CHƯƠNG 135: HOÀN KHỐ
Tác giả: Luna Huang
Đến hoàng cung, Chung Hạng Siêu sớm đứng ở bên ngoài đón hai người, bước bước đến nâng tay đỡ Đàm thị, cẩn thận chu đáo nói, “Mâu thân cẩn thận bước chân.”
Tiết Nhu bên kia được Thanh Sơn đỡ xuống, nàng dùng quạt che đi một nửa mặt, nâng mắt nhìn nơi lần thứ hai đến này. Lần trước đến vào lúc chạng vạng nhìn không rõ, nhưng lần này thanh thiên bạch nhật bên ngoài lại còn náo nhiệt như vậy để nàng có chút bị mất hồn.
Lạc Bích Nhu vừa đi đến thi thể sợ còn chưa lạnh bên này đã náo nhiệt nghênh đón một đoán sứ giả đến hòa thân, sợ là nàng ta linh đường cũng không có trực tiếp bị mang đi chôn rồi. Không biết lúc nàng đi rồi có như vậy hay không, chỉ là nàng biết lúc nàng còn ở biệt viện có nghe được chuyện Hách Liên Huân đại hôn với Thiên Khải công chúa.
Thu hồi tầm nhìn nàng bước đến chỗ Đàm thị, lưu Thanh Sơn Kiết Câu cùng Chu Nhụ đang khó chịu ở bên ngoài theo mọi người bước vào trong.
Kiết Câu bước đến an ủi Chu Nhụ, “Chỉ là Thúy Liễu không được theo có cần phải bày bộ mặt sắp chết đó hay không.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Chu Nhụ quay mặt sang nơi khác, nếu Thúy Liễu có thể nhìn thấy đường vậy cũng sẽ không bị lưu lại trong phủ. Nghĩ đến đây đột nhiên hắn đưa tay lên sờ sờ mặt của mình, cũng may nàng không nhìn thấy gì nếu không cũng sẽ như những người khác xa lánh hắn.
Thanh Sơn ngồi chỗ đánh xe trên xe ngựa, tựa trên vách xe nhắm mắt lại trầm tư. Thúy Liễu luôn hỏi nàng, Chu Nhụ có bộ dạng nào, chuyện này nàng luôn lờ đi xem như không nghe thấy, bởi nàng không dám nói. Nhưng nhìn Chu Nhụ hiện tại sợ là rất thích Thúy Liễu rồi đi, nếu tiểu thư có hòa ly trở về Tiết phủ sợ là Thúy Liễu cũng sẽ không theo các nàng về nữa.
Ai. . .Thu Thủy gả đi rồi, nay Thúy Liễu cũng sẽ gả đi, chỉ còn nàng ở lại với tiểu thư thôi.
Trong bất tri bất giác, tiếng thở dài của Thanh Sơn hơn lớn thu hút chú ý của hai nam nhân kia. Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn nàng, Chu Nhụ kỳ quái hỏi: “Nếu Thanh Sơn cô nương buồn vì sao lúc này còn khuyên Thúy Liễu lưu lại trong phủ?”
Lần trước tiểu thư tiến cung chỉ một buổi Thúy Liễu nhìn không thấy ở ngoài này bị người khác trêu chọc, nàng không nhẫn tâm. Chỉ là những lời này nàng cũng không có nói ra miệng, mà đổi thành câu: “Nếu thích thì nói với tiểu thư cùng thiếu gia nhà các ngươi đi. Ta thấy tiểu thư chỉ bài xích thiếu gia nhà các ngươi, đối với các ngươi tiểu thư vẫn rất bao che.”
Nhất là Kiết Câu, hễ nàng mở miệng nói xấu hắn liền y như rằng tiểu thư lại răn dạy nàng một phen. Đến cùng tiểu tử kia đã làm gì để tiểu thư có thể mở miệng nói giúp hắn như thế?
Khóe miệng của Kiết Câu co rút không ngừng, “Mở miệng liền là ‘thiếu gia nhà các ngươi’, hiện tại ngươi là đang ở nhà chúng ta có biết hay không, nên sửa miệng gọi cô gia đi.”
Chu Nhụ lại không lưu ý chuyện này, mắt phát quang hỏi, “Thật sao?” Hắn vẫn chưa mở miệng nói chuyện này với thiếu gia bởi hắn sợ Tiết Nhu không đồng ý sẽ làm khó thiếu gia. Hiện tại nha hoàn thiếp thân của Tiết Nhu cũng bảo nàng bao che bọn hắn chứng tỏ là có cơ hội nha.
“Phí lời.” Thanh Sơn phun ra hai chữ liền cũng không nói gì nữa. Cũng chẳng biết lời này là nàng mắng Kiết Câu hay Chu Nhụ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bên trong náo nhiệt một mảnh, trong bữa tiệc, Chung Hạng Siêu không hề ngừng ngại săn sóc Tiết Nhu rất chu đáo. Bao nhiêu ca cơ mặc trang phục xinh đẹp hiến vũ hắn đều không nhìn chỉ lo lắng Tiết Nhu không có người giúp lột tôm, lấy xương cá.
