Từ khi câu nói đó phát ra từ miệng anh, không khí cũng dần trầm xuống mang theo một chút sự ghê rợn.
Nếu mà nói không có sự tham gia của họ, là nói dối. Còn nói họ có tham gia á, thì cũng không đúng cho lắm. Thật ra thì Thẩm Quốc Thuấn và Quyết Hạng chỉ đứng ở phía sau cung cấp thông tin cần thiết cho Triết Lãng, đa phần là không nhúng tay quá sâu vài ân oán giữa Lâm Phong và Triết Lãng.
Có một điều đáng để nói, Lâm Triệt vốn dĩ vô tội trong chuyện này, ông ta không có một chút dính líu đến mâu thuẫn cá nhân của bọn trẻ. Cơ mà, tính mạng và tâm huyết của ông ta vẫn bị đe dọa đó thôi!
Đi tới bước đường này rồi, kêu rút lui là một chuyện rất khó xảy ra. Trừ khi, người đó lên tiếng nói giúp gia phả nhà họ Lâm!
— Lão đại à, em thấy...em thấy chúng ta không cần truy cùng giết tận như thế, chi bằng tha cho họ một mạng... họ sẽ tự biết đường lui.
Quyết Hạng chần chừ thật lâu mới dám lên tiếng. Thật lòng mà nói, vị Chúa này của nhà họ Dương rất khó hầu hạ. Mỗi câu từ hay mỗi biểu hiện đều phải nhìn mặt anh ta mà nói, kẻo may lại rước họa vào thân.
Thẩm Quốc Thuấn khẽ liếc nhìn Triết Lãng, sau đó bỏ ly rượu trong tay xuống, lấy trong túi ra một chiếc USB màu đen đặt xuống bàn, đẩy nhẹ qua chỗ anh, nói:
– Trong đây có chứa số liệu, kế hoạch và bí mật về tâoj đoàn bất động sản Lâm thị trong 5 năm gần đây. Nếu cậu muốn thu mua nó, chỉ cần vấn đề thời gian. Nhưng mà có điều...
Cậu ta ấp úng không nói tròn câu. Dù vậy, Triết Lãng đã biết nửa vế sau đang nói đến đều gì. Không khuyên ngăn anh bãi bỏ kế hoạch thì cũng là nói đỡ cho cha con nhà họ Lâm, dù nói thế nào cũng chỉ có một mục đích ngăn cản. Tại sao chứ?
Triết Lãng chẳng bày ra một biểu hiện nào, chỉ ung dung rót rượu rồi tiếp tục thưởng thức. Bộ dáng này không giống như tức giận!
– Không bàn về chủ đề này nữa. Cuộc đấu giá tuần sau không chỉ đơn giản là miếng đất, còn có cả đầu tư và thu mua. Các cậu cũng nên suy nghĩ kĩ...để chọn cho mình một món đồ thích hợp!
***
Bên chỗ của Châu Lệ Hân cũng không có gì gọi là biến động. Triết Lãng vẫn chưa ra tay, mục đích chủ yểu của anh ta là gì, ai cũng không biết rõ được. Một con người thâm sâu khó đoán như Dương Cung Triết Lãng, kể cả Lộ Khiết cũng không hoàn toàn nắm được thóp của anh!
Gia đình nhà họ Châu kinh doanh cũng không hề nhỏ chút nào, vì thế nên con gái họ mới kiêu căng ngạo mạn ở trường học như thế.
Lão gia nhà họ Châu nhúng tay vào nhiều ngành nghề trong giới kinh doanh trong và ngoài nước. Vốn đầu tư và hợp tác nước ngoài cũng có rất nhiều. Gia đình này không đến nổi phải đáng chỉ trích gì cả!
Châu lão gia là một người nhân ái, trân trọng tình cảm, có ơn tất báo. Phu nhân của ông ấy cũng rất hiền từ, mẫu mực, không đanh đá như những con mẹ đàn bà khác. Thế mà chả hiểu phối giống như nào mà lại lọt ra đứa con gái chua ngoa như thế!
