KẾT CỤC 1.2:
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu cẩn thận quan sát Tiết Nhã Hân một mắt, sau đó mở miệng trước hỏi, “Đại tỷ là có lời gì muốn đơn độc nói với ta cứ nói là được, hà tất bắt đến đây.”
Một tát tai thanh thúy dòn tan vang lên, mặt của Tiết Nhu nóng rát lên, dấu vết dần dần lộ rõ trên làn da mỏng mảnh trắng noãn kia. Tiết Nhu nắm chặt đôi tay đang bị trói lại kia, nhịn đau hỏi: “Đại tỷ cớ gì đánh ta, chí ít nên cho ta một lý do.”
“Ngươi còn dám hỏi câu này, nếu không phải ngươi ta có cần gả cho hoạn quan kia để bị người dằn vặt không?” Tiết Nhã Hân trầm trọng xuống, một đôi mắt trừng nhìn đôi đồng tử đen láy của Tiết Nhu.
“Lời này không đúng nga đại tỷ, lần trước ta đến đề nghị với mẫu thân để biểu tỷ gả ngươi chẳng phải khăng khăng một mực sao, thái độ lúc đó hình như là muốn nhào đến cắn ta vậy.” Tiết Nhu cũng nói rất nhỏ tránh Trương Oánh bên ngoài nghe được. Mà nàng ví von như thế chẳng khác nào so Tiết Nhã Hân với chó một dạng.
Tiết Nhã Hân nhất thời bị lời đó làm cho nghẹn, nàng nghe không ra ám ý mắng người của Tiết Nhu nhưng lại hiểu được Tiết Nhu nói đúng. Nếu lúc đó nàng không bị vinh hoa cùng gương mặt anh tuấn của Vương Thể Chiêu mê hoặc cũng sẽ không đi đến nông nỗi này.
Trong lòng Tiết Nhu thầm mắng cặn bã trước mắt mình, rõ ràng là đoạt từ tay nàng hiện nay sống không tốt quay sang trách mắng nàng, nào có đạo lý này. Chỉ là hiện tại muốn thoát thân thì không nên chọc điên người ta, đầu nàng vừa chuyển, lại nảy sinh ra một ý nghĩ khác.
“Lần trước đến Lưu châu gặp qua biểu ca, hắn bảo sau bao nhiêu chuyện hắn mới đút kết được bản thân yêu thương đại tỷ, đáng tiếc. . .”
Nói đến đây nàng im lặng xem sắc mặt của Tiết Nhã Hân. Đối với một nữ nhân mà nói, gả cho một hoạn quan đương nhiên là muốn nghĩ cách mau chóng thoát thân rồi gả cho người khác. Nếu là biết còn có một nam nhân yêu mến mình sẵn sàng chấp nhận thú mình vào cửa vậy thì còn gì bằng.
Quả như Tiết Nhu nghĩ, lời nói kia đúng là ánh lửa sáng ấm áp nhem nhóm trong lòng của Tiết Nhã Hân. Với nàng giờ đây không gì tốt hơn là mau chóng thoát khỏi địa ngục này tìm nam nhân tốt mà gả đi an hưởng tuổi già. Chỉ cần có thể sống tốt, gả cho một tên xấu xí như Võ Đại Lang nàng cũng chấp nhận.
“Thế nào? Sao không nói tiếp?”
“Đáng tiếc hắn không quyền không thể, không sánh được với Vương gia.” Tiết Nhu nói xong lại chép miệng một cái bảo, “Nhưng đại tỷ không cần lo lắng, hắn nói hắn nhất định cố gắng, thế nào đi nữa cũng sẽ đoạt ngươi về.”
“Làm sao mà đoạt được đây?” Dùng đầu gối nghĩ cũng biết đây là chuyện không thể nào, Vương gia ở kinh thành vững chắc như vậy, ngoại trừ cái đại thế tộc ra đừng hy vọng có người động được vào một sợi tóc của Vương Thể Chiêu.
