CHƯƠNG 62: TANG THƯƠNG MIÊN MIÊN
Tác giả: Luna Huang
Đêm đen tĩnh mịch Bình An bá phủ lại ồn ào lại còn sáng rực.
“Cháy rồi, người đến, dập lửa!”
Thấy được Tiết Nhu nằm bất động trên giường, Chung Hạng Siêu bất chấp lao đến, đầu hắn chỉ còn mỗi một ý nghĩ, là phải cứu cho bằng được nàng rồi mang người phóng hỏa ra chém mới hả giận. Mặc cho lửa đã thiêu cháy người Thanh Sơn, chỉ còn xuyên qua màn lửa cháy hồng, thấy được tay hai người đặt lên nhau mà thôi.
Chu Nhụ liều mạng kéo hắn ra, “Thiếu gia, không nên như vậy.”
“Ngươi buông ta ra, mau cứu thiếu phu nhân trước.” Chung Hạng Siêu liều mang vùng vẫy, mắt trợn thật to nhìn A Nhu trong gang tấc nhưng hắn không những không thể tiếp cận còn bị kéo càng ngày càng xa.
Kiết Câu nhìn thấy cả người Thanh Sơn bốc lửa, còn Tiết Nhu lại rất thanh thản mà nằm ở đó không hề có dấu hiệu còn sống, nhãn thần của hắn rã ra không động được. Hạ nhân lao vào kéo hắn ra ngoài hắn cũng không còn sức lực để phản ứng nữa, hay nói đúng hơn là không còn hy vọng gì nữa.
Chung Hạng Siêu vẫn còn rất ngoan cố giùng giằng cho đến khi thấy được vết máu bên khóe miệng của Tiết Nhu. Dưới ánh lửa, máu kia không phải tinh hồng mà là màu đen, để hắn biết được, nàng là dùng độc tự sát. Mà người có thể độc được nàng lại phóng hỏa còn để Thanh Sơn nằm bên bồi cũng chỉ có mỗi mình Thanh Sơn mà thôi.
Mà Thanh Sơn làm như vậy, hẳn lại cũng đã có được chấp thuận của nàng.
Cả người hắn vô lực, toàn bộ động tác đình chỉ không thời hạn, mặc Chu Nhụ kéo mình ra ngoài. Trong đầu hắn cũng chỉ còn mỗi dung nhan xinh đẹp lại gầy gò của Tiết Nhu sau màn lửa đỏ rực nóng bỏng mãnh liệt.
Đây chính thức tuyên bố, nàng đã rời khỏi hắn.
Trời đêm thanh lãnh Bình An bá phủ lại có một trận cháy to, trên dưới phủ to đều loạn thành một mảnh. Mà khi đám cháy được dập tắt, chung quanh một mảnh hoang tàn, cũng chỉ có giường cùng mọi thứ trên giường bị cháy thành tro bụi, hệt như suy nghĩ lúc đầu của Thanh Sơn, toàn bộ thành tro bụi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tiết Triệt tỉnh lại chừng mấy ngày mới hồi lại sức thì Ôn Uyển tạ thế. Hắn cho người đi tìm tung tích của Tiết Nhu thì lại biết được nàng đã được mang về Chung phủ. Vốn nghĩ sức khỏe tốt hơn liền đến đó đòi người, nghĩ không ra thiếp phát đến cửa báo nàng tạ thế.
Hắn ôm một thân bệnh hoạn đến Chung phu đòi người, chỉ là Chung Hạng Siêu đánh chết không trả. Chuyện này nháo đến tai hoàng thượng, ở đại điện ầm ĩ một phen.
“Hoàng thượng, khụ khụ. . .lần trước tiểu nữ trước mặt thái hậu, thái tử điện hạ cùng tất cả mọi người buông lời bất kính còn tuyên bố hòa ly với Chung đại nhân. . .còn thỉnh người làm chủ, để tro cốt của tiểu nữ có thể trở về Tiết gia an táng.” Tiết Triệt mang một thân bệnh quỳ giữa đại điện, vừa ho khan vừa cầu xin.
Chung Hạng Siêu ôm chặt lấy hũ đựng tro cốt của Tiết Nhu, Thanh Sơn trộn lẫn với tro tàn của chiếc giường cùng mấy thứ linh tinh trên giường vào lòng, lắc đầu liên tục đầy không tình nguyện nói, “Do nàng kích động giận dỗi mới nói ra lời như thế, lời nàng nói không tính.”
