KẾT CỤC 1.3:
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm hôm sau, Thanh Sơn chải tóc qua loa liền chạy ra phủ đã thấy Kiết Câu đứng đó chờ mình. Hai người đến tiệm vải kia hỏi chưởng quỹ lần nữa. Chưởng quỹ cũng trả lời y hệt như vậy không thừa không thiếu chữ nào.
Kiết Câu cầm gậy dẫm xuống mặt đất một cái, âm thanh to lớn sức mạnh kinh khủng để chưởng quỹ sợ đến thoáng cái mặt tái nhợt. “Ta hỏi lại lần nữa, ngươi tốt nhất nên khai thật.”
“Đại gia tha mạng a, tiểu nhân thực sự đã khai hết tất cả những thứ mình biết rồi.” Chưởng quỹ miếu máo chấp tay cầu xin.
Thanh Sơn cũng thấy không đành lòng kéo tay Kiết Câu, “Đừng làm khó hắn nữa, có lẽ hắn cũng không biết đâu.”
Kiết Câu không chút lưu ý, tiếp tục quát, “Vậy ngươi nói đi, ngươi là rẽ hướng nào?”
“Là rẽ phải nha.” Chưởng quỹ nâng tay thấm mồ hôi trên trán đáp.
“Là tay phải của ta hay của ngươi?” Kiết Câu không chớp mắt hung thần át sát tiếp tục truy vấn.
“Của ngươi.” Chưởng quỹ theo phản xạ, liền nhận định Tiết Nhu rẽ phải liền là bên phải của người đối diện rồi.
“Vậy chính là bên trái của ngươi?” Kiết Câu không tha, lại hỏi.
Chưởng quỹ ngớ ra một hồi xua xua tay nói, “Không là bên phải của ta, nàng chính là xoay người lại sau đó rẽ phải.”
Kiết Câu nhíu mày, áp sát chưởng quỹ, đôi mắt chưa từng rơi khỏi cái mặt đầy mồ hôi của hắn, “Vậy ngươi nói hôm đó nàng là xem khúc vải nào lại không mua?”
Chưởng quỹ tùy tiện vươn tay lấy một khúc vải nói, “Là khúc này.”
Thanh Sơn vừa nhìn thấy liền tức giận vỗ quầy nói, “Nói bậy, tiểu thư nói trong bụng thiếu phu nhân nhất định là tiểu thiếu gia làm sao có thể xem khúc phấn hồng được.”
Chưởng quỹ phát hiện bản thân sai lầm lập tức chữa sai, “Đúng là lúc đầu nàng xem khúc lam sắc thế nhưng sau đột nhiên lại chuyển sang phấn hồng ta làm sao biết được a.”
Nghe ra được giọng của hắn run run bắt đầu có lắp liếm, Thanh Sơn thừa thắng xông lên hùng hổ nói, “Tiểu thư bảo tiểu thiếu gia sắp hạ sinh vào đông chí, phải chúc nhị thiếu phu nhân mẫu tử bình an nên muốn mua hồng sắc.”
Kiết Câu nghe được lập tức giơ gậy lên, vung một cái một cái kệ sau lưng sập xuống, “Còn không khai thật ta để điếm của ngươi lập tức đóng cửa.”
Chưởng quỹ sợ đến che đầu lại, ngồi xổm trên đất một mạch khai hết chuyện phát sinh từ ngày hôm đó đến nay. Hắn cũng không phải muốn che giấu, nhưng hôm đó thấy được hai di nương của Vương gia, hắn nào dám ăn nói linh tinh, nhỡ như xảy ra chuyện gì hắn quả thực gánh vác không nỗi a.
Nghe xong Thanh Sơn ý thức được vì sao quan phủ án binh bất động, hai nàng kia đều là người của Vương phủ, tiểu thư nhà nàng chỉ là nữ nhi của một giáo úy tàn tật đã từ chức, còn từng bị hưu nữa, chỗ dựa không có đương nhiên không cần nghĩ cũng tự biết nên nghiên về bên nào rồi.
Nàng vội vã xoay người chạy đi, nàng phải đến hầu phủ đòi tiểu thư trở về. Chỉ là vừa xoay người liền bị Kiết Câu túm lại, “Điên rồi sao, một mình đến đó chỉ có thể chuốc lấy nhục nhã.”
