Theo như sư phụ Truân Trung Trì nói, trong các quốc gia của nhân loại trên Đại lục Thiên Huyền, Đế quốc Thượng phẩm là cấp bậc cao nhất, có cường giả Linh Võ Đại viên mãn tọa trấn. Tuy Đại lục Thiên Huyền bao la rộng lớn như vậy nhưng họ vẫn là người đứng đầu.
Chả trách mà đệ tử của Cửu Cung Phái lại ngang ngược bá đạo đến vậy, thì ra thân phận quả nhiên không tầm thường. Cường giả của Đế quốc Thượng phẩm, đến lãnh thổ của Đế quốc Trung phẩm tuy có phần hiềm nghi vượt biên giới nhưng vẫn bá đạo như vậy, có thể thấy bình thường chúng đã nghênh ngang quen rồi nên không coi các Đế quốc Trung phẩm ra cái gì.
Thương Dạ giải thích tiếp:
- Cửu Cung Phái, phái đi tất cả mười ba cao thủ thuộc Chấp Hành Đoàn truy sát ta, bốn tên Trung Linh võ giả, chín tên Sơ Linh võ giả. Trên đường ta đã giết bốn tên, còn lại chín tên dồn ta đến lãnh thổ của Đế quốc Thiên Trì, hắc hắc…
Vỗ vỗ cây cung trên lưng, Thương Dạ nói:
- Nếu không phải có cây cung này, ta chỉ sợ đã bị đám bọn chúng giết chết lâu rồi. Nay cộng với ba tên vừa rồi, thế là mười ba thành viên Chấp Pháp Đoàn đã bị ta giết bảy tên, dù có chết lão tử cũng thấy đáng.
Nói đến đây khẩu khí Thương Dạ bỗng trở nên cuồng dại, hắn lắc đầu, nhổ nước miếng rồi nói:
- Đương nhiên, lũ bọn chúng muốn giết ta cũng không dễ thế đâu!
Nhìn Tần Vô Song với ý cảm ơn, hắn nghiêm chỉnh nói:
- Viên đan dược của ngươi không đơn giản! Thương thế của ra đã hồi phục được bảy tám phần rồi, cứ thế này chỉ thêm một ngày là có thể hoàn toàn hồi phục!
Tần Vô Song xua tay:
- Rượu của ngươi cũng không tầm thường, có đi có lại, ngươi cũng chẳng thiếu nợ gì ta!
Nhưng Thương Dạ lắc đầu:
- Không, ta mời ngươi uống rượu chỉ là để cảm ơn ngươi đã trợ giúp ta giết ba tên tạp chủng đó. Với ngươi, rượu chỉ bổ sung gọi là vẽ hoa lên vải mà thôi. Còn viên đan dược của ngươi, đối với ta chính là thứ cứu mạng. Vì thế, là ta đã nợ ngươi một món nợ ân tình.
- Hoạn nạn chi giao đừng nhắc gì mà ân tình với không ân tình. Điều quan trọng bây giờ là làm thế nào để thoát khỏi sự truy đuổi của sáu tên còn lại.
Tần Vô Song nói. Thương Dạ gật đầu trầm tư, rồi hỏi:
- Các hạ thật sự muốn cùng ta đánh địch?
Tần Vô Song nói một cách lạnh lùng:
- Chúng đã động vào ta, ta đã làm thì phải làm đến cùng. Nếu không để chúng quay về chính là hậu họa!
- Ngươi không sợ liên lụy đến sư môn của ngươi, đến Đế quốc Thiên Trì sao?
Tần Vô Song cười:
- Ta không phải người của Đế quốc Thiên Trì.
Thương Dạ khựng lại, rồi bật cười:
- Ha ha… Được được được! Ngươi thật nham hiểm! Đế quốc Thiên Trì không phải không biết Chấp Pháp Đoàn của Đế quốc Xích Long tiến vào lãnh thổ của mình nhưng không dám hỏi han gì. Ta coi thường cái khí chất của bọn chuột nhắt ấy. Ban đầu thấy ngươi tự xưng là người của Đế quốc Thiên Trì ta thấy kỳ lạ. Nhưng không ngờ ngươi bịa chuyện.
Có tiếng cười này, khoảng cách giữa hai người đã gần hơn không ít.
Thương Dạ than thở:
- Tính cách ta vốn lạnh lùng, cả đời chưa bao giờ cười nhiều như hôm nay. Thú vị, thú vị! Nhìn bọn khốn kiếp Cửu Cung Phái đó nạp mạng, ta thấy rất thú vị.
- Thương Dạ huynh có thù với Cửu Cung Phái sao?
Mắt Thương Dạ tóe lửa, gật đầu nói:
- Thù không đội trời chung. Từ nhỏ ta không cha không mẹ, chỉ có sư phụ nuôi dưỡng. Nhưng sư phụ ta đã bị người Cửu Cung Phái truy sát cho đến chết! Thù giết sư phụ giống như thù giết cha!
