CHƯƠNG 63: TRỞ VỀ THỰC TẠI
Tác giả: Luna Huang
Cạch một tiếng vang lên trong không gian yên tĩnh, để hồn phách của hai người nhất thời đồng loạt hồi thân thể, hai đường nhìn giao nhau lập tức bị cắt ra. Không cần dùng lời nói, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, đối phương trọng sinh.
Ánh mắt tĩnh lặng lại lạnh thấu xương của Tiết Nhu hơi dời đến đại môn sau lưng Chung Hạng Siêu. Đây sợ là Trương Thiên Hồng giở trò rồi, hắn chưa từng đến đây vì sao có thể thuận lợi đến được nơi này a. Nhất là di nương nàng không được chấp nhận, phải chuyển đến Yên Hà trai xa xôi hẻo lánh như vậy.
Lúc quyết định theo Tử Lan, Chung Hạng Siêu đã biết rõ nên không có quay đầu nhìn lại, chỉ là hắn khổ sáp nói, “A Nhu, lâu như vậy rồi, nàng tha thứ cho ta được không?” Hắn từng nói nếu phạm lỗi mặc nàng xử trí, hiện tại còn có thể nói được gì đây.
Tiết Nhu thu hồi tầm mắt không đáp trả mà nhảy xuống đất, hơi khom người chỉ lo phủi phủi y phục. Muốn nàng tha thứ cho hắn, haha, cả đời này hắn cũng đừng hòng.
Chung Hạng Siêu thấy nàng không chút để ý mình, hắn bước lên vài bước, níu lại tay áo to rộng của nàng, “Chúng ta bắt đầu lại, được không? Chỉ cần nàng đáp ứng, muốn ta làm gì cũng được.” Tay hắn lại hơi kéo kéo ống tay áo của nàng, hệt như lúc trước nàng làm nũng với hắn vậy.
Tiết Nhu nhìn mạnh giật lại tay áo, xem như là tay áo bị thứ gì đó vướn lại mà thôi, sau đó lại như sợ bẩn còn phủi phủi vài cái. Nàng xoay người chậm rãi bước vào hướng phòng mình. Nếu hắn cũng trọng sinh, vậy hắn thừa biết bản thân làm chuyện có lỗi gì với nàng, nên nàng tin chắc chắn, hắn sẽ không dám lại dùng cách phá hoại thanh danh của nàng lần nữa đâu.
Cho dù có, nàng cũng không để hắn toại nguyện như trước đâu. Hiện phụ thân cùng đại ca là đứng về phía nàng, nàng nhất định có thể chết già ở Tiết phủ. Nếu đã biết nàng là trọng sinh còn vẫn dùng cách cũ đó để lừa nàng, quả là thất sách a, thế nhưng nàng cũng không thể xem thường tên bàn trư chết tiệt này được.
Tâm của Chung Hạng Siêu bị thái độ lạnh nhạt của Tiết Nhu đánh cho vỡ thành từng mảnh nhỏ, hắn biết lúc đó nàng rất thương tâm nên mới lựa chọn tự sát thay vì theo hắn trở về. Thế nhưng, hắn vẫn không từ bỏ hy vọng, khẽ giọng hô với theo bóng lưng của nàng, “Chúng ta bắt đầu từ bằng hữu được không?”
Hừ! Bằng hữu? Đời trước chẳng phải như vậy sao, cuối cùng thì thế nào, đều là nàng chịu thiệt thòi. Một con người chỉ chết một lần, ai lại ngu dại đến nỗi biết rõ đó là tử địa cũng nhảy vào?
Hai tay vốn xếp gọn trước bụng của Tiết Nhu đột nhiên tay phải nhẹ nhàng thả xuống, hành động mềm mại lại cực kỳ dứt khoát, mà nàng cũng chẳng thèm quay đầu lại hay dừng bước gì. Đây là ám chỉ rõ ràng, nàng cự tuyệt, mà lại không muốn có bất cứ lời gì với hắn nên mới như vậy.
Vào phòng, nàng cởi y phục ra rồi nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nếu Trương Thiên Hồng đã thiết kế Chung Hạng Siêu đến nơi này, vậy nhất định chút nữa sẽ đến ‘bắt gian’, vì vậy nàng vẫn là mau chóng giả bệnh thôi.
Không khí trong phòng rất quen thuộc, bởi Tiết Nhu đã dùng quen an thần hương nên không hề bị hiệu lực của hương làm cho mê muội, ngược lại cảm thấy rất thoải mái. Không cần biết Chung Hạng Siêu thế nào, chỉ cần biết cho dù hắn chết thì bốn thuộc hạ của hắn cũng sẽ không để hắn nằm ở đây đâu. Mà Trương Thiên Hồng đã dùng đến an thần hương chứng tỏ phụ thân không muốn gả nàng cho tên bàn trư kia.