“Đại tỷ chớ lo lắng, chờ hắn đến kinh thành lần nữa sẽ liên thủ với ta, mượn tay Chung Hạng Siêu thành toàn cho hai người.” Tiết Nhu không ngừng vẽ ra một huyễn cảnh cho Tiết Nhã Hân. Nàng ta được nuông chìu từ nhỏ nên đầu óc không tốt bằng Trương Oánh, nàng dụ nàng ta trước Trương Oánh chậm rãi đã.
Tiết Nhã Hân rõ ràng bị xiêu lòng, hận ý toàn bộ tan biến. Nàng không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ xoay người ra khỏi phòng. Tiết Nhu ở sau lưng thở phào nhẹ nhõm cũng không có người thấy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thanh Sơn canh hết ba ngày đều không gặp được ai, nàng đột nhiên nhớ ra liền chạy đến Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị tìm Chu Nhụ, nhưng điếm tiểu nhị rất khôn khéo, xem nàng như khất cái mà xua đuổi.
Nàng chạy đến Bách Thảo đường, điếm tiểu nhị cũng kiếm cớ nhìn không ra hoặc là bận rộn để đuổi nàng. Hắn bảo muốn khám bệnh liền xếp hàng không thì cút đừng cản trở chỗ bọn hắn làm ăn. Nàng muốn xếp hàng nhưng đám quý nhân đang xếp hàng kia đều chê nàng bẩn không cho nàng đứng bên cạnh.
Đến khi hết ngày liền đóng cửa bảo mai hẳn đến. Chỉ là đứng lâu như vậy nàng cũng gặp không được Điều Dong hay Bích Ngọc. Nàng buộc lòng chạy về Chung phủ, lại túc trực ở hẻm nhỏ.
Đến ngày thứ năm để Thanh Sơn thấy được Chu Nhụ nhảy từ xe ngựa xuống vào phủ. Nàng chạy thật nhanh đến hô to, “Chu Nhụ công tử, Chu Nhụ công tử, chậm đã.”
Chu Nhụ như không nghe một đường bước nhanh vào trong. Thanh Sơn bị hai mũi giáo chỉ thẳng vào người nên không dám tiến lên bước nữa. Chỉ hối tiếc nhìn bóng lưng Chu Nhụ bước ra xa mà tự trách.
Không đợi người ta mở miệng đuổi, nàng tự biết thân biết phận đi trở về hẻm nhỏ chờ đợi cơ hội tiếp theo. Hiện tại ngoài chờ đợi ra nàng thực sự không biết nên làm gì nữa. Từng sống ở Chung phủ, nàng biết rõ, nơi này canh gác sâm nghiêm, tường lại cao mà lỗ chó cũng không có căn bản không cách nào đột nhập.
Mấy hôm nay Chu Nhụ rất phân tâm, thê tử liên tục kêu muốn về gặp Tiết Nhu mà hắn luôn chỉ có thể viện cớ thoái thác. Thiếu gia tự giam lỏng bản thân như vậy hắn không thể nào có chút hảo cảm nào với Tiết Nhu được. Vì vậy chuyện của Tiết Nhu hắn xem như không nghe không thấy gì.
Nhưng hôm nay thấy được Thanh Sơn như vậy áy náy trong lòng lại mọc lên không ít. Nhìn bàn thức ăn đầy ấp hắn thực sự đề không nổi nửa điểm khẩu vị, ngược lại thở dài ảo não.
“Sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?” Thúy Liễu ở bên cạnh quan tâm hỏi.
“Không phải, nàng mau ăn đi.” Chu Nhụ lấy lại tinh thần cầm đũa gấp cho nàng vài món cho vào chén.
“Thiếp muốn trở về gặp tiểu thư cùng Thanh Sơn một chút, chàng giúp thiếp nói với phu nhân đi, dạo này phu nhân đều chẳng chịu gặp thiếp.” Thúy Liễu có chút buồn bã rũ mặt xuống, nàng nào nghĩ đến việc tiểu thư sẽ hòa ly rồi rời đi chứ, lại còn đột ngột như thế nữa. Mấy hôm nay đám người Hồng Diệp, Bích Ngọc cũng không mở miệng nói chuyện với nàng, ngày qua thực sự quá buồn chán.
