Trận mưa đêm qua làm cho không khí buổi sáng vô cùng mát mẻ và dễ chịu. Nhưng đó là thời tiết, còn Lạc Hiên thì không.
Cả người cô đau ê ẩm, đặc biệt là thân dưới, hai chân hoàn toàn vô lực.
"Uông Thần Hạo chết tiệt, đau thấy mấy ông mặt trời vậy mà bảo tin anh, tin anh. Giờ mà còn ngủ ngon thế nữa, thật muốn cắn chết tên khốn này quá..."
Cô không hề biết thật ra đêm qua Uông Thần Hạo đã rất nương tay. Với sức lực và thân thể cường tráng của hắn nếu không làm cô chết đi sống lại thì không phải hắn.
Nhưng khi thấy cô khóc nấc lên vì đau, tim hắn như ai càu xé đành cố gắng kiềm chế dục vọng, buông tha cho cô
Lần đầu tiên hắn biết mềm lòng.
Lạc Hiên khẽ ngẩng đầu ngó xuống tấm nệm trắng tinh là một màu đỏ chói mắt.
Vết máu đã khô nhưng nơi tim lại như được tưới mát.
Cô biết mình đã hoàn toàn thuộc về người đàn ông này. Từ nay về sau bất kể sống hay chết hắn đều không thể vứt bỏ cô, vì cô sẽ bám người, bám lấy hắn cả đời.
Thật lạ nha, gương mặt hắn sau một đêm hình như đẹp trai thêm mấy phần thì phải, hơi thở cũng trở nên quyến rũ rồi...
"C*t thật ăn gì mà đẹp thế, nhìn xem mày kiếm sắc bén, lông mi dày rậm, môi...."
"Môi thế nào?"
"Anh...Anh nghe thấy sao?"
Lạc Hiên chỉ mấp máy môi, hoàn toàn không thốt ra tiếng làm sao hắn biết.
Đôi mắt cô long lanh như nước mùa thu nhìn hắn đầy khó hiểu...
Thật ra Uông Thần Hạo không nghe thấy, chỉ là bản tính nhạy bén của loài hổ báo khiến hắn có thể cảm nhận được.
Mới sáng sớm tay cô đã không yên phận sờ soạn khắp mặt hắn, Hắn mà còn không biết thì thật uổng cho cái danh ông trùm hắc đạo.
Nhìn người con gái đang nằm trong lòng khiến tim hắn xao động không thôi.
Tuy Lạc Hiên không xuất thân hào môn, nhưng ở cô toát ra một khí chất thanh nhã, thoát tục. Không phải là một vẻ đẹp kiêu sa, sắc sảo, càng không phải là loại vừa nhìn đã yêu, mà là càng nhìn càng yêu.
Yêu vì sự lương thiện, ngốc nghếch và chân thật.
Uông Thần Hạo cất giọng đầy ma mị bên tai...
"Hiên Hiên, em là đang kích thích anh đấy, anh thật muốn đè em...ra.."
"Ơ không... mệt... lắm"
Lạc Hiên sợ hãi toan ngồi dậy vô tình phơi ra cảnh xuân đẹp đẽ.
Con ngươi của ai đó liền sáng quắc lên, hắn chỉ dùng một tay đã đủ khảm cô dưới thân, thích thú trêu chọc nụ hoa buổi sáng. Hắn cười gian tà
"Chạy không thoát"
Rengg....reng....reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, ngang nhiên dập tắt ngọn lửa của Uông Thần Hạo, hắn cau mày định tắt máy nhưng Lạc Hiên vội ngăn lại, cô như gặp được cứu tinh, liền đắc ý nói...
"Sáng sớm mà gọi điện chắc chắn có chuyện quan trọng, anh mau nghe đi"
Nói rồi còn không quên nở một nụ cười ngọt ngào.
Uông Thần Hạo buồn bực ngồi dậy, không cam tâm cắn nhẹ môi cô, rồi mới nhấn nút nghe máy.
Nhân cơ hội Lạc Hiên chạy nhanh vào phòng tắm, khóa chốt.
Qua một lúc sau, tiếng chuông điện thoại lại reo lên. Cô lấy chiếc khăn tắm quấn lên người rồi đi ra ngoài.
Những giọt nước trong vắt từ mái tóc chảy xuống cổ, men theo cần cổ rơi xuống bờ vai mảnh khảnh, rồi biến mất trong gang tất khi chạm vào chiếc khăn tắm, lúc này trong phòng không có ai, Uông Thần Hạo hình như đã sang thư phòng.
Lạc Hiên nhanh chân lại bàn nghe điện thoại...
Điện thoại vừa tắt cũng là lúc cửa phòng mở ra, Uông Thần Hạo bước vào.