Ai nha, không thể không nói a, đúng là phong thủy nay đã chuyển đến Yên Hà trai của nàng rồi.
Tay áo to rộng của nàng theo động tác mà rơi, vẫn còn lay động trên không trung để bên tai của Chung Hạng Siêu nhất thời nghe được âm thanh sầm rền vô hình, đây để hắn có chút đứng không vững nhưng vẫn cố trụ đến cùng. Đến khi cửa phòng của Tiết Nhu đóng lại hắn cũng nhìn chưa từng rời mắt.
Hắn khó khăn nuốt ngụm nước bọt đắng chát xuống cổ họng, mắt đảo quanh viện nhỏ hoang tàn của nàng. Chính vì hắn biết nàng sống không tốt, nên mới đổi cho nàng thứ tốt và lấy thứ mình cần lấy, chỉ là không nghĩ đến nơi ở của nàng lại như thế.
“Chu Nhụ!”
“Có!” Chu Nhụ cùng ba người còn lại đứng ở bên ngoài đợi lệnh, vừa nghe gọi lập tức đẩy cửa bước vào. Có thể nhìn thấy Tử Lan hôn mê nằm ở bên cây quải của Kiết Câu.
Nãy giờ bọn họ đứng ở bên ngoài lòng ngũ trần tạp vị, tuy nghe không được đáp trả của Tiết Nhu nhưng ai nấy đều hiểu rõ kết quả. Thế nhưng thiếu gia dùng từ ‘tha thứ’, không lẽ giữa bọn họ có chuyện gì mà bọn hắn không biết sao? Không chuyện này không có khả năng nha, thật là để người khác đau đầu.
Chung Hạng Siêu nặng nề chỉ chỉ viện tử của Tiết Nhu, “Ngươi xem thiết kế thế nào cho đẹp, nhanh chóng đưa bản thảo đến phòng ta. Cả phòng ngủ cũng phải đổi mới hết.”
“Vâng.” Chu Nhụ lập tức ứng tiếng rồi đưa mắt quan sát Yên Hà trai. Phải biết, hắn quản lý Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị, khiêm cả phần thiết kế, vì vậy đối với mấy chuyện này không có chút trở ngại nào.
“Kiết Câu, ngươi tính toán bạc cần chi một chút đi.” Chung Hạng Siêu vẫn không đổi hướng nhìn mà phân phó Kiết Câu. Truy thê lộ của hắn sợ là còn khó khăn hơn Đường tăng thỉnh kinh rồi, vì vậy hảo hảo tu sửa cho nàng, để nàng ở thoải mái một chút.
“Vâng.” Kiết Câu tuy ứng tiếng nhưng là không phục nhất, chỉ là không dám nói mà thôi.
Ánh mắt của Chung Hạng Siêu rốt cuộc cũng rời khỏi cửa phòng đóng chặt ở cách đó không xa, từ bi thương chuyển thành lạnh lùng rơi vào trên người Tử Lan, “Dược hiệu không đủ, thêm một chút đi Điều Dong. Lĩnh Hồ phụ trách đưa nàng đi.”
Nói xong hắn mang theo âm trầm ra khỏi Yên Hà trai.
Bốn người kia cũng nhanh chóng làm việc của mình xong liền lập tức rời khỏi Yên Hà trai. Mà Chung Hạng Siêu tuy là không nói rõ chuyện của Tử Lan, thế nhưng trong lòng bọn hắn đều có một đáp án đồng nhất.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên ngoài đã bái đường xong, hiện đang nhập tịch, hoan thanh tiếu ngữ chưa từng dứt. Người của Chung gia liên tục bị không ít người đến mời rượu vì vậy vẫn chưa có người nào lưu đến đến Chung Hạng Siêu không có mặt.
Đột nhiên có người lên tiếng khen ngợi nói với Tiết Triệt, “Tiết giáo úy a, bữa tiệc này thật không tệ nha, nhất là món tiên cúc bách phiến này. Thật ngưỡng mộ Tiết giáo úy thú được một thê tử tốt, lo lắng chu đáo mọi thứ như vậy.”
Do Trương Thiên Hồng bị cấm túc là chuyện trong phủ không truyền ra ngoài, vì vậy mọi người vẫn ghi công đầu cho nàng. Trương Thiên Hồng nghe lời này nhất thời mặt như bị tát một cái, cực nóng lại tê rần, nhưng nàng chỉ cười nào dám mở miệng nói gì.
