Edit: Dương Tử Nguyệt
Trời âm u, gió lạnh gào thét mãnh liệt, bầu trời như muốn tuyết rơi. Cho dù nằm trong xe ngựa ấm áp dễ chịu, nhưng Nghi Lâm vẫn cảm thấy lạnh lẽo, nhìn không được xoa hai tay, nắm chặt áo choàng da cừu trên người, thân thể hướng gần vào lò than. Lại quay đầu nhìn người nào đó đang phát ra khí lạnh, thở dài bất đắc dĩ, dịu dàng nói “Đừng giận, việc gặp hoa Triêu Tịch vốn dĩ rất khó, ta cũng không chết sớm như thế, huynh đừng như vậy nữa”
Đông Phương Triệt hận cái chữ ‘chết’ này nhất, trừng mắt, giận dữ mắng “Câm miệng!”
Nghi Lâm bĩu môi, dịu dàng đi qua, thân thiết cầm tay hắn, cười tủm tỉm làm nũng “Lạnh quá, huynh sờ tay muội xem có lạnh không?” Nói xong đem hai bàn tay để lên mặt hắn, lãnh lẽo thấu xương, Đông Phương Triệt lập tức ôm chặt cô, sau đó nhét hai tay cô vào trong áo mình, trách móc “Sao không nói sớm? Lạnh như vậy, lò sưởi tay đâu? Mấy nha đầu kia hầu hạ kiểu gì thế?” Nói xong, cứ như muốn tìm người tính sổ, Nghi Lâm vội vàng cản hắn lại, sẵng giọng “Là ta không muốn cầm mấy thứ đó, rất vướng”
Đông Phương riệt thấy cô như thế, cũng không nhẫn tâm mắng cô, đành tự mình hờn dỗi.
Nghi Lâm dựa đầu vào vai hắn, híp mắt như con mèo nhỏ, khuôn mặt nhỏ xinh xắn khiến người yêu thích không thôi, Đông Phương Triệt mềm lòng, Nghi Lâm thừa dịp hắn tốt hơn, thuận miệng nói “Gọi người phái đi về thôi, đợi chuyện phái Hằng Sơn chấm dứt, chúng ta tự mình đi tìm cũng được. Nếu không, cho dù họ tìm được cũng không biết làm gì, chỉ tăng thêm thương vong” Cao thủ nhất lưu cũng chưa chắc leo lên được đỉnh núi Thiên Sơn, tuy nói nhân tài trong Nhật Nguyệt thần giáo rất nhiều, nhưng cao thủ nhất lưu không thể phái đi tùy tiện, gần đây giang hồ và triều đình không ít sóng gió, hoa Triêu Tịch cũng không phải là vật cấp bách gì, vẫn nên giải quyết những chuyện trước mắt là tốt nhất.
Hiển nhiên, Đông Phương Triệt không đồng ý, hắn nhíu mày nói “Muội đừng quản chuyện này” Nghi Lâm bất đắc dĩ, cũng không kiên trì, cô không phải thánh mẫu đến mức vì chuyện này mà tranh cãi với hắn, dù sao hắn cũng muốn tốt cho cô, điều nên nói cô cũng nói rồi.
Đối với Đông Phương Triệt mà nói, nếu so sánh việc tìm kiếm hoa Triêu Tịch và chuyện phái Hằng Sơn, Hành Vân sơn trang, Nam Cương, triều đình gì đó thì chúng chẳng vào mắt hắn, bọn họ muốn làm gì thì tùy ý, nếu không phải cố kỵ tiểu nha đầu thì hắn không tính tham gia chuyện vặt vãnh này trước khi tìm được hoa Triêu Tịch.
Cách phái Hằng Sơn khoảng hai mươi dặm có một trấn nhỏ, gọi là Vân trấn, trong trấn có không đến trăm hộ, bên trong cũng chỉ có một khách điếm, gọi là khách điếm Vân Lai, khách điếm này không lớn nhưng lại sạch sẽ thoải mái. Mười mấy người vào đây ở. Còn mấy ngày nữa là tháng chạp, cũng gần cuối năm, mọi người đều về nhà, người ở trọ rất ít, Đông Phương Triệt để Đinh Nhất đi bao trọn hậu viện, ở rất thanh tĩnh.
