này là gì?
– Bảo bối, có phải em nhầm cái gì không? Kêu anh cách xa? Vậy thì anh càng muốn lại gần!
Vô liêm sỉ!
Đó là câu nói trong đầu của Lộ Khiết khi miêu tả Triết Lãng lúc bấy giờ.
Cứng không được, vậy thì dùng mềm. Không phải nói đàn ông rất thích ăn mềm sao? Vậy thì cứ cho họ toại nguyện vậy.
Thái độ Lộ Khiết dần thay đổi sang nịnh hót, cô cười híp mắt, nhỏ giọng dụ dỗ anh:
– Lãng ca ~, hôm nay em thật sự không " làm " nỗi nữa rồi. Cầu xin anh, tha cho em. Nha?
Triết Lãng nhăn mày nhìn cô với ánh mắt kìa lạ. Lại giở trò! Được rồi, tạm tha vậy. Có lần một ắt sẽ có lần hai, lần ba rồi lần bốn, bla bla bla...nhịn một ngày cũng không chết nổi. Haizzz, chán nản...
Triết Lãng điểm nhẹ lên mũi cô một cái sau đó dang tay ôm cô vào lòng tiến lại bộ ghế sopha gần đó, vừa đi vừa nói:
– Coi như cái miệng nhỏ của em lợi hại, cũng...rất ngọt ngào!
Khi đặt cái mông lên ghế rồi, anh cũng không chịu bỏ cô xuống, cứ khư khư ôm như thế, bắt buộc cô phải ngồi lên đùi rồi tựa đầu vào vai anh. Hai người bỏ qua tiếng cười nói lúc nãy, dần chuyển sang chuyện chính:
– Khiết Khiết, mảnh đất đó em muốn cải tạo như thế nào?
Cô an nhiên dựa hẳn vào anh, đôi tay trắng trẻo mềm mỏng nghịch ngợm đôi tay thon dài của anh, không chút ngạc nhiên đáp lại:
– Nó rất lớn phải không anh? Thế thì sẽ có rất nhiều việc cần làm. Ví dụ như xây dựng một cô nhi viện, rồi một trại đào tạo dành cho trẻ mồ côi.
Đương nhiên với những ý tốt này của Lộ Khiết, Dương đại thiếu gia của chúng ta sẽ không phản đối. Nhưng có một điều khiến cho Triết Lãng không yên lòng...
– Khiết, nếu như nơi đó có rất nhiều trẻ con, liệu em có bỏ mặt anh đi chơi với chúng không?
Cô bỗng dưng được một trận cười khá lớn. Cả người nhanh chóng bật lên để đối diện với khuôn mặt nhăn nhó tràn đầy suy tư của anh người yêu. Thật chết cười mà!
– Có phải trẻ con không chứ? Chuyện thế này mà cũng nghĩ ra được. Ngốc quá!
– Em trả lời đi chứ. Nếu thật thì phải làm sao đây?
Hết nói nổi với tên đàn ông ngốc nghếch này. Đây là ai? Đâu phải là người như bọn họ nói, lạnh lùng tàn nhẫn ở đâu ra chứ. Chỉ có một tên đầu to mà óc như hạt nho thôi!
– Không có chuyện đó. Sự tập trung của em chỉ đặt lên người anh thôi. Có được không?