“Nàng chính là tức giận, nhưng nói xong liền quay người bỏ đi, chứng tỏ quyết tâm. Hôm đó cũng có thái hậu cùng thái tử điện hạ làm chứng, Chung phu nhân cũng bảo nàng vào Chung phủ không bái thiên địa, dưới gối vô tử, phải trong thất xuất đáng hưu. Chung đại nhân nếu cũng đã có tân hoan, hy vọng có thể trả tam muội về Tiết gia, y theo di nguyện lúc đầu của nàng.” Tiết Vân Lãng bồi Tiết Triệt mà quỳ, trên đầu hắn vẫn còn quấn khăn bố tang thê. Khi nói ra những lời này, mắt hắn nhìn thẳng vào hũ trong lòng Chung Hạng Siêu, như thể chỉ cần lấy được nó mọi chuyện sẽ kết thúc vậy.
“Chung đại nhân nói đùa, vì sao lời ngươi nói thì tính lời nàng nói lại không tính?” Tiết Triệt vừa ho xong nói chuyện có chút khó khăn nhưng cũng không quên mỉa mai một câu.
Chung Hạng Siêu ngoan cố ôm chặt hũ tro cốt trong người, co giọng nói không ra lời nào hợp lý: “Đó là bởi vì. . .” lúc đó nàng đang tức giận có thể. . .có thể nói không suy nghĩ.
Thế nhưng so với tất cả mọi người có mặt ở nơi này, hắn biết rõ, lời lúc đó của nàng hoàn toàn có thể tính. Nàng đã chứng minh điều đó bằng cách gieo mình xuống vực một cách không do dự, không có chút tiếc nuối nào.
Thu Thủy cùng nàng trưởng thành phạm lỗi không lớn nàng còn có thể rũ sạch mọi tồn tại, huống hồ là hắn, một người ở cùng nàng không bao lâu lại còn phạm phải lỗi lớn như thế nữa. Lời trái lương tâm kia của hắn bất quá là chỉ để tự an ủi mình mà thôi.
“Đủ rồi.” Âm thanh uy nghi của hoàng đế vang lên cắt đứt hết mọi âm thanh tồn tại trong điện lúc này. Hắn nhíu mày day day huyệt thái dương đang phát đau của mình, “Tiết giáo úy, ngươi vẫn là trở về dưỡng bệnh trước, những chuyện khác sau này mới nói.”
“Hoàng thượng, tiểu tướng. . .khụ khụ. . .tiểu tướng lần này xuất hiện ở nơi này một là vì thành toàn di nguyện của tiểu nữ, một là vì muốn cáo lão. Tiểu tướng hiện nay thân thể không tốt, lại tang nữ tang nhi tức, còn thỉnh hoàng thượng thành toàn.” Tiết Triệt như là thấy chết không sờn, hiện nay hắn không còn muốn lưu lại kinh thành nữa. Mạng cũng chỉ còn lại chưa đến một nửa, vậy liền liều mạng nghịch thánh ý đi, phản chính cũng chẳng còn gì để sợ nữa rồi.
Cuối cùng thái hậu muốn để Lạc Bích Nhu phù chính nên thổi gió bên tai hoàng đế. Hách Liên Huân khuyên Chung Hạng Siêu buông tay trả người. Mà lý luận của Tiết Triệt cùng Tiết Vân Lãng đưa ra vô cùng hợp lý, là chính miệng Tiết Nhu trước mặt mọi người tuyên bố hưu phu vì vậy hoàng đế chỉ có thể theo số đông mà phán Tiết Nhu trở về Tiết gia.
Quan trọng hơn hết là, hiện tại Chung gia loạn thế này là thời cơ của nhi tử hắn thương yêu nhất, nên ngoài mặt hắn là nghe theo thái hậu thực chất đang giúp Hách Liên Cẩm. Chung gia càng loạn, Tiết gia rút lui đây là thứ hắn muốn thấy.
Chung Hạng Siêu cố chấp ôm chặt lấy tro cốt của Tiết Nhu không buông tay lại bị Tiết Vân Lãng lạnh lùng cường đoạt về. Tiết Triệt nâng niu hũ tro cốt của ái nữ, khẽ giọng lẩm bẩm nói, “A Nhu, chúng ta trở về thôi.”
