CHƯƠNG 134: HẠ TRÀNG
Tác giả: Luna Huang
Thanh Sơn cong môi chen vào một câu, “Tốt nhất nên khuyên thiếu gia nhà các ngươi hòa ly vậy mới là biện pháp tốt cho cả hai.”
“Ngươi không nói sẽ câm sao? Có biết không nên khuyên người khác hòa ly không, độc mồm độc miệng như ngươi cả đời này không người dám thú.” Kiết Câu cũng chằng vừa, mở miệng vừa bênh vực thiếu gia nhà mình vừa trù ếm Thanh Sơn.
Thanh Sơn lại không có tức giận, thấy tiểu thư như vậy, sau lại biết được thân thế của di nương vậy nàng đương nhiên chẳng tin tưởng vào tình yêu nữa rồi. Khoanh tay trước ngực bày bộ dáng chẳng thèm nói, “Tốt nhất nên là như vậy, cầu còn không được, ta cũng không muốn rơi vào hạ tràng nhất phu đa thê kia đâu, phản chính theo tiểu thư chính là sáng suốt nhất.”
Kiết Câu run run môi nhưng lại bật không ra từ nào, không nghĩ đến nàng sẽ đáp như vậy. Bất quá nghe những chuyện nữ nhân trong hậu trạch quả thật đáng sợ a. Trong lòng hắn có chút thất vọng vì không thấy được bộ dáng tức giận nhảy cẩn lên của Thanh Sơn.
“Tiểu thư còn đang ngủ, mọi người nói khẽ một chút.” Thúy Liễu nhẹ giọng nhắc nhở một câu, bản thân nói xong cũng thở dài.
Bích Ngọc, Hồng Diệp đứng đó không nói một lời, ánh mắt đồng loạt hạ xuống người Tiết Nhu. Không lẽ phòng bị của Tiết Nhu là xuất phát từ hậu trạch sao, nhưng hiện tại thiếu gia vô cùng sủng ái nàng nha, không có đạo lý nàng không nhìn thấy được.
Trong lòng mỗi người đều tự có suy nghĩ riêng, đều lâm vào trầm tư.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến tối, Lạc Bích Nhu như thường đón Chung Hạng Siêu về phòng ngủ, nến vừa tắt một canh giờ, nàng khẽ chạm vào người Chung Hạng Siêu, “Siêu, Siêu.”
Gọi qua vài tiếng không thấy người đáp mới an tâm thở phào một tiếng, khẽ hô, “Ra đi.” Nàng rút khăn sớm được tẩm chút mê hương đặt lên mũi của Chung Hạng Siêu để chắc chắn hắn sẽ không tỉnh lại.
Thoại âm vừa rơi cửa tủ y phục to cách giường không xa mở ra, có một nam nhân từ bên trong bước ra. Hắn bước thật cận thận bước đến bên giường, nhìn bộ dạng có chút sợ hãi nhìn Chung Hạng Siêu đang ngủ say như chết.
“Cái này. . .”
“Nhanh qua đây, xong việc ta đưa thêm bạc.” Lạc Bích Nhu nằm xuống giường, hai tay túm chặt lấy chăn hạ lệnh cho nam nhân kia.
Nam nhân thấy Lạc Bích Nhu cũng chẳng sợ vậy hắn có gì để sợ nữa, lại nói người nào cũng sẽ không ngu đến nỗi thịt đưa tận miệng vẫn còn hất ra a. Nghĩ thế hắn liền to gan cởi hài bước lên trên giường.
“Ngươi, ngươi nhẹ một chút.” Ma ma nói lần đầu tiên nhất định sẽ rất đau, nên nàng cố ý tìm một nam nhân thành thục phòng sự đến giúp mình.
“An tâm, ta sẽ thật nhẹ.” Nam nhân kia vừa nói vừa cởi y phục của mình.
Lạc Bích Nhu cũng không quên cảnh cáo, “Nếu làm ta đau, ta nhất định cho người giết chết ngươi.”
“Muốn không đau làm theo ta là được.” Âm thanh của nam nhân lúc này có chút bị dục hỏa trong người khống chế, mang theo xấu xa. Dứt lời tay hắn liền mò đến chỗ phong mãn của Lạc Bích Nhu để nàng giật mình hất ra. “Ngươi đây là làm cái gì?”
“Muốn không đau liền chỉ có như vậy, trong kỹ viện không người dám chê bai kỹ thuật của ta đâu.” Nam tử lúc này sớm không còn ý thức được hắn đang ở đâu nữa, hắn chỉ muốn mau chóng thỏa mãn bản thân mà thôi.
