Bảo vật Thần Tú Cung
Tần Vô Song định thần lại nhìn thì thấy một cây cung gấp, khi được gấp lại như thế nhìn vẻ ngoài nó chẳng có gì đặc biệt cả.
Nhưng khi Thương Dạ mở hết ra, Tần Vô Song bất giác hít một hơi sâu buột miệng khen:
- Cung tốt!
- Sư phụ ta có được nó trong một lần kỳ ngộ, người của Cửu Cung Phái không biết sư phụ có vật này. Sư phụ để lại cho ta, nhưng khí chất của ta lại không thích hợp với nó. Vì thế mà trước nay chỉ dùng cây cung khác đối phó với địch. Ta dùng Xuyên Vân Cung, so với Thần Tú Cung này thì chẳng là gì. Hai ta mới gặp mà như đã quen, kết nghĩa kim lan, Thần Tú Cung này ta tặng huynh đệ làm kỷ niệm!
Tần Vô Song sững người, nhưng không tiện nhận. Chỉ nhìn vẻ ngoài đã biết cây cung này không tầm thường. Hoàn cảnh của Thương Dạ nguy hiểm hơn hắn nhiều, làm sao có thể lấy thứ yêu thích của người khác? Hơn nữa đó là di vật của sư phụ Thương Dạ, nhìn vật mà nhớ người, càng không thể nhận!
Thương Dạ thấy Tần Vô Song như vậy thì nghiêm mặt:
- Huynh đệ, lẽ nào đệ cảm thấy đồ trong tay ta không xứng cho đệ sử dụng?
Tần Vô Song vội vàng nói:
- Thương đại ca, đệ tuyệt đối không có ý đó. Đây là di vật của lệnh sư, sao đệ có thể lấy? Hơn nữa giờ huynh đang trong tình thế nguy hiểm, cần có thần binh lợi khí để hộ thân!
Thương Dạ lắc đầu:
- Thần Tú Cung và khí chất của ta không hợp. Ta dùng nó hiệu quả không bằng được Xuyên Vân Cung. Đệ thấy rồi, ta giết mấy kẻ kia toàn dùng Xuyên Vân Cung. Nếu dùng Thần Tú Cung e là không được như vậy. Còn di vật của sư phụ để lại cho ta nhiều lắm. Tặng đệ vật này cũng không sao. Quan trọng là sư phụ khi còn sống luôn hi vọng cây cung này có được chân mệnh thiên tử của nó. Sư phụ cũng có nói rằng ta không hợp với nó. Do đó, tặng cho huynh đệ cũng là hoàn thành di nguyện của sư phụ. Huynh đệ mới mười tám tuổi mà đã có thiên phú tài năng như vậy, nếu sau này đại thành Hư Võ Cảnh, Thần Tú Cung nổi tiếng thiên hạ, không phải đã toại nguyện cho sư phụ ta sao?
Thương Dạ nói vậy Tần Vô Song cũng không thể từ chối, đành nhận lấy:
- Món quà đáng giá thế này, tiểu đệ quả thật rất ngại…
Thương Dạ thở dài nói:
- Đệ nhận ta mới yên tâm. Vạn nhất có ngày nào đó ta bị đám Cửu Cung Phái truy sát, không cẩn thận rơi vào tay chúng, không phải sẽ có lợi cho chúng sao? Bảo vật để chỗ đệ tốt hơn là bị chúng lấy đi mất chứ!
Tần Vô Song nói:
- Chỉ cần đại ca thận trọng, tránh được tai mắt bọn chúng, bọn chúng chỉ có chút manh mối, biển người mênh mông, chúng đâu có dễ gì tìm được huynh. Nhưng có điều này, trước khi tu vi chưa hoàn thiện thì không được đi gây sự với Cửu Cung Phái.
Thương Dạ gật đầu:
- Ừm, trải qua lần truy sát này ta cũng giác ngộ được điều này. Còn rừng thì sợ gì không có củi đốt? Giờ thực lực ta chưa đủ, liều mạng với chúng chỉ có chuốc vạ vào thân. Cũng may lần này chúng chỉ phái Trung Linh võ giả, nếu có một cường giả cấp bậc Cao Linh võ giả thì e là ta cũng chẳng còn ở đây mà kết giao được một người huynh đệ tốt như đệ. Tính mạng này của ta từ giờ càng phải trân trọng hơn!
- Đúng là như vậy!
Tần Vô Song gật đầu.
Thương Dạ dựa vào vách núi nghe ngóng:
- Đám người đó có lẽ đã đến gần đây, sau khi tìm kiếm chắc nghĩ chúng ta đã chạy xa rồi. Huynh đệ, chúng ta cáo biệt ở đây, Đại lục Thiên Huyền rộng lớn, chỉ cần Thương Dạ ta chưa chết, huynh đệ chắc chắn có ngày gặp lại. Hắc hắc, không phải chỉ là phiêu bạt nơi chân trời góc bể sao? Đây chính là cảnh giới mà Thương Dạ ta luôn theo đuổi. Đi một ngày đàng học một sàng khôn!