Hắn thực sự hối hận rồi. Nếu không phải lúc đó thanh danh của nàng không tốt không thể gả, nếu không phải có người ác ý tung tin nàng tặng tín vật tự đính ước với Chung Hạng Siêu hắn cũng không vì vậy mà đáp ứng hôn sự này. Lúc nàng không trở về lại mặt, hắn giận bao nhiêu, hôn sự của Tiết Vân Lãng cùng Tiết Tinh Vân nàng cũng chẳng về, hắn cũng buồn bực rất lâu.
Thế nhưng nghe mọi người nói, Chung Hạng Siêu rất yêu thương nàng hắn cũng an tâm. Đến hôm nay hắn cảm thấy quyết định năm đó của mình chính là sai lầm. Nếu thời gian có thể quay lại, hắn tình nguyện giữ nàng trong phủ nuôi một đời chứ không gả đi.
Mà qua chuyện này, Chung Hạng Siêu mới biết được Tiết Triệt rất yêu thương Tiết Nhu vì vậy sau khi trọng sinh hắn rất tôn trọng Tiết Triệt.
Chung Hạng Siêu vốn không cam lòng muốn chạy lên đoạt trở về, lại bị Hách Liên Huân cản trở. Hoàng thượng hạ chỉ để nâng Lạc Bích Nhu làm bình thê, Chung Hạng Siêu cũng chẳng thèm lưu ý, mắt hắn nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của Tiết Triệt, như thể xuyên qua bóng lưng kia nhìn thấy được tro cốt của Tiết Nhu trong hũ.
Đây cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy hôn thư của hắn cùng Tiết Nhu được cung nhân dâng lên ở trước mặt mọi người trên đại điện bị chính tay mẫu thân hắn xé đi. Từng câu từng chữ trên tờ Tuyên chỉ đều là hắn viết khi nghĩ đến Lạc Bích Nhu, lúc này hắn lại nhìn không thấy, chỉ thấy dấu vân tay màu chu sa của Tiết Nhu bên trên. Trong đầu nhớ đến cảnh tượng ngày hôm đó nàng kể với hắn về dấu vân tay kia.
Chuyện này còn chưa giải quyết xong, có binh sĩ chạy vào tryền tin tức truyền, Chung Hạng Sâm tử trận, Chung Lâm chịu không nỗi đả kích thổ huyết thân vong. Do tước vị bá tước là cha truyền con nối vì vậy Chung Hạng Siêu buộc phải thay phụ huynh đảm nhiệm trọng trách, mà đây cũng nói rõ hắn phải ra sa trường.
Đàm thị trăm triệu lần không nghĩ được việc mình làm là đẩy nhi tử đến tử địa vì vậy mà khóc um trời, thỉnh thái hậu ra mặt. Chung Hạng Siêu đối với kinh thành không lưu luyến nữa vì vậy mang hết thuộc hạ của mình dứt khoát rời kinh.
Đương nhiên sau này hắn mới biết, Chung Hạng Sâm chết là do Đàm thị cùng Lạc Bích Nhu ở sau lưng âm thầm giở trò. Do hắn đặt hết quan tâm lên người Tiết Nhu nên cũng không lưu ý đến Lạc Bích Nhu cư nhiên hợp tác với mẫu thân tính kế đại ca hắn, báo hại đại ca cùng phụ thân đồng loạt quy thiên.
Mà cũng là do hắn nhất thời chủ quan, vốn nghĩ mẫu thân đã không còn giữ cách nghĩ kia, càng cho rằng Lạc Bích Nhu cho dù có vô lương tâm đến mấy cũng sẽ không làm như vậy. Sự thật chứng minh, hắn đã sai rồi, quay đầu nhìn lại đột nhiên hắn thấy mình chẳng có gì cả, những thứ hắn có được khi xưa đều bị hắn chính tay đạp đổ hết rồi.
Mà vị thê tử Chung Hạng Sâm yêu thương nhất, Bỉnh Chi, lại là nhãn tuyến của Ly vương đặt trong phủ. Sau khi Chung Hạng Sâm tử trận nàng ta chạy đến chỗ Ly vương đầu quân.