Tiết Nhu cũng rất cho mặt mũi, có lẽ vì đây là hoàng cung không tiện trở mặt với Chung Hạng Siêu. Hắn để gì vào chén nàng liền gắp thứ đó cho vào miệng nha, mắt liên tục nhìn về phía đám ca cơ đang uốn éo trước mắt không xa.
Một màn này vô tình lọt vào mắt của công chúa Thiên Khải quốc, dù cho trước mặt bọn họ có phu thê Chung Lâm đang ngồi vẫn là có thể nhìn rõ mồn một ái ý kia. Nàng nghiên người nói với hoàng tử Thiên Khải quốc bên người cái gì đó, chỉ thấy hoàng tử Thiên khải quốc cũng nhìn sang bên này.
Tiết Nhu nhận thấy được ánh mắt người nhìn sang liền cũng nhìn lại, tự đánh giá vị công chúa này. Dung mạo xinh đẹp, nhìn hết nơi này sợ là không có nữ nhân nào sánh được, một đôi mắt thủy tinh động nhân, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chỉ cần nhếch lên một chút cũng rất mị hoặc.
Chung Hạng Siêu thấy Tiết Nhu không động đũa nữa cũng ý thức được có chút sai, hắn ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy công chúa nhìn về phía hắn cười, nụ cười kia để hắn cảm thấy có chút bất an.
Đời trước hắn cùng vị công chúa này chưa từng gặp mặt. Lúc đó hắn vì lo lắng chuẩn bị hôn sự nên không tham gia bữa tiệc này, chỉ tham gia đại hôn, mà đại hôn mặt của công chúa giấu dưới lớp khăn đỏ. Sau đó Chung phủ vì hắn xảy ra rất nhiều chuyện đến hôm nay mới là lần đầu tiên thấy nàng.
Nói công bằng thì công chúa xinh đẹp nhu mì hơn thê tử nhà hắn rất nhiều, chỉ là trong mắt người tình hóa Tây Thi, hắn luôn cảm thấy vẫn là thê tử hắn đẹp nhất. Mà ánh mắt vị hoàng tử kia nhìn thê tử của hắn khiến hắn không có chút thiện cảm nào.
Chính vì vậy, hắn nhúng tay của mình vào chậu nước đá pha chanh xả ở bên cạnh rửa tay, sau khi lau khô liền nhích người sang bên Tiết Nhu một chút, tay vòng qua sau lưng nàng tựa như đang ôm vậy, “A Nhu, mau ăn đi, thức ăn nguội hết sẽ không ngon nữa.”
Tiết Nhu thu hồi tầm mắt thấy Chung Hạng Siêu ngồi sát mình như vậy liền bài xích muốn tránh nhưng thực tại hết chỗ tránh rồi, chỉ có thể cắn răng, “Cút xa ra.”
“Hiện tại không được.” Chung Hạng Siêu chẳng nhường, có người muốn đánh chủ ý vào thê tử hắn liền không được. Bình dấm trong lòng lại bị mở nắp, mùi chua tràn làn đến nỗi Chung Hạng Sâm ngồi ở bàn bên cạnh cũng phải nhìn sang thăm hỏi.
Nếu không phải đây là hoàng cung Tiết Nhu thực sự sẽ xuất thủ, thúc khuỷu tay để hắn lăn sang nơi khác. Nàng lại cầm đũa cho một con tôm vào miệng ra sức nghiền nát trút giận.
Ca cơ lui hết đột nhiên hoàng tử Khải Quốc đứng lên nói: “Nghe nói nhân tài quý quốc trùng trùng điệp điệp, không biết hôm nay có thể đại khai nhãn giới hay không. Vừa hay có thể trợ hứng cho mọi người, tỷ thí giữa hai quốc.”
Hoàng đế gật đầu tán thành kiến nghị trên, đây chính là lúc thể hiện quốc diện cùng sĩ khí, “Không biết hoàng tử đây là muốn tỷ thí cái gì?”
Nhìn sang Chung Hạng Siêu một mắt đánh giá qua, hoàng tử Thiên Khải quốc lại nói: “Chuyện là trước khi đến quý quốc gia muội có mua một bức họa muốn đề thơ, nhưng người của bổn quốc kiến nghị rất nhiều gia muội đều không hợp ý, lần nữa muốn nhờ cao nhân của quý quốc giúp đỡ.”
“Được, hoàng tử lấy họa ra cho mọi người xem đi, người nào đặt được tên hay nhất trẫm liền ban thưởng.” Hoàng đế cười ha ha hạ lệnh.
Hoàng tử Thiên Khải quốc vỗ tay ba cái, lập tức có người trình một bức họa cuộn tròn lên. Nhìn thấy chỉ thị, người trình họa liền mở họa ra, bức họa to hình lập phương lập tức xuất hiện trước mặt mọi người. Hắn cầm họa cho hoàng đế xem xong liền xoay quanh cho mọi người cùng xem.