“Phu nhân cũng không chịu gặp ta, ta thúc thủ vô sách a.” Chu Nhụ nói xong dỗ Thúy Liễu ăn cơm xong liền viện cớ ra ngoài.
Thanh Sơn ôm lấy thân thể lạnh đến run của mình, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn đại môn đóng chặt dưới ánh đăng lung mở ảo. Như thường lệ, trăng treo cao như vậy bên đó sẽ không có người ra vào nữa đâu, nàng tùy tiện ăn hai cái màn thầu uống chút nước liền chụp rổ to lên người nhằm mắt ngủ.
Qua chưa bao lâu có tiếng bước chân đến gần hướng này để Thanh Sơn sợ đến thở cũng không dám. Nàng cố gắng tìm một khe hở nhìn ra ngoài, đáng tiếc một mảnh đen để nàng không nhìn được gì cả. Chỉ đến khi rổ bị người lấy ra khỏi người nàng nàng thất thanh hét một tiếng lại nhanh chóng ý thức được gì đó che miệng lại.
Còn chưa nhìn rõ người đến đã nghe âm thanh quen thuộc truyền xuống, “Muốn giúp gì mau nói đi.”
Thanh Sơn dụi mắt nhìn, chỉ thấy Kiết Câu đứng trước mặt mình, “Là ngươi?” Nàng sửng sờ thốt không nên lời.
Kiết Câu chau mày thở dài nói, “Sao không thể là ta?” Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân mình thực sự quá lương thiện, đáng lẽ người dễ bị động tâm nên là nữ nhân như Hồng Diệp Bích Ngọc mới đúng, sao có thể là hắn được chứ.
Thanh Sơn như bắt được sinh lộ, nàng túm lấy vạt áo của hắn quỳ trên đất cầu xin, “Cầu ngươi giúp ta tìm tiểu thư đi, bao nhiêu bạc ta cũng có thể cho ngươi, ngoài ra ngươi muốn gì ta cũng có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi. Ngươi chỉ cần giúp ta tìm tung tích của tiểu thư thôi, chỉ cần như vậy là đủ.”
Kiết Câu cúi người đỡ nàng lên, “Được rồi kể ta nghe đầu đuôi câu chuyện đi.”
Chu Nhụ đứng trước cửa thấy được cảnh này cũng có chút an lòng xoay người bước trở về. Mọi chuyện ngày mai hắn sẽ hỏi rõ Kiết Câu mới tính.
Kiết Câu nghe xong liền kéo Thanh Sơn về Tiết phủ nói, “Tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi thật tốt trước đi, ngày mai ta cùng ngươi đến đó gặp chưởng quỹ kia hỏi rõ.”
“Không, không thể kịp nữa đâu, tiểu thư mất tích đã lâu như vậy rồi, thực sự không thể đợi được nữa.” Thanh Sơn túm chặt tay của Kiết Câu vươn ra nâng mình kia, một mực không chịu đứng lên.
“Nếu vậy ta liền không giúp nữa.” Kiết Câu nói xong xoay người giả vờ muốn rời đi.
Thanh Sơn vội vã đáp ứng nói, “Được được ta trở về, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi.” Nói xong lập tức nhấc váy chạy về báo tin tức.
Kiết Câu vừa định mở miệng bảo không cần, vì mai sáng hắn sẽ đến tìm nàng nhưng còn chưa kịp làm gì người đã biến mất sau một ngã rẽ rồi. Hắn chỉ biết thở dài đi vào trong mà thôi.
Thanh Sơn trở về báo tin tức mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, có thêm một người giúp đỡ được một phần việc, thêm một cái đầu thêm một kế hay. Chuyện của Tiết Nhu cũng chẳng dám nói với Tiết Triệt, chỉ qua loa bảo Thanh Sơn Tiết Nhu lo lắng cho cửa hàng nên ngủ lại đó. Tiết Triệt không vui mắng qua vài câu liền thôi.
