Đem chiếc đĩa CD lên phòng làm việc của mình, Diệp Hoành Nghị cho vào trong máy tính sau đó bật lên. Chỉ trong giây lát, trên màn hình máy tính là cảnh Diệp Hi Nghi toàn thân loã thể, xung quanh là những đàn ông đủ mọi sắc thái cũng giống Diệp Hi Nghi đều không mảnh vải che thân.
Nhìn biểu hiện hài lòng và dâm đãng của Diệp Hi Nghi, Diệp Hoành Nghị không tin vào mắt mình, ông ta vung tay lên hất chiếc máy tính rơi xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận.
Bước ra khỏi phòng, ông ta vào phòng ngủ thấy vợ mình đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng. Diệp phu nhân nghe tiếng động mở cửa liền ngẩng mặt lên thì thấy Diệp Hoành Nghị bước vào bên trong. Nhìn ánh mắt ông ta đỏ ngầu khiến bà sợ hãi, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Diệp Hoành Nghị vang lên:
- Sao rồi? Đã gọi điện cho con Hi Nghi về chưa?
- Tôi... tôi không gọi được, chắc con bé đang vui với bạn nên tắt máy!- Diệp phu nhân sợ hãi trả lời.
- Vui với bạn? Vậy lúc nãy tập phong bì và dấu tôi phía sau là gì?- Diệp Hoành Nghị hai tay nắm chặt, không nghĩ rằng vợ mình đến giờ vẫn còn dấu mình một chuyện động trời như vậy.
- À, đó là mấy cái giấy tờ của tôi!
- Giấy tờ gì?- giọng Diệp Hoành Nghị rút qua kẽ răng.
- Giấy... giấy!- Diệp phu nhân ấp úng.
- Là ảnh của con Hi Nghi và một đám đàn ông không ra hồn người đang cùng nhau vui vẻ khi trên người không một mảnh vải che thân, có đúng vậy không?- Diệp Hoành Nghị đôi mắt long lên đỏ rực nhìn vợ mình.
- Ông? Sao ông lại biết?- Diệp phu nhân kinh ngạc bật thốt lên hỏi chồng.
- Làm sao tôi biết? Nếu như tôi không biết thì bà định dấu tôi tới bao giờ? Hả?
- Tôi, tôi...!- Diệp phu nhân sợ hãi, bà túm tay Diệp Hoành Nghị nói- Ông, ông tha cho con bé được không? Tôi cầu xin ông!
Phiền chán, Diệp Hoành Nghị hất tay bà ta ra, ông ta rời khỏi phòng, trước khi đi ông ta nói:
- Kêu nó cút khỏi nhà này, tôi từ nay không có đứa con là nó! Còn nếu ở lại trong nhà này thì phải theo sắp đặt của tôi!
Lạnh lùng bỏ lại câu nói, Diệp Hoành Nghị rời khỏi nhà, ông ta tới biệt thự của An Diệp Lạc. Đưa tay bấm chuông cổng, hiện giờ trong đầu ông ta chỉ còn Diệp Lạc Nguyên là còn hi vọng.
Diệp Hoành Nghị đứng ngoài cổng chờ đợi, cho tới 30 phút sau mới thấy cánh cổng mở ra, một vệ sĩ gác cổng nhìn ông ta hỏi:
- Diệp lão gia, ông có việc gì không?
- Tôi tới tìm Diệp Lạc Nguyên, nó có nhà không?
Diệp Hoành Nghị không để ý nói, ông ta vừa định nhấc chân bước vào trong lại không nghĩ mình bị vệ sĩ đó ngăn lại nói:
- Diệp lão gia, xin lỗi tôi không thể cho ông vào được!
- Cái gì???- Diệp Hoành Nghị kinh ngạc nhảy dựng lên.
- Ông không thể vào!- Vệ sĩ kiên nhẫn nhắc lại.
- Nên nhớ, nhà này là của tôi, nó là con tôi!- Diệp Hoành Nghị giơ ngón tay chỉ vào mặt vệ sĩ.
- Cô chủ nói ông đã viết giấy từ cô chủ rồi cho nên cô chủ và ông không còn quan hệ gì nữa, ông muốn vào trừ khi được sự cho phép của cô chủ, con không, xin lỗi tôi không thể làm trái lời dặn của cô chủ!- Vệ sĩ vẫn bình tĩnh nói.
- Dù tao có từ bỏ nó thì nó cũng vẫn là con tao, tránh ra!- Diệp Hoành Nghị cay cú nói.
Vệ sĩ thấy mình nói nhỏ nhẹ với ông ta vậy mà ông ta còn cố tình đòi bước vào, anh liền gọi thêm hai người tới kéo ông ta ra ngoài, khi bốn người đang giằng co ngoài cổng thì An Diệp Lạc trở về.
Từ trong xe cô nhìn ra, thấy ba bốn người đang giăng co lôi kéo, chỉ nhìn lướt qua cô đã nhận ra đó là ai. Nhưng An Diệp Lạc cũng không chạy xe lại gần mà đậu xe cách xa một chút để nhìn. Không nghĩ rằng mới có qua hai ngày mà đã tìm tới cô rồi, có lẽ ông ta đã nhận được chiếc CD cùng những tấm ảnh mà cô đã gửi cho ông ta.
Bấm số điện thoại cho Phương Tiếu Quân, nói với anh thả Diệp Hi Nghi ra ngoài được rồi. Cúp điện thoại, đôi mắt lạnh lùng nhìn Diệp Hoành Nghị bị đuổi khỏi cổng, lão ta đứng ở đó hai tay chống hông chửi vào bên trong. An Diệp Lạc nhếch miệng.