Lần này người phụ trách vây khốn phái Hằng Sơn của Hành Vân sơn trang là đại quản sự Mộc Trí, cũng là người quen, là ân nhân cứu mạng của Mộc Trí, Nghi Lâm cảm thấy rất sảng khoái, thời gian của lão hoàng đế không nhiều, lúc này Mộc Trí thấy ‘Hàn Tiêu’ nhất định sẽ hưng phấn hơn rất nhiều!
“Việc này có tính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không?” Nghi Lâm đuổi Đinh Nhất Đinh Nhị đi mời Mộc Trí xong, nâng cằm nói với Đông Phương Triệt. Đông Phương Triệt cười một tiếng, gõ đầu cô, dội nước lạnh nói “Muội cho là ai cũng có thể chữa bệnh cho hoàng đế sao Nếu bọn họ đã muốn tìm đệ tử ‘Nghi Lâm’ của phái Hằng Sơn thì đã nói rõ vấn đề, về phần ‘Hàn Tiêu’ đột nhiên xuất hiện… Ai biết đây có phải là người có dụng tâm kín đáo không?”
Tuy hắn nói rất có lý nhưng Nghi Lâm vẫn chu miệng, không phục nói “Ta ngọc thụ lâm phong như thế, lại vô hại hiền lành, vừa nhìn đã biết là người tốt”
Đông Phương Triệt thích nhìn bộ dạng này của cô nhất, cũng không nói gì, chỉ kiên nhẫn dỗ cô ăn những thứ cô ghét, hắn rất thích hình thức ở chung hiện tại của cả hai, nếu không phải thân thể của cô không tốt thì mọi thứ đều rất tốt.
Lúc Mộc Trí đến đã là đêm khuya. Lúc vừa thấy Đinh Nhất Đinh Nhị đến, tâm trạng của hắn ngỏn ngang, cả đoạn đường đi hắn nghĩ rất nhiều, Hàn Tiêu đột nhiên xuất hiện cũng không phải ‘đúng dịp’, thiếu niên thần bí này…. HÌnh như mỗi lần xuất hiện đều rất đúng dịp, một lần có thể dùng trùng hợp để giải thích, nhưng lần thứ hai cũng phải nghĩ đến ‘dụng tâm kín đáo’.
Gần đây giang hồ rất ồn ào, nghĩ đến Hành Vân sơn trang bọn họ vây khốn phái Hằng Sơn, dù chưa đánh nhau nhưng vẫn khiến không ít hào khách giang hồ đến góp vui, Hàn Tiêu tìm mình nhất định có mục đích không đơn giản. Nhưng… Không thể phủ nhận, sự xuất hiện đột nhiên của hắn có thể làm thay đổi cục diện hiện tại, cho dù thế nào, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bất lợi với Thất vương.
Phòng trong khách điếm Vân Lai rất mộc mạc, trong phòng chỉ có một giường, một bàn và một cái ghế dài bốn chân. Mộc Trí thong dong đi vào phòng, người đầu tiên hắn thấy là thiếu niên cực kỳ xinh đẹp trong trí nhớ, mấy tháng không gặp, không biết có phải ảo giác không nhưng thiếu niên này có thêm một chút mị hoặc, có hiệu quả đánh sâu vào tầm mắt.
Mộc Trí sửng sốt một lát, sau đó mỉm cười xa cách nhưng lại có chút vui sớng, Nghi Lâm cũng đứng lên chào Mộc Trí, cô gái nhỏ không giỏi việc lòng vòng với người khác, mà hiển nhiên Mộc Trí cũng không tính nói chuyện nhà với cô, chỉ nói mấy câu đơn giản rồi nói “Thứ cho tại hạ mao muội, Hàn thiếu hiệp tìm tại hạ lúc này hẳn liên quan đến phái Hằng Sơn?”
Nghi Lâm cười, gật đầu nói “Đúng là không gạt được Mộc tiên sinh”
Mộc Trí nói “Không biết thiếu hiệp có quan hệ thế nào với đệ tử Nghi Lâm của phái Hằng Sơn?”