"Hạo em phải đến bệnh viện, anh Vĩ Triết nói có chuyện quan...a... Anh làm gì vậy"
Anh Vĩ Triết ba chữ này nghe thật hay nhưng lại làm hắn nổi máu điên, mày rậm cau lại, kéo cô ép vào ngực hắn, tay siết mạnh vòng eo, hằng giọng
"Sao này ngoài anh ra không được phép gọi người đàn ông khác thân mật như vậy"
Thì ra là đang ghen.
Lạc Hiên hơi hơi gật đầu xem như đã hiểu.
"Oh.. không được gọi là anh Vĩ Triết, vậy em nên gọi là gì đây? Ưm gọi là Triết Triết? Hạo anh thấy sao?"
Cô là đang cố tình bức điên hắn.
Chọc giận Uông Thần Hạo là Lạc Hiên tự mình đi vào đường chết, quả nhiên sắc mặt hắn tối sầm, bàn tay không hề báo trước giật phăng chiếc khăn tắm của cô ra, cả người cô trần truồng trước mặt hắn. Môi mỏng nhếch lên bế thốc cô đi vào nhà tắm.
Lạc Hiên hoảng hồn, giãy giụa.
"A...Hạo em sai rồi, sai rồi, em còn phải đến bệnh viện, anh tha cho em đi"
Cánh cửa phòng đóng lại, bên trong xảy ra chuyện gì chỉ có trời mới biết.
Gần một tiếng sau, hắn bế cô ra, đôi môi đỏ mọng sưng tấy , gương mặt uỷ khuất tức giận, không nói một lời.
"Mau chuẩn bị, anh đưa em đến bệnh viện"
"...???..."
"Em đi một mình được rồi, anh đến đó làm gì chứ?"
"Khám bệnh cho em"
"Hả???"
Hắn nhếch mép, hắn nhớ có người từng nói
".....Vậy thì anh đợi đi, đợi khi nào tôi bị tâm thần rồi sẽ đồng ý làm người của anh....."
Thấy cô ngồi đần ra đó, hắn đi lướt qua xoa nhẹ đầu cô.
"Đi thôi, đi khám xem người phụ nữ của anh bị tâm thần tới mức độ mấy rồi, sao lại ngoan ngoãn như vậy"
Hừ!!!
______
Người đàn ông một thân vest đen quý phái sang trọng, khí chất vương giả lạnh lùng nắm tay một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp tiến vào bệnh viện.
Đi qua mấy hành lang là trăm ngàn con mắt đang vươn to hết cỡ.
Từ già tới trẻ không khỏi thốt lên cảm thán.
"Đẹp trai quá, soái quá đi, anh ta là diễn viên à?...trời ơi tôi chưa gặp người đẹp như vậy bao giờ...."
Lạc Hiên lắc đầu, có cần phô trương vậy không?
Bọn họ là đang vào bệnh viện nhưng cô lại có cảm giác là đang đi thảm đỏ với siêu sao.
Đi bên cạnh hắn cô thấy mình nhỏ bé và thật tầm thường, đầu hơi cuối xuống.
"....Thích một người là vạn lần tim đập nhanh, cũng là vạn lần cuối đầu thở dài..."
Cô thích hắn? Cô thích một tên giết người không rớm tay rồi sao?
Nội tâm đang hỗn loạn, bất giác hắn siết chặt tay cô, cho cô sự ấm áp.
Không biết từ bao giờ cô hoàn toàn tin tưởng con người này, một chút cũng không đề phòng, trong lòng cô có một cảm giác quen thuộc, dường như rất lâu trước đây họ đã từng gặp gỡ.
Cao Vĩ Triết đang đứng trước cửa phòng bệnh của Lạc Thanh, dáng vẻ như đang chờ đợi. Hôm nay anh ta nhận được thông báo từ viện trưởng là sáng sớm mai Lạc Thanh sẽ được đưa qua Mỹ điều trị.
"Viện trưởng việc này được quyết định từ khi nào, tôi là bác sĩ điều trị chính mà đến giờ mới biết là sao?"
Anh ta biết rõ, trong một thời gian ngắn Lạc Hiên không tìm đâu ra số tiền lớn như vậy. Nhưng nếu là cô sắp xếp, chắc chắn cô sẽ nói với anh ta một tiếng. Vì vậy anh ta tin chuyện này ngay cả Lạc Hiên cũng không biết gì.
Vậy thì chỉ có một cách lý giải...
"Viện trưởng có phải có người đứng đằng sau không?"
Vị viện trưởng già trầm ngâm một hồi, rồi vỗ vai Cao Vĩ Triết an ủi
"Cậu không cần thắc mắc, cậu chỉ cần làm theo là được, người này chúng ta không thể đụng đến"
Cao Vĩ Triết nghĩ không ra rốt cuộc là ai giúp Lạc Hiên, cho đến khi anh ta nhìn thấy cô và Uông Thần Hạo bước đến. Đầu óc anh ta ngay lập tức được khai thông.