Nhớ đến lời ma ma nói, Lạc Bích Nhu liền nằm yên tùy nam nhân kia làm gì thì làm. Nàng nhất định phải có được lòng của Chung Hạng Siêu, cho dù không được cũng phải mau chóng có lạc hồng, hoài thai vậy mới đảm bảo được tương lai vinh hoa của mình.
Mượn ánh trăng soi qua cửa sổ, Lạc Bích Nhu cùng nam nhân kia thuận lợi tiếp xúc da thịt. Vốn là muốn lấy được lạc hồng liền đẩy nam nhân kia ra, ai biết càng lúc càng trầm luân không thể dứt được. Nỗi đau của lần đầu tiên cũng bị dục vọng thay thế, nàng quên mất bản thân mình là ai, mục đích tìm đến nam nhân này làm gì.
Ngay lúc bọn họ tiến nhập trạng thái mê người nhất, Chung Hạng Siêu liền phủi rơi khăn trên mũi mình, hất chăn ngồi dậy, hắn quay người đưa lưng về phía bọn họ, âm thanh lãnh mạc nói: “Chuyện đến nông nỗi này, ngươi còn hai con đường, một nhận hưu thư trở về Lạc phủ sau đó muốn làm gì liền tùy ý ngươi, hai tự sát, ngươi tự suy nghĩ đi.”
Đôi nam nữ sợ đến lập tức tách nhau ra, Lạc Bích Nhu không thể tin tưởng nhìn bóng lưng kia, “Ngươi không bị ngất?” Đây là chuyện không thể nào, không lẽ dược kia có vấn đề?
Nam nhân kia sợ đến sắc mặt trắng như tờ giấy quỳ trên giường, “Chung thiếu gia tha mạng, tiểu nhân nhất thời tham tiền tài nên mới. . . “
“Chọn đi.” Chung Hạng Siêu không để ý đến lời của hai người, chỉ muốn biết đáp án của mình.
Kỳ thực hắn sớm đoán được Lạc Bích Nhu có vấn đề nhưng lại không nghĩ ra được trò này nàng cũng dám làm. Mọi hôm nàng sẽ luôn tìm cách bám lấy hắn, quyến rũ hắn nhưng hôm nay nàng lại cực kỳ an tĩnh, nằm xuống chính là nhắm mắt ngủ để hắn hoài nghi.
Lạc Bích Nhu cắn răng tự định giá cho bản thân, hiện nàng không còn hoàn bích bị hưu khác nào thủ quả trong phủ, một chút mặt mũi cũng không còn, vậy còn không bằng chết đi. Nghĩ vậy nàng nâng mi lên lộ ra một đôi đồng tử bị phẫn hận che phủ, “Ngươi thực sự muốn đối xử với ta như vậy?”
“Ngươi phải tự hỏi bản thân đã làm gì, không nên hỏi ta vì sao đối xử với ngươi như vậy. Vốn ta chẳng định tính toán, nhưng ngươi không biết đủ.” Chung Hạng Siêu đứng lên bước đến giá, chậm rãi mặc lại y phục của mình.
Lệ quang trong mắt Lạc Bích Nhu luân phiên đảo, “Nếu không phải ngươi Huân làm sao sẽ không lưu ý đến ta, ta làm sao sẽ nghĩ ra những biện pháp đó? Tất cả đều tại ngươi.”
“Ta từng hỏi Huân vì sao hắn không chọn ngươi, ngươi biết hắn nói gì không?” Chung Hạng Siêu thắt đai gấm xong mới quay người nhìn thẳng Lạc Bích Nhu, từng câu từng chữ rõ ràng bay ra khỏi miệng hắn.
“Hắn bảo, hắn chỉ xem ngươi là bằng hữu, cùng lắm chính là muội muội không có gì khác. Mà chính là vì như thế mới không muốn ngươi nhiễm vào những thứ ô bẩn ở hậu cung, muốn ngươi có cuộc sống tốt. Không nghĩ đến ngươi có nhập cung hay không vẫn là sớm ô bẩn, điều này thật để ta và hắn rất thất vọng.”
Lạc Bích Nhu nghe vậy ôm mặt khóc ô ô. Sau một lúc tiếng khóc nhỏ dần rồi tắt ngấm, thân thể nàng vô lực ngã xuống, đôi mắt nhắm nghiền chảy xuống một hạt lệ châu, khóe miệng chảy một dòng máu tươi dọc theo đường viền thấm xuống gối.