Tần Vô Song cảm thán:
- Sức của một người chống lại một bang phái. Thương huynh, khí phách của huynh ta rất khâm phục. Nhưng tha lỗi ta nói thẳng, đây không phải là một hành động thông minh.
Thương Dạ thở dài:
- Lẽ nào ta lại không biết? Vì thế mà trước nay ta không gây sự với Tổng bộ của Cửu Cung Phái, cũng không cho bên ngoài biết ta là đệ tử duy nhất của sư phụ. Lần này cướp Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu chỉ là vô tình nghe ngóng được tin tức, đệ nhất Điều tửu sư của Đế quốc Thiên Trì đã ở một nơi nào đó dồi dào linh lực trời đất ủ ra một mẻ linh tửu. Ta nghe được tuyến đường nên cướp.
- Thương huynh gan dạ hơn người. Chỉ không biết Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu này có công hiệu gì đặc biệt? Sau khi uống vào trong bụng, ta cứ thấy lạnh rồi nóng, cứ thay đổi như vậy, thật kỳ diệu!
- Đó chính là công hiệu tuyệt diệu của Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu. Âm dương thay đổi chín lần, dùng tửu lực biến thành linh lực, kích thích khí hải đan điền, hình thành linh lực, vô cùng đậm đặc. Uống một ngụm Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu có thể tương đương với ba tháng khổ luyện. Loại rượu này dùng nước suối ngầm ở Xích Thủy Hàn Trì của Đế quốc Xích Long nấu thành. Rồi dùng khí nóng lạnh mười năm mới gặp một lần ở vùng này mà luyện thành linh tửu. Dù là Đại tông môn như Cửu Cung Phái cũng chỉ luyện ra được ba bình mà thôi, lại bị ta cướp mất một bình, ngươi nghĩ xem chúng lẽ nào lại không thẹn quá hóa giận?
Khẩu khí của Thương Dạ cho thấy rõ ràng hắn hận Cửu Cung Phái đến xương tủy.
Thì ra Đế quốc Xích Long có một nơi kỳ quái như thế, tên là Xích Thủy Hàn Trì. Nước của cái hồ này hoặc là lạnh như băng, hoặc là sôi sùng sục, hai trạng thái này xuất hiện đan xen nhau.
Mà khi cả hai trạng thái cùng xuất hiện thì sẽ có hai luồng khí nóng lạnh, là thời cơ tốt nhất để luyện Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu.
Chỉ là cơ hội này vô cùng hiếm có, mười năm mới có một lần, hơn nữa thời gian xuất hiện cũng không quá ba ngày. Nước lấy được từ suối ngầm cũng rất ít, linh tửu luyện ra được lại càng ít hơn.
Đừng thấy chỉ có ba bình rượu, nhưng nó có thể gọi là bảo vật của Cửu Cung Phái, để dành sử dụng trong thời gian mười năm sắp tới. Nếu có đệ tử nào gặp khó khăn, dùng một chút linh tửu là có thể phá vỡ nút thắt cổ chai, có được sự đột phá thấy rõ. Loại rượu này có thể không bằng được loại đan dược bình thường, sau khi dùng, không những không ảnh hưởng mà thậm chí còn thúc đẩy tiềm lực, do đó mà nó là loại bảo vật rất hiếm có!
Ở Đế quốc Xích Long, Cửu Cung Phái có quyền uy tuyệt đỉnh căn bản không có kẻ nào dám vuốt râu hùm, nên khi quá trình hộ tống mặc rất cẩn thận nhưng khó tránh khỏi có chút lơ là và đã bị Thương Dạ lợi dụng cơ hội cướp mất một bình.
Nhưng cho dù là vậy, phản ứng của Cửu Cung Phái cũng rất nhanh, gần như lập tức đã có phản ứng lại ngay. Sau khi điều tra rõ ràng thực lực của Thương Dạ, liền phái đội Chấp Pháp Đoàn cấp bậc tương ứng đi truy sát. Chỉ có một mục tiêu, lấy lại Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu, giết người cũng không cần để ý!
Chỉ là Cửu Cung Phái lại không thể ngờ Thương Dạ lại có cây Thần cung của sư phụ để lại, uy lực vô cùng. Dọc đường nó đã giết không ít người của Chấp Pháp Đoàn.
Tần Vô Song nghe Thương Dạ kể đầu đuôi ngọn ngành mới chợt hiểu thì ra ân oán của Thương Dạ với Cửu Cung Phái là như vậy, đồng thời cũng coi trọng Thương Dạ hơn.
Cho dù là cùng kẻ địch, lấy thứ tốt như vậy ra chiêu đãi người lần đầu gặp mặt, đương nhiên đó là người hào phóng, người như vậy thật đáng kết giao.
Tần Vô Song không nhiều bằng hữu, trừ đồng môn ra gần như không có ai thực lực tương đương hắn.