"Anh Vĩ Triết"
Lạc Hiên theo thói quen gọi Cao Vĩ Triết, cô mặc kệ sắc mặt đen như than của người đàn ông bên cạnh.
Trước đây có lẽ cô sẽ sợ hắn, nhưng bây giờ thì không nhé. Dù sao cũng đã gọi như vậy suốt hai năm qua, bảo cô thay đổi nhất thời cô không làm được.
"Hiên Hiên, có nên giới thiệu một chút không?"
Uông Thần Hạo siết chặt thắt lưng cô, hắn cất giọng trầm trầm như đang cảnh cáo.
Lạc Hiên chau mày đẩy hắn ra, dù gì ở đây cũng là viện tâm thần, ôm ấp thế này không khéo lại bị bắt đi nhốt lại thì toan.
Uông Thần Hạo ông trùm hắc đạo bị bắt nhốt trong viện tâm thần...
Tin tức này chắc chắn gây chấn động giang hồ, làm trò cười cho thiên hạ.
Lạc Hiên ngây ngô tưởng tượng. Cô không hề biết hai người đàn ông đang mắt đối mắt, tranh giành lãnh thổ.
Uông Thần Hạo là xã hội đen, việc hắn toát ra sát khí cũng là chuyện bình thường. Nhưng nhìn xem vị bác sĩ nho nhã điềm đạm thường ngày đang bày ra dáng vẻ gì.
Thấy Lạc Hiên một thoáng thất thần, Cao Vĩ Triết liền thu lại vẻ nguy hiểm, khiến cô bất giác mơ hồ, cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Anh ta nở một nụ cười vô hại, chìa tay về phía Uông Thần Hạo.
"Xin chào, tôi là Cao Vĩ Triết cũng là bạn của Hiên, rất vui được biết anh"
Uông Thần Hạo nhếch mép, hoàn toàn không để Cao Vĩ Triết vào mắt. Cứ thế ôm eo Lạc Hiên đi vào trong.
Bàn tay chìa ra giữa không trung bất giác nắm chặt, nụ cười trên môi ngày càng rộng, nhưng đôi mắt thoáng một tia lạ lùng.
"Hiên Hiên, sáng sớm mai chị em sẽ được đưa sang Mỹ, em đã biết chưa?"
Cao Vĩ Triết hỏi như vậy chứng tỏ anh ta khăng khăng nhận định Lạc Hiên không biết.
Chỉ là thái độ của Lạc Hiên khiến anh ta nhíu mày, sự điềm tĩnh gật đầu đã thay cho câu trả lời.
Lúc trên đường đến đây, Uông Thần Hạo đã nói với cô, cô bất ngờ tới nỗi miệng không khép lại được.
Cuộc gọi sáng hôm nay Uông Thần Hạo nhận được là từ một vị bác sĩ người Mỹ, ông ta thông báo với hắn mọi chuyện đã được sắp xếp chu đáo, chỉ còn đợi bệnh nhân qua nữa mà thôi.
Hắn từ lâu đã cho người lo liệu mọi thứ, hắn sẽ làm tất cả vì cô.
Ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Lạc Thanh, Lạc Hiên có chút không nỡ. Cô vốn muốn theo chị mình sang Mỹ nhưng bị ánh mắt giết người của Uông Thần Hạo doạ sợ.
Bây giờ cô đã là người của hắn, việc rời khỏi còn khó hơn lên trời, trừ khi hắn chán cô.
Cũng may chuyến đi này có Lương Trạch, Lương Trạch sẽ thay cô lo chu toàn mọi thứ.
"Hiên chúng ta có thể nói chuyện riêng một lát không?"
Cao Vĩ Triết đứng bên cạnh, ánh mắt không hề rời khỏi cô.
"Không thể"
Lạc Hiên chưa kịp phản ứng thì người nào đang ngồi ở sofa đã vội lên tiếng.
Cô liếc Uông Thần Hạo một cái rồi đứng dậy.
"Anh Vĩ Triết chúng ta ra ngoài nói chuyện đi"
Dù sao hai năm qua Cao Vĩ Triết giúp đỡ cô rất nhiều, cô cũng không phải loại người vong ơn phụ nghĩa, từ tận đáy lòng cô chỉ xem Cao Vĩ Triết như một anh trai, không hơn không kém.
Mắt lạnh nhìn theo bóng lưng hai người, bàn tay cuộn tròn đến nổi cả gân xanh. Cũng chỉ có cô mới dám ngang nhiên xem lời hắn nói như không khí.
Nếu không phải cô, hắn sẽ không ngại cho cái bệnh viện này biến mất.