Bên trong bức họa thủy mặc vẽ một con tôm, ngoài ra xung quanh không có gì nữa. Nét vẽ hữu lực tạo nên một con tôm thực sống động, hệt nhưng nó đang bơi trên nước, râu cùng càng đều có thể động vậy.
Khi họa quay đến chỗ mình Chung Hạng Siêu đột nhiên ôm ngực hô to, “Nga, bức họa thật sống động nếu như con tôm kia màu đỏ được đặt trên đĩa ta sẽ không ngừng ngại nhào đến ăn nha.”
Mọi người bị phát ngôn của hắn làm cho bật cười thành tiếng. Danh hoàn khố của Chung Hạng Siêu không phải ngày một ngày hai ở kinh thành, lúc hắn được phong quan, mọi người đều nghĩ do Chung Lâm dối trên lừa dưới, hối lộ bên trên mà thôi. Một hoàn khố như vậy làm sao có thể là quân sư giúp thắng được trận chiến kia chứ.
Biết làm sao được, người ta có thái hậu trợ lực, cho dù làm luôn thừa tướng cũng là dư sức. Chung Lâm cố tình để Chung Hạng Siêu cùng xuất binh liền là vì muốn mượn cớ mua một chức quan mà thôi.
Mặt của hoàng đế đen thui, hai tay nắm chặt tay vịnh của long ỷ hận không thể bóp chết Chung Hạng Siêu.
Công chúa Thiên Khải quốc cũng mất hứng với người được chọn, nàng vốn xem trọng sự ôn nhu của hắn đối với thê tử, nghĩ nếu gả cho hắn được đối xử như thế cũng rất tốt. Ai biết chỉ là một sỏa qua, đến thưởng họa cũng không biết.
Hoàng tử Thiên Khải quốc thấy muội muội mình lắc đầu từ bỏ liền cũng không có quá làm khó người khác nữa. Trong số tên đám đại thần nêu lên tùy tiện chọn một cái tốt nhất vậy liền được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến tối, khi hồi phủ Tiết Nhu khóa cửa lại không cho Chung Hạng Siêu vào phòng. Hắn nắm vạt áo lên, nhấc chân đạp một cái, khóa trên cửa gãy mất, hai phiến cửa tung ra hất mạnh vào tường rồi dội ngược tạo nên một âm hưởng chấn động. Dưới ánh mắt muốn giết người của Tiết Nhu, mặt lại dày lên vài tấc cười hề hề bước vào trong, nhân tiện giải thích cho hành vi thô lỗ của mình:
“Cái cửa này dùng lâu mục rồi, mai ta lại bảo người đổi cửa mới.”
Tiết Nhu thay đổi một kiện đối khâm nhu quần bước ra ngoài tìm Xích Diễm, nàng đi quanh viện gọi nó nhưng cũng không thấy nó bay đến. Tâm trạng liền có chút buồn bực, âm thầm mắng Xích Diễm ham chơi một trận.
Chung Hạng Siêu chạy ở bên cạnh nàng nói: “Ta biết nó ở đâu ta đưa nàng đi tìm.”
Tiết Nhu vốn không muốn đi theo hắn, thế nhưng đường nàng trở về phòng có ghé ngang thư phòng, mà Xích Diễm chính là ở trong đó. Thấy Chung Hạng Siêu mở cửa sổ, nàng nhìn vào, thấy được ngoại trừ Xích Diễm ra bên trong còn một con anh vũ lục sắc xinh đẹp nữa.
Một đôi đậu trên giá, cọ đầu vào nhau rất tình tứ. Mắt của Tiết Nhu khép hờ lại, một cổ khí từ lồng ngực xông lên não. “Xích Diễm.”
Chung Hạng Siêu ở bên cạnh giải thích, “Mấy hôm trước ta thấy có người bán liền mang về để Xích Diễm có bạn, nàng xem chúng nó thực sự là một đôi a.” Hắn là cố ý mua về để Tiết Nhu thấy được vạn vật đều có đôi, nàng nên buông bỏ những chuyện không vui bắt đầu lại cuộc sống mới.
Xích Diễm nhìn Tiết Nhu một mắt rồi lại quay sang bạn tình mới tiếp tục ân ái, hệt như chẳng nhìn thấy nàng một dạng. Nếu không phải bạn tình của nó bị thiếu gia cột lại thì nó sớm đưa bạn tình mới đến khoe với Tiết Nhu rồi.
Tiết Nhu cắn răng rời đi, không ngừng lẩm bẩm, “Hệt như chủ nhân của ngươi, đều là đồ phản bội chẳng có gì tốt đẹp.”
Nghe được lời này Chung Hạng Siêu mới ý thức được bản thân làm sai chuyện gì. Đáng lý hắn nên mang con anh vũ kia đưa cho nàng thay vì lén lút nhốt nó trong thư phòng dụ Xích Diễm đến. Vốn nghĩ nàng sẽ tìm đến Xích Diễm liền vào đây tìm cả hắn, không ngờ lại thành ra như vậy.
Hắn vội chạy vào phòng ôm cái giá cùng con anh vũ bị cột chạy theo Tiết Nhu, “A Nhu, ta cho nàng này, đừng giận nữa.”