Sau khi Phụ tử Tiết gia trở về làm tang sự cho Tiết Nhu xong thì từ quan rời kinh. Biết chuyện Trương Thiên Hồng làm, hắn liền hưu cả nàng ta. Tiết Tinh Vân mất đi địa vị của phụ thân cùng đại ca liền không thể tiếp tục làm hoàn khố nữa, nhưng bị Tiết Vân Lãng cứng rắn mang đi. Trương Oánh chịu không được cực khổ, nên hòa ly với Tiết Tinh Vân.
Ly vương biết chuyện liền chiêu lãm bọn họ. Tiết Triệt hận Chung gia vốn là lửa giận thiếu đốt lý trí suýt chút nữa thì đáp ứng.
Thế nhưng Tiết Vân Lãng lại khuyên nhủ, “Phụ thân, tam muội xảy ra chuyện như vậy, bá gia thế tử bọn họ đều vô tội, xưa nay họ cũng rất chiếu cố Tiết gia chúng ta, không thể vì một mình Chung Hạng Siêu mà làm chuyện trái lương tâm được.”
“Nhưng bọn họ để mặc hắn làm bậy, ta làm sao có thể để A Nhu oan uổng mà đi như vậy?” Tiết Triệt rất không cam lòng.
Mà không chỉ phụ tử Chung Lâm, không ai biết được nguyên nhân cái chết thực sự của Tiết Nhu, cho dù có nói ra cũng không người tin. Đã là người, có ai lại cầu tử chứ, lại còn là nha hoàn thiếp thân hạ độc, phóng hỏa nữa, còn không bằng nói nàng chết do nến ngã dẫn đến hỏa hoạn hợp lý hơn nhiều.
Tiết Vân Lãng lại bĩnh tĩnh hơn vì vậy nhìn thấu mọi chuyện hơn, tiếp tục giải thích, “Tính tình của hắn xưa nay nào phải bá gia cùng thế tử có thể quản nỗi. Bọn họ lại ít ở kinh thành, có trách thì trách Đàm thị cùng tên vô lương tâm kia. Huống hồ, trong quân còn rất nhiều huynh đệ từng cùng chúng ta vào sinh ra tử, chung ta không thể chỉa mũi gươm về phía họ được.”
Tiết Triệt nhìn hũ hài cốt trong lòng mình, ánh mắt nguôi ngoai không ít, “Có trách thì trách A Nhu không tốt số, sao lại trùng dung mạo với người khác, để bị lừa rồi đi đến kết quả này.” Lúc này hắn chỉ có thể nói như vậy mà thôi. Lúc đầu Chung Hạng Siêu thành thân hắn không nghe sống gió gì còn cho rằng nữ nhi chấp nhận, hóa ra là nàng bị lừa.
Ai. . .
Cuối cùng bọn họ từ chối Ly vương rời khỏi mảnh đất thị phi như kinh thành. Bọn họ ẩn cư không quan tâm với mấy chuyện chiến tranh chính trị nữa.
Chung Hạng Siêu ở trong quân doanh, lần đầu ra trận đương nhiên không người phục, lại nói gia sự hỗn loạn như thế càng không ai kính nể gì. Thế nhưng hắn lại có thể vận dụng não để đám binh sĩ từng người phải im lặng mà quy thuận.
Tuy hắn là lần đầu đánh trận, lại không biết võ công thế nhưng mưu lược được Chung Lâm bồi dưỡng từ nhỏ cũng không phải uổng phí. Chỉ là thiên tính vạn toán lại bị Bỉnh Chi dùng Chung Quốc Minh ra uy hiếp mà bỏ mạng.
Hắn đoán được, sau khi hắn đi, sợ rằng Chung Quốc Minh cũng sống không tốt hoặc thê thảm hơn chính là đi theo hắn. Chỉ là hắn hại đại ca thảm như vậy cũng không thể nào trong giây phút này lại hại luôn cả nhi tử thân sinh của đại ca. Vì vậy hắn mới buông tay, cược Bỉnh Chi còn chút lương tâm.
Toàn bộ Bình An bá phủ uy phong lẫm lẫm một thời vì vậy mà không còn gì hết. Đàm thị mất hết tất cả, lại còn vì Bỉnh Chi mà mang theo tội danh phản quốc nữa. May là còn có thái hậu che chở, mất đi Chung Hạng Siêu như mất đi động lực để nàng sống tiếp, nàng quy y cửa phật, không tranh chấp với đời nữa.