Tiết Triệt nghe vậy nhân cơ hội này cải biến lại thanh danh hư hổng của Tiết Nhu trong lòng mọi người. Hắn cười nói: “Ai, Triệu phu nhân thích là được rồi, bất quá món ăn toàn do tiểu nữ cho người chuẩn bị a.”
Mọi người vừa nghe là tiểu nữ lập tức quay sang Tiết Nhã Hân luôn miệng khen ngợi, mà Tiết Nhã Hân đột nhiên được tiếng thơm đương nhiên không từ chối. Bất quá nàng cũng chỉ cười nào dám mở miệng nói gì, mấy hôm nay nàng là bị cấm túc đâu biết bên ngoài phát sinh chuyện gì đâu, nhỡ nói sai bị lộ thì chết.
Tiết Triệt lại cười ha ha nói, “Mọi người lại hiểu lầm rồi, là tam nữ nhi của ta, không phải đại nữ nhi.”
Lần trước Tiết Nhu đến gặp hắn, nàng nói sợ hắn lo lắng nhiều thứ quản không hết, thân thể suy kiệt nên đưa một tờ thực đơn lên để hắn xem thử. Hắn xem sơ qua liền cho án theo mà làm, dù gì một võ tướng như hắn cũng không biết mấy thứ này, sớm là muốn cho người tùy tiện an bài, nghĩ không ra Tiết Nhu đã sớm hiến kế.
Mà phương thức làm đều là do nàng đứng ở trù phòng chỉ huy người thực hiện, đến nêm nếm cũng là đích thân nàng làm. Tuy nàng không động vào bất kỳ thứ gì, nhưng cũng đủ để mọi người có cái nhìn khác về nàng rồi.
Hôm nay mọi người đều khen thức ăn ngon, mà những món được chọn lại rất nhu hòa không chọi với nhau, hắn đưa nhiên ghi công cho Tiết Nhu rồi. Nhân tiện để mọi người có cái nhìn khác hơn về nàng, sau này cũng dễ tìm nhà tốt mà gả.
Vừa nghe xong lời này, mọi người nhất thời an tĩnh lại không tin tưởng nhìn Tiết Triệt. Tam nữ nhi chẳng phải là nữ nhân đanh đá hung hăng nhất kinh thành Tiết Nhu kia sao, nàng ta sẽ biết chuẩn bị những thứ này? Nói ra người nào tin a, tiểu hài còn nhỏ cũng đã luôn được phụ mẫu mang Tiết Nhu ra làm đối tượng bảo nó tránh xa rồi, huống hồ là bọn họ.
Mà nào ai biết, Tiết Nhu từng làm tức phụ của Bình An bá phủ, nhưng đồ vật, món ăn, cách thức thực hiện một yến tiệc hôm nay nàng chọn đều từng được Chung Hạng Siêu cùng Đàm thị đích thân chỉ dẫn. Do đó, thức ăn dọn lên, tuy không được xem là sơn hào hải vị, nhưng so với một giáo úy phủ nhỏ nhoi này được xem là xa hoa rồi.
Mà món tiên cúc bách phiến nhìn đẹp mắt ăn ngon miệng này cực kỳ rẻ tiền. Nó được là làm từ bột xếp thành nghìn lớp cán mỏng sau đó tạo hình hoa cúc rồi bỏ vào dầu sôi chiên lên. Cuối cùng cho mứt hoa đào vào giữa làm nhụy. Bên ngoài giòn tan, trong lại mềm, lại có mùi thơm cùng ngọt của mứt hoa đào để người ăn không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đàm thị ăn được vô cùng hợp khẩu vị cũng bất ngờ không ít. Nàng quay đầu định nói với Chung Hạng Siêu lại phát hiện thân ảnh to đùng của hắn không thấy tâm hơi. Lòng nàng có chút bất an nói, “Lão gia, Siêu đi đâu mất rồi.”
Chung Lâm nghe vậy đôi mày lập tức cau chặt, “Sâm, mau đi tìm hắn về đây.” Còn dám nhân lúc mọi người không chú ý đi tìm Tiết Nhu nữa chứ, đây là ngứa da muốn thụ hình nữa rồi. Lớn đến như thế này mà vẫn không có đầu óc như vậy, tất cả đều do Đàm thị chìu hư mà thành.
Chung Hạng Sâm khẽ giọng ứng qua tiếng lập tức lui ra bên ngoài tìm người. Hắn thực sự không hiểu nỗi nhị đệ đây là muốn làm gì, nếu để bị phát hiện, đúng, Tiết Nhu liền có thể dễ dàng thú, thế nhưng mặt mũi của cả hai nhà đều mất hết a.