Tôi năm nay gần 16 tuổi cũng chưa gặp trường hợp nào như này cả!
Vốn kinh tế của Lâm thị đang thiếu hụt, chậm trễ trăm bề trên mọi thương trường. Dạo gần đây có rất nhiều công ty con làm ăn thiếu hụt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bên trên. Vì thế cho nên, Lâm Triệt muốn tìm một dự án hợp tác với những đối tác khác để tăng thêm vốn cho công ty mình.
Trên thương trường, ngành bất động sản thì do hai đế chế chủ yếu nắm quyền. Thứ nhất là Lâm Thị, thứ hai là Châu Thị. Vì thế nên, Lâm Triệt muốn làm một bản hợp đồng yêu cầu hai bên hợp tác cùng đẩy mạnh phát triển.
Nhưng mà, Châu lão gia cũng không phải một người ngốc. Ông thừa biết, dạo gần đây Lâm Thị tai tiếng như thế nào, làm ăn lỗ lãi ra sao, với một người có đôi mắt kinh doanh thì làm sao mà không biết được?
Thế mà không biết toan tính ra làm sao, Châu lão gia cũng quyết định hợp tác với Lâm Triệt, hơn hết nữa là đầu tư rồi cho Lâm Thị vay vốn. Trưa hôm nay, hai bên sẽ tiến hành giao dịch trong bí mật.
Lâm Triệt đích thân dẫn con trai quý tử của mình là Lâm Phong đến tập đoàn Châu Thị gặp mặt hai cha con Châu lão gia. Các bạn biết rồi đó, người tôi nhắc đến là hai cha con Châu Lệ Hân.
Cô ta hôm nay diện một thân váy đỏ, tóc buột lên ra dáng một nữ doanh nhân thành đạt, khoác tay ba mình ra chào hỏi đối tác. Đương nhiên không tránh khỏi, Châu Lệ Hân và Lâm Phong sẽ bắt tay nhau.
Bản thân họ cũng ý thức được rằng mình đã có người trong lòng, và đang quyết tâm theo đuổi người đó. Thế mà, cái bắt tay này cư nhiên lại mang đến cho họ một cảm giác kì quặc.
Nếu nói về độ tiếp xúc thân mật, chắc chắn sẽ không xảy ra trên người họ. Hai ngày này tuy học cùng trường, cùng lớp nhưng chẳng có lúc nào chào hỏi nhau cả. Ông gặp bà thì bà làm ngơ, bà gặp ông bà lại ngoảnh mặt. Bảo thân mật kiểu gì bây giờ?
Châu Lệ Hân cười nhẹ, lịch thiệp lên tiếng:
– Lâm thiếu gia, chúng ta chắc không cần chào hỏi nhiều. Ngài cũng biết tôi rồi!
Lâm Phong nhất thời chăm chú vào nụ cười của Châu Lệ Hân, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khác thường. Cảm xúc này, không bao giờ có từ khi anh thích Lộ Khiết.
Nhận thấy ánh mắt lơ đãng của con trai, Lâm Triệt lập tức khều khều khuỷu tay cậu ta, rồi nhìn Châu lão gia cười:
– Thất lễ quá Châu tổng, con gái ông thật xinh đẹp!
– Hahah! Quá khen, quá khen.
Có được sự nhắc nhở của ba, Lâm Phong đã dẫn lấy lại sắc mặt, cậu nhìn vào bàn tay mình đang nắm tay Châu Lệ Hân chặt như vậy, không khỏi cảm thấy ngại:
– Thật xin lỗi Châu tiểu thư, tôi sơ ý quá. Chúng ta cũng không phải trẻ con gì, chắc cũng không cần mấy nghi thức chào hỏi kì quái đó. Cô nói đúng chứ?
– Lâm thiếu thật thông minh. Đều là người lớn cả rồi, nên bàn vào chủ đề chính chứ?