Thương Dạ rất thoải mái tự nhiên, không có chút gì là làm ra vẻ.
Tần Vô Song vốn định khuyên Thương Dạ gia nhập Tinh La Điện, nhưng với tính cách của Thương Dạ chắc không chịu dưới trướng người khác, hơn nữa dù gì Tần Vô Song cũng chẳng phải có quyền cao chức trọng gì, không dám tự ý quyết định, nên đành thôi.
Nhưng Tần Vô Song cũng không đi ngay, hắn nói:
- Giờ cũng không vội, đợi khi đại ca hồi phục rồi đệ đi cũng chưa muộn.
Thương Dạ nghĩ một chút cũng không từ chối:
- Được, nhân cơ hội này ta nói cho đệ một chút về bí quyết sử dụng cung tiễn linh lực. Về cung tiễn ấy mà, nếu không phải sư phụ ta là cao thủ thì ta cũng chẳng biết nó lại có nhiều kiến thức như vậy!
Vậy là tối hôm đó hai người cùng học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau. Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu quả thật công hiệu, chỉ một ngày một đêm mà nội thương của Thương Dạ đã hoàn toàn được trị khỏi và hồi phục được trạng thái tốt nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi kiểm tra tình hình kẻ địch, xác định là an toàn, hai người chia tay nhau. Thương Dạ rời đi với tốc độ như một trận gió, chỉ nhoáng cái đã biến mất khỏi khe núi.
Đứng một lúc Tần Vô Song mới tỉnh lại, đi xuyên qua Thiên Đoạn Nhai, nhanh chóng đến Đế đô của Đế quốc Thiên Trì ở phía Tây.
Cả chặng đường Tần Vô Song chỉ đi đường nhỏ. Chưa đến một ngày, sau khi đi hết vùng ngoại vi Công quốc là vào khu vực trực thuộc Đế quốc Thiên Trì.
Vào khu vực trực thuộc, Tần Vô Song đi chậm lại. Hắn tính các đồng môn ở Tinh La Điện chắc chưa đến đây, hắn ít nhất đã đến đây trước nửa tháng. Vì thế còn nửa tháng nữa mới tới mùng một tháng bảy.
Hắn quyết định tìm hiểu một chút về kẻ địch Đế quốc Thiên Trì này. Trên đường không ngừng có kẻ cưỡi ngựa chạy vụt qua có vẻ rất vội vã. Ban đầu Tần Vô Song cũng chẳng quan tâm, nhưng dọc đường cứ liên tiếp có người như vậy, dường như đằng trước có chuyện gì lớn lắm vậy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Nhưng Tần Vô Song cũng chẳng hiếu kỳ, vẫn cứ đi từ tốn như cũ. Đến Đế quốc Thiên Trì hắn không muốn gây rắc rối, dù sao thì hắn cũng là Quốc Sĩ của Đế quốc Đại La, một khi gây chuyện thì sẽ có phiền toái không thể tưởng tượng được.
- Nhanh lên, nhanh lên, muộn chút nữa là không kịp đâu!
- Đúng thế, hiếm có cơ hội Thiên Cơ Tông đích thân phái đại biểu ra mặt tụ tập quần hào. Dịp này mà không đi thì thật quá đáng tiếc!
Trên đường Tần Vô Song không ngừng nghe thấy những lời như thế, trong đó còn xem lẫn những danh từ như Bách Chiến Sơn, Tiềm Long Bình…
Tần Vô Song ghi nhớ những danh từ này, đến thành phố hỏi các tiểu nhị trong quán ăn thì được biết Bách Chiến Sơn là một ngọn núi nổi tiếng ở Đế quốc Thiên Trì. Cách nơi này hai trăm dặm về phía Nam gần đây có không ít hào kiệt đến đó tham gia đại hội gì đó.
- Khách quan, tiểu nhân chỉ biết có vậy. Khách quan muốn biết nhiều hơn thì hãy hỏi các vị cao minh khác.
Tiểu nhị đó nói xong thì quay người đi tiếp những người khách khác.
Tần Vô Song đang suy nghĩ thì bỗng có một giọng nói oang oang vọng vào từ bên ngoài:
- Chủ quán đâu, mau giết cho đại gia ta một con gà, chuẩn bị một đĩa thịt bò, hâm nóng một vò rượu. Ăn xong đại gia ta còn phải đến Tiềm Long Bình, Bách Chiến Sơn. Đừng có làm lỡ việc cướp Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh của đại gia ta!
- Có ngay, khách quan mời ngồi, sẽ có ngay!
Ông chủ kéo dài giọng.
Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh? Tần Vô Song nhướng mày, Đế quốc Thiên Trì làm trò gì vậy? Những võ giả này, ít có Tiên Thiên, đa số chỉ là một vài Hậu Thiên võ giả, có thể có được Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh sao? Tần Vô Song không tin tưởng lắm. Cũng giống như hắn có Đại La Quốc Sĩ Lệnh, thứ này dù là Tiên Thiên cường giả cũng chưa chắc có được. Đệ tử Tinh La Điện nhiều như vậy, nhưng được Quốc Sĩ Lệnh cũng chỉ có một số người kiệt xuất trong số các Đệ tử Trung tâm mới có được nó.
- Xem ra cái hội gì đó kia chỉ là những lời đồn nhảm nhí, nếu Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh mà rẻ mạt như vậy thì cũng không gọi là Quốc Sĩ Lệnh.
Tần Vô Song cười thầm, cũng không quan tâm nữa. Dù sao nếu đi về phía Nam chính là đường đến Đế đô, đằng nào cũng đi qua đó, rồi tiện thì xem một chút là biết thật giả.
Sau khi ăn xong Tần Vô Song lên đường đi tiếp. Bách Chiến Sơn cách đây hai trăm dặm, nếu Tần Vô Song thi triển toàn lực phóng đi thì chẳng mất mấy thời gian. Nhưng hắn không vội gì cả, hắn mua một con tuấn mã cứ từ từ đi rất nhàn tản.
Đến Bách Chiến Sơn, mọi con đường đều tràn ngập người, mà mục tiêu cũng giống nhau, đều đi về hướng Bách Chiến Sơn.
Tần Vô Song xuống ngựa đi bộ, được một lúc thì thấy phía trước là một bình nguyên rộng, chi chít đầy những người là người. Dưới thung lũng, ít nhất phải có trên một nghìn người, náo nhiệt vô cùng. Tần Vô Song nhìn thì thấy bên trên có treo hai bức phú, trên đó có viết: "Tay đấm binh tôm tướng tép Long Hổ Môn". "Chân đá đầu trâu mặt ngựa Tinh La Điện", hoành phi thì viết "Xưng bá tam quốc".
Tần Vô Song đọc mà câm nín không nói được lời nào. Bức phú này nội dung quả thật quá nông cạn, nhưng lại có thể kích thích thần kinh các võ giả của Đế quốc Thiên Trì, khiến khí huyết của họ cuộn trào.
Tần Vô Song cũng thấy hiếu kỳ, rốt cuộc đây là kết quả của Thiên Cơ Tông hay là mấy võ giả này tự ý bày ra. Dù thế nào thì bày bức phú thế này quả thật quá hạ thấp đẳng cấp.
Tần Vô Song liếc nhìn thì thấy bên trong có vài Tiên Thiên cường giả, chỉ là những Tiên Thiên này tư chất thuộc loại bình thường chứ không phải nòng cốt.
Tần Vô Song đang định bỏ đi thì bỗng một tên lên tiếng:
- Chư vị, lần tụ hộ Tiềm Long Bình này là muốn tập hợp cao thủ dân gian. Tiềm Long, nghe tên mà biết nghĩa, chính là muốn những con rồng đang tiềm phục là các bị sống dậy. Lần này một tên ác phạm đã len lỏi vào lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì chúng ta. Hắn từ Đế quốc Xích Long chạy thoát, đến nay Đế quốc Xích Long nhờ Đế quốc Thiên Trì chúng ta hỗ trợ, hiệu triệu các cao thủ Đế quốc Thiên Trì trợ giúp Đế quốc Xích Long bắt tên ác phạm đó. Những ai bắt được, bất kể dùng thủ đoạn gì, đều được thưởng Thiên Trì Quốc Sĩ Lệnh, hưởng đãi ngộ Quốc Sĩ!
Tần Vô Song nghe vậy thì dừng bước. Thì ra cuộc tụ hội này là nhắm vào Thương Dạ đại ca. Chấp Pháp Đoàn của Đế quốc Xích Long thấy đồng bọn bị giết chắc cũng thấy tự mình khó mà ứng phó được, nên nhờ Đế quốc Thiên Trì hỗ trợ!
Nghĩ vậy, Tần Vô Song không tránh khỏi lo lắng. Nếu cao thủ của Thiên Cơ Tông ra tay thì Thương Dạ đại ca sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng tính ra, Thương Dạ đại ca chắc đã rời khỏi lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì rồi. Dù Đế quốc Xích Long có cầu cứu Thiên Cơ Tông thì cũng cần mấy ngày truyền tin đi lại. Trong thời gian mấy ngày này hắn chạy vẫn kịp thoát!
Tuy nghĩ vậy nhưng rốt cuộc thì Tần Vô Song vẫn thấy lo lắng, hắn định ở lại tìm hiểu xem sao.