Nam nhân kia sợ đến ngồi trên giường rút thành một đoàn. Còn chưa kịp cầu xin tha thứ đã thấy một đạo kiếm quang lướt trước mắt, hắn liền trợn mắt lên ngã xuống, trên cổ xuất hiện một vết cắt, máu từ đó ồ ồ chảy ra.
Chung Hạng Siêu vứt kiếm lên giường hô to, “Người đến, gọi Lạc thái phó đến đây, tiểu gia có chuyện muốn bàn giao.”
Bên ngoài lập tức có người ứng tiếng chạy đi.
Bên này một vở tuồng khác diễn ra, Chung phủ một mảnh hỗn loạn thì bên kia Tiết Nhu âm thầm có được thân phận thiếu phu nhân vẫn còn say giấc nồng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến sáng hôm sau khi chuyện truyền đến tai nàng chỉ biết viện của Lạc Bích Nhu bị trộm đột nhập, Lạc Bích Nhu bảo vệ Chung Hạng Siêu trúng một kiếm đã tạ thế. Đây cũng chứng minh, hôm nay là ngày Tiết Nhu chân chân chính chính trở thành thiếu phu nhân của Chung phủ.
“Thực sự là như vậy sao?” Hỏi Thanh Sơn nhưng mắt nàng lại mang theo nghi vấn nhìn Hồng Diệp, Bích Ngọc. Chung phủ canh gác sâm nghiêm cũng sẽ xuất hiện trộm vặt lại còn cầm dao giết người sao?
Lại nói, Lạc Bích Nhu không phải loại người sẽ xả thân cứu người, cho dù yêu Chung Hạng Siêu bao nhiêu đi nữa cũng tuyệt không đỡ kiếm cho hắn đâu. Chỉ cần nhìn lần trước Lạc phu nhân ở đây xảy ra chuyện cũng đủ thấy, nàng ta dường như chỉ muốn cách xa một chút mà thôi.
Hồng Diệp, Bích Ngọc lại tuyệt không chút tin tức nào trên sắc mặt cả, Tiết Nhu cũng chẳng buồn để ở trong lòng nữa. Phản chính nàng cùng người của nàng đều an toàn vậy là được.
Lúc này Xích Diễm từ trên bay xuống, nó đậu trước mặt Tiết Nhu dùng miệng ngậm tờ giấy nhỏ trên chân đưa cho nàng. Thấy nàng không nhìn mình còn vỗ cánh phạch phạch thu hút sự chú ý nữa.
Tiết Nhu giận Xích Diễm mấy hôm nay đều không thấy bóng nên không nhìn nó, đến khi thấy thư nàng mới hiếu kỳ nói: “Xem xem bên trong viết thứ gì?”
Hồng Diệp bước đến tiếp thư mở ra xem, đọc to: “Thiếu gia dặn dò thiếu phu nhân chuẩn bị tiến cung, hôm nay đoàn sứ giả Thiên Khải quốc đến hòa thân không nên chậm trễ.”
Tiết Nhu cũng biết phân biệt nặng nhẹ, bình thường thì thế nào cũng được, hòa thân chính là mặt mũi của một quốc gia, nàng không thể tùy ý được. Nghe xong liền đứng lên nói, “Được rồi, chuẩn bị một chút đi.”
Tiết Nhu vận một bộ lập lĩnh gấm bạch sắc, bên ngoài khoác một một kiện bì giáp phương lĩnh đạm tử. Mã diện mễ sắc tú đồ văn kim ngọc mãn đường kim sắc, theo mỗi bước chân đều thiểm quang rất đoạt nhãn.
Tóc búi cao cài một bộ diêu hoa lệ, lưu tô trân châu hai bên luôn sẽ động theo cử động của nàng. Cầm quạt tròn thuần mễ sắc không thêu đồ văn trong tay chậm rãi bước ra tiền thính, trang dung ôn nhã người nào nhận ra nàng chính là nữ nhân đanh đá nhất kinh thành của lúc trước nữa.
Ngay cả Đàm thị luôn nhìn nàng bằng ánh mắt chẳng đáng hôm nay cũng phải thay đổi cách nhìn. Nhìn đơn giản nhưng lại không hề tầm thường nhất là đồ văn thêu ám trên mã diện, mỗi bước đi hoặc xoay người đều đoạt nhân tâm.