Nếu kết giao được với một vài bằng hữu như vậy, đi lại bên ngoài cũng tốt. Tuy nhìn Thương Dạ có vẻ lạnh lùng, nhưng một khi đã bộc lộ ra thì lại là người rất nhiệt tình. Con mắt nhìn người hai kiếp của Tần Vô Song đương nhiên nhìn ra được người này đáng để kết giao, hắn cười:
- Thương huynh, ta thấy huynh lúc này năng lực còn tiềm tàng, tăng cường thực lực là trên hết, ta nghĩ không cần phải dính líu với Cửu Cung Phái quá nhiều. Dù sao thì giờ huynh thân cô thế cô, một khi đây động đến cường giả cấp cao của Cửu Cung Phái thì không thể chống chọi nổi đâu!
Thương Dạ thở dài:
- Lẽ nào ta lại không nghĩ đến điều đó chứ? Ta cướp Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu vốn chỉ để nâng cao tu luyện. Nó cũng rất tốt, khi ta lấy được nó thì liền đột phá lên Trung Linh Võ Cảnh, giờ cảnh giới của ta đã rất vững vàng rồi. Mà trước sau cũng mất chưa đến nửa năm!
Thương Dạ nói đến đây thì nhìn Tần Vô Song:
- Tu vi của ngươi cũng không tồi, cũng là Trung Linh Võ Cảnh phải không?
Tần Vô Song thấy Thương Dạ trước sau không hỏi danh tính mình, làm người rất lỗi lạc, lại rất nghĩ cho hắn, bất giác thiện cảm tăng cao.
- Ừm, tiểu đệ Tần Vô Song, đột phá Trung Linh Võ Cảnh cũng mới nửa năm!
- Tần Vô Song? Tên hay!
Thương Dạ khen:
- Tần huynh nếu đã nói tên thật cho ta biết, vậy Thương mỗ thề chết cũng giữ bí mật cho huynh. Cái chết của đệ tử Cửu Cung Phái ta sẽ chịu trách nhiệm. Chặng đường tiếp theo, dù ta sống hay chết, Tần huynh tuyệt đối không cần lo danh tính của mình bị tiết lộ!
Khẩu khí của Thương Dạ rất thẳng thắn, có sự chân thành mà người khác không thể nghi ngờ.
Tần Vô Song phẩy tay một cái, thứ xuất hiện là chiếc mặt nạ mà Pháp vương Thiên Biến cho khi hắn đi làm nhiệm vụ ở Bích Phù Sơn. Hiện tại Tần Vô Song đã không dùng nó nữa mà dùng chiếc sư phụ Truân Trung Trì cho trước khi đi.
- Ở đây ta có một chiếc mặt nạ, Thương huynh hãy lấy mà dùng. Như thế, chỉ cần ra khỏi Thiên Đoạn Nhai, hòa vào biển người rộng lớn, Cửu Cung Phái muốn tìm huynh thì đúng là mò kim đáy bể.
Thương Dạ vui mừng nhận lấy rồi đeo lên luôn. Chạm vào thấy rất mượt, không có chút trở ngại gì, cứ như không đeo mặt nạ mà đang sờ vào mặt của chính mình vậy.
- Đồ tốt!
Thương Dạ cảm thán, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy nói:
- Tần huynh, Thương mỗ từ nhỏ đã cô đơn bơ vơ một mình, không huynh không đệ. Nay may mắn gặp huynh mà giống như là đã quen biết từ lâu, ta muốn cùng huynh kết bái thành huynh đệ kim lan. Tuy hơi đường đột nhưng đây là thành tâm của ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tần Vô Song tháo cái mặt nạ đang dùng xuống, cười nói:
- Ta cũng có ý đó!
Sau đó hai người cũng chẳng hoa mỹ gì, vun đất làm hương kết bái.
Thương Dạ nói:
- Ta Thương Dạ, nguyện cùng Tần Vô Song huynh đệ kết bái kim lan! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, vĩnh viễn không hối hận!
Tần Vô Song cũng nói lại một lần. Hai bên trao đổi tuổi tác, Thương Dạ hai mươi bảy, cũng là tuổi trẻ tài cao, nhưng khi nghe Tần Vô Song mới mười tám thì Thương Dạ chép miệng:
- Huynh đệ à, trẻ tuổi như vậy mà đã có thành tựu như thế này, sau này thành tựu sẽ lớn hơn nhiều nữa! Ngu huynh xin cùng đệ cố gắng!
Hai người vui vẻ cùng uống Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu, huynh một ngụm, đệ một ngụm cho đến khi cạn sạch. Thứ bảo bối như Cửu Chuyển Âm Dương Linh Tửu lại bị hai người uống như uống trà.
Rõ ràng là Thương Dạ đang rất cao hứng, sau khi kể chuyện của Đế quốc Xích Long thì thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề về Đế quốc Đại La. Được biết lần này Tần Vô Song đến tham gia Đại hội So tài Đông Tam quốc, gục gặc rồi bỗng lấy ra một thứ. Vừa lấy ra, cả hang động sáng lòa, giống như một viên minh châu óng ánh lộ ra từ mặt đất, không cần nhìn cũng biết nó là thứ bất phàm.