“Tiểu thư ở nơi đó sống chết thế nào còn chưa biết, ngươi bảo ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.” Thanh Sơn cố gắng vùng vẫy, nóng lòng muốn lập tức cứu người.
Thấy hành động qua sông đoạn cầu này của Thanh Sơn, Kiết câu không khỏi thở dài trong lòng, “An tâm, chuyện đó ta sẽ nghĩ cách. Bọn họ bắt người cũng không nhất định lưu người trong phủ, trước nghe ta trở về đừng nói với ai cả, mọi thứ ta sẽ nghĩ cách.”
Thanh Sơn nào chịu được quát, “Ngươi buông ta ra, ta muốn cứu tiểu thư.” Cánh tay của Kiết Câu như một gọng kiềm cứng rắn để nàng không thể thoát được, nàng lập tức cúi đầu cắn.
Kiết Câu có chút nói không thành lời khi thành hành động kia, “Sớm biết sẽ không giúp ngươi. Hiện tại ngươi đến đó nháo, người không tìm được trái lại tìm được một thân thương, vậy còn để người trong phủ lo lắng hơn nữa. Nếu ngươi muốn vậy thì đi đi, ta không giúp nữa.”
Nói xong hắn buông tay ra xoay người rời khỏi cửa hàng vải.
Thanh Sơn thanh tỉnh lại mới phát hiện bản thân quá đáng, nàng vội chạy theo hắn bảo chứng, sau đó bắt hắn hứa rằng sẽ nhanh chóng nghĩ cách cứu Tiết Nhu. Chia tay hắn, nàng quay về phủ nói với mọi người tạm thời chưa có tin tức.
Đợi Kiết Câu hồi phủ, Chu Nhụ tìm đến hỏi, nghe xong liền thở dài thường thược. Kiết Câu căn bản không thể đột nhập hầu phủ xem xét được. Vậy liền phải do hắn tới rồi, chỉ là hầu phủ to lớn nhất định rất mất thời gian.
Chỉ là Thúy Liễu vô tình nghe được, lập tức xông đến hỏi, “Vậy. . .vậy tiểu thư lúc này chẳng phải rất nguy hiểm sao? Chàng mau nghĩ cách cứu tiểu thư đi.”
“Ta vẫn đang nghĩ, nàng bình tĩnh không chút.” Chu Nhụ đỡ Thúy Liễu lên để nàng ngồi lên ghế của mình, gương mặt sầu não không thuốc giải.
Thúy Liễu đột nhiên túm tay hắn nói, “Phải rồi, có thiếu gia, thiếu gia mới có cách vào hầu phủ. Chúng ta đi tìm thiếu gia giúp đỡ đi.”
“Không được.” Kiết Câu vội ngăn lại, Tiết Nhu đối xử với thiếu gia như vậy bọn họ giúp Tiết Nhu là bởi vì cảm thấy Thanh Sơn đáng thương tuyệt không phải đồng tình với Tiết Nhu.
“Vì sao chứ? Vậy hai người tìm được tiểu thư vậy có thể đưa nàng bình an thoát khỏi đó hay không? Hai người nghĩ tiểu thư sẽ để hai người chạm vào sao?” Thúy Liễu từ miệng Thu Thủy biết được tư tưởng của Tiết Nhu nên rất phản đối việc đột nhập phủ đệ cứu người.
“Nàng an tĩnh chờ ta nghĩ cách đi.” Chu Nhụ không nói hai lời khom người bế Thúy Liễu về phòng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến đêm, Chu Nhụ đột nhập hầu phủ, Thúy Liễu nhân cơ hội này chạy đến tìm Chung Hạng Siêu. Chỉ là trước cửa còn có Lĩnh Hồ cùng Điều Dong canh gác. Ngoài ra hôm nay Bích Ngọc cũng Hồng Diệp cũng ở, bọn họ vì biết chuyện của Tiết Nhu nên đứng đây thảo luận nho nhỏ.
Mọi người tuy không thích Thanh Sơn nhưng vẫn biết nàng ta như vậy là vì hộ chủ. Nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng sẽ bảo hộ thiếu gia như vậy mà thôi. Nói qua nói lại kẻ đáng chết nhất vẫn là Tiết Nhu.