Nghi Lâm kinh ngạc nhíu mày “Mộc tiên sinh có cớ gì mà nói vậy?”
Mộc Trí bình thản đáp “Lúc trước tại hạ đã cho người điều tra về quan hệ của phái Hằng Sơn rõ ràng, thân phận của Hàn thiếu hiệp bí ẩn, mà đệ tử Nghi Lâm của phái Hằng Sơn cũng rất bí ẩn, tại hạ không nghĩ ra điều khác”
Nghi Lâm im lặng một lát, người này đúng là khiến người khác không còn cách khác. Nhưng cô đã sớm quyết định nói mình là bạn tri kỷ của ‘Nghi Lâm’, cho nên không phản bác, chỉ gật đầu nói “Vậy tại hạ cũng không dấu nữa, tại hạ và nha đầu Nghi Lâm là bạn tốt, lần này tại hạ chịu sự ủy thác của nàng đến giải quyết chuyện phái Hằng Sơn” Nói xong, lấy một miếng ngọc dương chi mượt mà xinh đẹp từ trong lòng ra, giải thích nói “Đây là tín vật, là vật tùy thân bên người của Nghi Lâm, Mộc tiên sinh có thể đưa cho ba vị sư thái của phái Hằng Sơn xem xét”
Mộc Trí không cầm, ngược lại đứng lên, trịnh trọng nói “Hàn thiếu hiệp có ơn cứu mạng với tại hạ, là ân nhân của Hành Vân sơn trang, xem việc này thì thôi, nhưng chuyện này rất quan trọng, tại hạ phải xin chỉ thị của trang chủ, xin Hàn thiếu hiệp thứ lỗi” Nói xong, không đợi cô tỏ vẻ đã xoay người đi ra khỏi phòng, để lại Nhgi Lâm ngồi ngốc đó không rõ chuyện gì.
Đông Phương Triệt từ phòng bên đi qua, Nghi Lâm đem mảnh ngọc bội bỏ vào trong ngực, bất đắc dĩ nói “Hắn tin ta quá, ít nhất cũng phải cầm miếng ngọc đó xem xét một chút chứ?”
Đông Phương Triệt ôm cô vào lòng, thản nhiên nói “Muội đã dám lấy nó ra giao cho hắn, vậy nó chính là đồ thật, cũng như vậy, không bằng chiếm chút hảo cảm của muội càng thực tế hơn, Mộc Trí này nổi dah gian xảo, hắn khôn khéo hơn muội nhiều”
Nghi Lâm chu miệng, phản bác “Hắn thông minh như vậy sao không biết ta là nữ giả nam?” Đông Phương Triệt câm nín, không tranh cãi với cô.
Trưa hôm sau, Nghi Lâm đang nói chuyện phiếm với Đông Phương Triệt thì nghe Đinh Nhất gõ cửa nói “Thiếu chủ, Mộc tiên sinh đến chơi”
Tiễn Mộc Trí đi, Nhgi Lâm đứng trước bụi hoa ở cửa sổ, tâm trạng có chút tối tăm. Đông Phương Triệt đứng cạnh cô, thay cô chỉnh áo khoác da cừu, từ từ nói “Việc Mộc Trí nói không quá phận, đối với bọn họ mà nói, thân phận của muội khó thể phân biệt, lấy phái Hằng Sơn ra áp chế đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu vào tay ta, ta không chỉ lấy phái Hằng Sơn ra áp chế không, phải biết quan hệ của muội và phái Hằng Sơn cũng chỉ có muội tự quyết định, không có ai chứng minh nó là thật hay giả, nói cách khác, nếu muội có ác ý, cho dù người phái Hằng Sơn bị xử tử cũng không tạo ra tổn thất gì uội. Hành Vân sơn trang có thể tin tưởng muội như thế đã là ngoài dự kiến của ta” Âm thanh của hắn dễ nghe, giọng điệu chậm chạp trực tự rõ ràng, khiến người khác tin phục, nhưng Nhgi Lâm vẫn tức giận, quay đầu trừng hắn, tuy hắn nói đúng, nhưng yêu cầu của Hành Vân sơn trang cũng không quá phận, nhưng mà… rất khó chịu.