Chung Hạng Siêu rời khỏi thế gian cũng leo lên chiếc đò nhỏ bên Tam Đồ xuyên. Hắn khác với Tiết Nhu, nàng ôm hận mà chết, tuy hắn chết như vậy rất không cam tâm, thế nhưng lúc này hắn vẫn ôm hy vọng nhỏ nhoi, được gặp lại nàng.
Khúc nhạc quỷ mị kia vẫn vang lên nhưng hắn không có bao nhiêu lưu tâm, bởi hắn bận rộn với ký ức hạnh phúc của nàng cùng hắn dưới Tam Đồ xuyên. Tay hắn chạm xuống nước, run rẩy vuốt ve nụ cười trong trẻo treo trên gương mặt xinh xắn của vong thê.
Đã bao lâu rồi, hắn nhìn không thấy một Tiết Nhu hoạt bát vui vẻ như vậy nữa. Kiếp sau, kiếp sau hắn có thể gặp lại nàng không? Nếu có, vậy còn có thể kết duyên phu thê hay không?
Thường nói bách niên tu đắc cộng chu độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên. Càng nghĩ hắn càng thấy sợ, trái tim phập phồng như tùy thời cũng có thể sẽ nổ tung.
Khi bước chân lên đám hoa bỉ ngạn đỏ rực, xếp hàng để đợi uống Mạnh bà thang. Lúc này hắn nghe được vài quỷ sai vẫn còn đang bàn tán chuyện của Tiết Nhu cùng thiếu phụ kia, tuy không biết danh tính các nàng thế nhưng đề tài này vô cùng hấp dẫn hắn.
Hắn cũng muốn giữ ký ức tiền kiếp, tuy không có người nào nguyện đứng ra giúp hắn, thế nhưng hắn có thể mang thọ mệnh của mình ra đánh đổi. Chút hy vọng được gặp lại A Nhu của hắn đã dáy lên rồi bùng cháy mãnh liệt.
Đến bên chân cầu Nại Hà, hắn cũng quỳ xuống, chấp tay cầu xin Địa Tạng Vương bồ tát cho mình giữ lại ký ức tiền kiếp. Bằng bất cứ giá nào hắn cũng chấp nhận, miễn là có thể gặp lại vong thê.
Địa Tạng Vương bồ tát nghe hắn bày giải nguyên nhân xong, chỉ vừa đáp ứng một tiếng hắn đã cao hứng dập mạnh đầu đáp tạ rồi nhấc chân chạy qua cầu Nại Hà. Phải biết rằng, người muốn giữ lại ký ức tiền kiếp khi qua cầu sẽ không dễ dàng như những người khác.
Hắn mặc kệ côn trùng rắn rết cắn chân mình, chỉ mang theo hy vọng một mạch chạy thẳng trên cây cầu dài không thấy đầu kia mà thôi. Hệt như Tiết Nhu lúc đó vậy, chân chảy cả máu, đau đến nhập tâm vẫn không màng.
Địa Tạng Vương bồ tát nhìn bóng lưng hắn mà hết ý thở dài, “Thật hấp tấp a, bổn tọa còn chưa nói xong.”
Mành bà ngẩng người hỏi, “Ý của người là. . .?”
“Là không hoán đổi bằng thọ mệnh của hắn, mà là bằng. . .” Đôi mắt to lớn vô tạp niệm của Địa Tạng Vương bồ tát nhìn xuống dòng sông máu đang sôi sục bên chân cầu Nại Hà. Muốn giữ lại ký ức tiền kiếp, nào phải dùng thọ mệnh hoán đổi dễ dàng như vậy được. Mà hoán đổi bằng gì tin chắc mọi người đọc đến đây đều có thể đoán được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển.com—
Tiểu kịch trường:
Độc giả: Phản đối phản đối, Chung Hạng Siêu phải trải qua 18 tầng địa ngục mới có thể đầu thai.
Luna nương phe phẩy quạt cười khẩy: Ta nói hậu sinh a, chưa ai nói cho ngươi biết, nhân gian chính là tầng thứ 18 của địa ngục sao?
Một loạt nam nữ chủ đều tặng Luna nương một like.