Lửa giận của Trương Thiên Hồng thoáng cái nhảy dựng lên đến não, nàng nắm chặt tay nén xuống, lấy kế hoạch sắp tới để tự an ủi mình. Chỉ cần Tiết Nhu gả đến Bình An bá phủ, vậy ngày sau chính là phúc hưởng không hết rồi.
Có người đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, tam cô nương đâu, lâu rồi cũng không gặp nàng a.” Tiết Nhu luôn chống đối chủ mẫu, vì vậy từ lâu những dịp yến lớn như thế này nàng đều được miễn tham dự với lý do thân thể không tốt. Thế nhưng hiện chuẩn bị được một thịnh yến đương nhiên là không thể dùng lý do đó nữa rồi.
Tiết Tinh Vân cùng đám trư bằng cẩu hữu uống đến say khước dù chỉ mới nhập tịch không bao lâu, vừa nghe có người nhắc đến muội muội mình, hắn cầm ly rượu lảo đảo bước đến. Vì cước bộ không vững rượu trong ly trên tay cứ như vậy bị hất ra ngoài một lượng lớn, đây để hỉ khí trên mặt Tiết Triệt dần dần rút đi.
“A Nhu a, nàng bệnh rồi, không thể đến đâu, cho dù không bệnh ta cũng sẽ không cho nàng đến, không để tên bàn. . .”
Tiết Vân Lãng lập tức bay qua chụp lại cái miệng ăn nói không biết chừng mực của hắn, sau đó lên tiếng phân phó hạ nhân sau lưng: “Nhị thiếu gia say rồi, mau đưa hắn về phòng đi.” Nếu là ở trước mặt bá gia cùng phu nhân mắng Chung Hạng Siêu thì Tiết phủ bọn hắn cũng xem như xong.
Tiết Tinh Vân ném ly trong tay xuống liều mạng kéo tay Tiết Vân Lãng ra khỏi miệng mình. Ai bảo hắn say chứ, hắn nào có say, hắn còn chưa mắng Chung Hạng Siêu mà.
Rất nhanh Tiết Tinh Vân bị nửa nâng nửa kéo đi, thế nhưng lời chưa hết của hắn để rất nhiều người tự hiểu được ý tiếp theo. Dạo này kinh thành mọi người đều biết hoàn khố tử Chung Hạng Siêu luôn một lòng một dạ với Lạc Bích Nhu nay đột nhiên chuyển sang Tiết Nhu đanh đá rồi.
Mọi người đều đồng loạt quay về nhìn phía đám người Chung gia, dự định quan sát thái độ của Chung Hạng Siêu. Thế nhưng, chỉ thấy hai nhi tử của Chung Lâm đều không ở, Chung Lâm lại mặt không đổi sắc gắp một khối tiên cúc bách phiến chậm rãi cắn một miếng thưởng thức.
Cuối cùng ăn xong, khen, “Quả nhiên rất ngon a, Tiết tam cô nương cũng thật có tài, thế mà xưa nay lại bị Tiết phủ cất giấu như bảo, để không người nào biết a.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiểu kịch trường:
Chung Hạng Siêu che mặt khóc rống: Ô ô. . .ta không muốn làm tra nam đâu.
Trưởng Tôn Tề Duyệt, Dương Thiên Phong, Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn hắn bằng anh mắt ‘chúng ta cũng có muốn đâu, thế nhưng phản đối vô hiệu’. Sau đó đều ôm lòng oán hận nhìn về phía người nào đó đang kê cao chân lướt taobao chọn mua trà cụ.
Lãnh Thiên Hạo, Gia Luật Hy, Sất Vưu Thần thỏa mái ngồi bắt chân thương thức trà ngon. Bọn họ đều là nam chính ngôn tình trong mắt đọc giả nên không hiểu được cảm giác tra nam bị độc giả ghét bỏ, càng không muốn hiểu loại cảm giác đó. Vì thế ba người kia không thể tìm được chút đồng tình tâm từ ba người này.
Cung Vô Khuyết ôm đầu la to: Ta mới là người khổ nhất a, rõ ràng vì đại cục thế là lại bị độc giả bảo là. . .
Ai. . .đều do Luna nương mà ra, khổ không thể tả. Ấy vậy mà người nào đó vẫn còn rất tiêu dao, tai đeo hearphone nghĩ về chuyện kinh doanh quán trà, mở một motel hoặc hotel lại còn chuyển công việc mới.
Đám nữ nhân đứng gần đó quanh tay trước ngực, đôi mắt hình viên đạn bắn về phía đám nam nhân. Mặc kệ bọn hắn có tra hay không tra thì khi kết thúc các nàng cũng sẽ là người bị phê bình nhiều nhất.
Thật không công bằng!!!