Mấy hôm nay Thanh Sơn túc trực trước cửa Bình An bá phủ, cho nha hoàn đến thế nàng cũng không an tâm. Năm đó Tiết Nhu gả đến Bình An bá phủ chỉ có nàng cùng Thúy Liễu bồi giá. Nàng cũng không xin được trợ giúp vậy còn hy vọng người nào xin được.
Ôn Uyển phải quán xuyến phủ lại chăm sóc cho Tiết Triệt lẫn hài tử nhỏ vô cùng vất vả. thực sự bận đến mức công sự quấn thân không thể ly khai. Ngũ Thất hoài thai rất mệt mỏi, nhưng cũng cố gắng giúp được cái gì tốt cái đó.
Tiết Tinh Vân vừa lo cửa hàng vừa phải về phụ giúp, nên mỗi ngày bốn bữa hắn đều sẽ đến chỗ Thanh Sơn đưa cơm nước sẵn lấy tin tức. Hắn muốn xông thẳng vào Chung phủ cầu cứu nhưng bị người nhà ngăn cản.
Tiết Vân Lãng ở quân doanh nào dám rời vị trí, Chung Hạng Sâm cùng Chung Lâm cao cao tại thượng hắn cũng chẳng cầu kiến được. Vì vậy tất cả mọi hy vọng mọi người đều đặt ở trên vai Thanh Sơn. Hắn đi báo quan, quan phủ cũng giải quyết rất qua loa, bảo hắn về nhà chờ tin tức thôi.
Tiết Nhu là ở phòng của Trương Oánh, Trương Oánh cho rằng Tiết Nhu rất gian xảo nên lưu lại ở phòng mình tránh Tiết Nhã Hân thả người. Nhưng Tiết Nhã Hân lại một mực muốn Tiết Nhu đến phòng mình vì muốn nghe thêm chuyện của Trương Niên.
Khi Trương gia xảy ra chuyện, Trương Oánh sợ Tiết Nhã Hân nhân cơ hội này đạp mình xuống liền một mực giấu kín như bưng. Tiết Nhã Hân có hỏi chuyện của Trương Niên cũng không nói vì vậy mâu thuẫn nội bộ giữa hai người ngày một căng thẳng, mà Tiết Nhu là ngư ông chỉ chờ hưởng lợi.
Hôm nay đột nhiên Vương Thể Chiêu đến phòng Trương Oánh hành hạ nàng ta một trận xong còn mắng nàng ta rằng Trương gia không biết điều dám đến tận đây đòi mượn bạc. Trương Oánh phẫn hận nhìn trừng Tiết Nhu nói, “Nếu không phải ngươi Trương gia ta sẽ ra nông nỗi như thế nào sao?”
“Oan uổng a biểu tỷ, ngươi cũng là nữ nhân ngươi nên hiểu cho Thu Thủy, ta nể tình chủ tớ nhiều năm nên mới thành toàn nàng. Những thứ ta làm cũng chỉ có như vậy xong việc liền hồi kinh nào biết gì nữa a.” Tiết Nhu mang hết mọi chuyện đẩy cho Thu Thủy gánh, nàng ta với nàng sớm đã không còn tình cảm gì đáng để nhắc đến nữa rồi.
Ánh mắt của Trương Oánh mang theo hoài nghi nhìn Tiết Nhu, nàng vừa tự bôi dược lên người vừa ai oán nói: “Nếu ngươi không đưa tiện nhân xui xẻo đó đến nhà ta thì sao nhà ta lại thành ra thế này.”
“Nga, biểu tỷ không nói ta cũng quên mất.” Trên mặt xuất hiện vết thương mới nên Tiết Nhu nói chuyện có chút khó khăn, “Lúc trước để Thu Thủy bên người ta lúc nào cũng gặp xui xẻo, thế nhưng từ lúc nàng ta đi rồi xui xẻo cũng theo biến mất, ngươi nói xem có phải bởi vì. . .” Nói đến đó nàng đột nhiên ngắt ngang.
Trương Oánh không nói nữa thổi tắt nến đi ngủ.