Một câu nói kéo lại linh hồn bay bổng của bọn họ. Bốn người cùng nhau tiến về phía một căn phòng họp có gắn lớp kính trong suốt của tầng trệt, không ai bảo ai, tự người nào người đó tìm vị trí ngồi.
Châu Lệ Hân và Lâm Phong cùng nhau lấy ra một bản hợp đồng rồi trao đổi, trong cả quá trình cũng không cần nhờ sự trợ giúp của bậc trưởng bối. Bản hợp đồng trong tay Châu Lệ Hân thì không có vấn đề, nhưng ngược lại, bản hợp đồng của Lâm Phong đang cầm hiện xảy ra một vấn đề không hề nhỏ chút nào.
– Châu tổng, tôi không nghĩ ngài có thể đưa ra một con số này đối với chúng tôi?
Cậu ta đưa tờ giấy cho Lâm Triệt coi. Quả nhiên, nét mặt ông ta lập tức thay đổi một cách nặng nề. Điều kiện trong bản hợp đồng ghi rất rõ ràng, phần lợi ích người được hưởng nhiều hơn là Châu gia. Còn công bằng không?
Châu lão gia không nói gì trước phản hồi của Lâm Phong, nhưng Châu Lệ Hân thì khác. Cô ta cười tinh tế, gắt gao đưa ra lý giải:
– Lâm thiếu, tôi biết cậu sẽ không đồng ý với chỉ tiêu chúng tôi đưa ra, nhưng cậu nên suy nghĩ lại. Là một người thông minh, cơ hội lớn như thế, các người liệu có bỏ lỡ?
Tuy Châu Lệ Hân có ngông cuồng, kiêu ngạo, nhưng đó vốn là bản tính của cô ta, có cố gắng thay đổi cũng chẳng thay đổi được gì. Cô ta đẹp! Ok tôi đồng ý với điểm này. Cơ mà, hoa hồng nào lại không có gai? Một loại phụ nữ đẹp, thường là một chất độc không màu không mùi, sẽ giết bạn bất cứ lúc nào!
Lâm Phong nhất thời câm nín trước lời nói của cô ta. Nói thẳng ra, quyền lợi hai bên nhận cũng không quá chênh lệch. 100% doanh thu, Châu Thị nhận 60%, Lâm Thị nhận 40% .... một số liệu công bằng!
Bởi vì sao?
Châu Thị cung cấp vốn cho Lâm Thị, cung cấp thị trường, thậm chí là có thể cung cấp cả khách hàng. Việc gì mà phản đối trước lợi nhuận mà họ thu được?
Sau một hồi dằn co, cuối cũng Lâm Triệt cũng chịu kí kết. Hai bên bắt tay nhau, chuẩn bị tiến hành một cuộc hợp tác không bao giờ lớn hơn trong giới bất động sản.
Trước khi rời đi, Lâm Phong cố tình quay lại chào hỏi Châu Lệ Hân, giọng nói có phần mỉa mai:
— Châu tiểu thư rất lợi hại. Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn, rất khâm phục!
Cô ta cũng không thua kém cậu. Bản tính kiêu ngạo lại bộc phát, Châu Lệ Hận nhếch môi, thẳng thừng chế giễu:
– Thành thật cảm ơn lời khen của học bá Lâm. Tôi biết cậu không phải loại tầm thường. Lúc nào cũng có thể tiếp đón, chỉ là...cậu có đủ trình hay không thôi!
Lâm Phong rời đi trong nỗi niềm bức xúc. Cậu ta không thể hiểu loại cảm giác đó là gì. Cậu ta chỉ có thể nhận biết được một điều, nếu chịu mở to mắt nhìn nhận những thứ xung quanh... cũng không phải là một điều tồi tệ nhỉ?
– Quan Lộ Khiết, tôi có nên từ bỏ một người không thể vớ tới như em không?
______
P/s: Mọi người cho ý kiến về Cp Hân–Phong?