Thấy được Thúy Liễu đi qua đây, Lĩnh Hồ đưa tay che miệng hắng giọng ám ý nhắc nhở mọi người chuyển đề tài. Nàng ta đến đây nhất định là biết chuyện rồi, nhưng bọn họ cũng sẽ không để nàng gặp thiếu gia đâu.
“Tối như vậy còn ra đây làm gì a?” Hồng Diệp bước lên đỡ lấy Thúy Liễu, dìu đến chỗ mọi người.
Thúy Liễu nghe âm thanh cũng đủ hiểu được mọi người đều biết trừ mình, nàng hít mũi một cái liền nói, “Chắc mọi người đều biết hết rồi, Thúy Liễu cũng không giấu diếm nữa, mục đích đến đây là muốn thỉnh cầu thiếu gia cứu người.”
“Vậy ngươi về đi, không có khả năng đó.” Lĩnh Hồ lạnh mặt nhớ lại hôm Tiết Nhu uy hiếp thiếu gia lấy hòa ly thư xong một mạch rời đi không hề nhìn lại. Hắn thấy rõ thiếu gia bất lực thế nào, hắn khuyên nhủ thiếu gia lại đuổi hắn đi, đến khi người ngất hắn mới có thể thuận lợi mang hồi phủ.
Lúc đó hắn đứng ở xa, nghe không được hai người nói gì với nhau, nhưng nhìn thái độ hẳn là bị ép không sai đâu. Tính tình thiếu gia hắn còn lạ gì nữa, không có lý do gì thiếu gia từ bỏ một cách dễ dàng như vậy đâu.
“Thúy Liễu có điều không biết, hòa ly thư luôn có câu ‘ân đoạn nghĩa tuyệt, nam thú nữ gả, không liên quan đến nhau’, thiếu gia không giúp cũng là chuyện rất bình thường.” Điều Dong tiếp lời để đoạn gãy tư tưởng của Thúy Liễu.
Hôm đó nhìn thấy Thanh Sơn tất bật chạy tới chạy lui, vốn thường ngày cãi nhau với Kiết Câu hiện cũng quỳ xuống cầu xin liền để tất cả bọn họ động lòng muốn giúp. Hiện bọn họ ở đây cũng là vì tính toán xem phải làm sao mới có thể cứu Tiết Nhu ra. Thế nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ để thiếu gia tham gia chuyện này
“Chúng ta xem ngươi là thê tử của Chu Nhụ nên mới nói với ngươi nhiều như vậy thôi, lại càng là thông cảm với Thanh Sơn nên mới vươn tay giúp đỡ, nếu còn muốn để thiếu gia dây vào thì không cần cầu xin nữa.” Bích Ngọc chẳng chút động dung, đem lời nói cho hết, lưng đưa về phía cửa không hề có ý tứ muốn lui ra.
“Thiếu gia đối với tiểu thư thế nào mọi người đều nhất thanh nhị sở, tiểu thư vì có tâm kết nên mới không thể mở lòng, mọi người bao dung giúp một tay đi. Tiểu thư rất bảo thủ không thích nam nhân chạm vào người, cho dù tướng công hắn tìm được, tiểu thư cũng sẽ không để hắn đưa ra ngoài đâu.” Chớp mắt một cái Thúy Liễu quỳ xuống cầu Hồng Diệp, Bích Ngọc.
Bích Ngọc thở dài khom người nâng nàng ta lên nói, “Ta không biết võ công, ngươi cầu ta cũng vô dụng thôi.”
Hồng Diệp chép miệng lắc đầu nói, “Ta chỉ là một giới nữ tử, hầu phủ tường cao cửa rộng, canh gác nghiêm ngặt ngươi nói xem ta làm sao có thể mang nàng ra đây.” Một mình nàng còn có thể ra vào hầu phủ, thế nhưng nếu mang thêm một người thì thực sự bất lực.
“Thế nên mọi người bao dung để ta gặp thiếu gia đi.” Thúy Liễu vẫn không chịu đứng lên. Năm đó là tiểu thư thu lưu nàng, nàng mới có ngày hôm nay, nàng làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn tiểu thư gặp nguy hiểm được chứ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong phòng tối mờ không thắp nến chỉ có ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, trong mơ hồ thấy được có người ngồi ở trên giường, lưng cong cong nhìn chằm chằm chiếc gối thêu uyên ương vẫn còn mới ở bên trong. Hắn ngồi ngược sáng do đó không nhìn thấy dung mạo thế nào nhưng cũng đoán được đây là chính là Chung Hạng Siêu.
Tay hắn vươn ra vuốt ve cái áo khoác được phủ trên giường như một vật trân quý. Ho khan hai tiếng, hắn cầm lấy đứng lên treo lên giá, hệt như nàng vẫn còn ở đây vậy. Xong xuôi mọi chuyện, hắn bước đến cửa sổ tròn to bên bàn sách. Dưới ánh trăng sáng tỏ rọi trực tiếp lên người, có thể thấy được dung mạo của hắn đều bị râu đen che khuất, phản phất già đi rất nhiều, có thể sánh được với Chung Lâm.
Viện to, đám thủ hạ đều đứng ở viện môn, chỉ có động tĩnh bên trong của hắn bị bọn họ phát hiện, hắn căn bản không thể nghe được bọn họ đang làm gì. Hắn học theo Tiết Nhu ngồi lên cửa sổ ngắm trăng, không biết hiện A Nhu đang làm những gì. Tuy nói để Chu Nhụ, Thúy Liễu thường xuyên về Tiết phủ nhưng hắn cũng không hỏi bọn họ chuyện của nàng. Chỉ cần biết bọn họ không báo gì với hắn chính là nàng vẫn bình an, vậy là đủ.
Nếu lúc trước không có hắn bên cạnh, nàng sẽ không có khẩu vị, khó ngủ, không vui. . .thì hiện tại nàng rời khỏi hắn nhất định sống vui vẻ rất nhiều. Nàng rời đi mà đồ cũng không lấy, có thể thấy được nàng chán ghét nơi này, chán ghét hắn đến mức độ nào. Bất quá như vậy để hắn tự lừa gạt bản thân rằng nàng vẫn còn bên cạnh mình, chỉ là nàng đi xa một chuyến thôi, nàng nhất định sẽ trở lại.
Nghĩ đến đây lại là thở dài một hơi. Nếu hắn không xin giữ lại ký ức tiền kiếp thì sẽ không để nông nỗi như thế này, biết đâu vẫn có thể thú nàng làm thê tử yêu thương nàng lần nữa. Thế nhưng nếu đã không nhớ, lại tổn thương nàng lần nữa vậy thì phải thế nào đây?
Trong đêm thanh tĩnh chỉ có tiếng thở dài liên tục vang lên dị thường rõ. Cả đôi anh vũ đang ngủ ở trên bàn sách cũng bị đánh thức.
Xích Diễm khẽ nhìn sang bên cạnh một mắt liền chậm rãi vỗ cánh bay đến bên người Chung Hạng Siêu, “Đi thăm A Nhu, đi thăm A Nhu.”
Chung Hạng Siêu lắc đầu cười khổ, nâng tay lên để Xích Diễm đậu lên ngón tay của mình, “Nàng sẽ không gặp ta đâu.” Nếu nàng chịu gặp, hắn còn khổ sở ở đây tương tư sao?
“Ngươi nói xem nàng đang làm gì?”
“Đang ngủ.” Xích Diễm rất nhanh cho ra được đáp án chính xác nhất.
Chung Hạng Siêu bị chọc cười, xuy cười ra hai tiếng tự giễu, “Đúng là đang ngủ, ngươi xem, giờ này không ngủ thì làm được gì a, nàng nào như ta được.” Hắn đúng là đầu óc mai một rồi.
“A Nhu xấu xa, xấu xa.” Xích Diễm thất vọng mắng Tiết Nhu vài câu.
“Ngươi nha, không được nói xấu nàng đâu, nàng không xấu đâu, là ta không xứng đáng để nàng đối xử tốt mà thôi.” Nói xong hắn lại thở dài một tiếng nhớ lại chuyện của lúc trước. Những thời gian này hắn luôn sẽ nhớ lại quãng thời gian trước, nếu như hắn không tham lam, vậy thì quá tốt rồi.
Đều do hắn cả, hiện tại mọi người đều nghĩ thành nàng là người xấu. Vẫn là do hắn hại nàng.