Edit: Dương Tử Nguyệt
Nghi Lâm không quan tâm chuyện Bạch Liên giáo, nhưng rất lo lắng cho phái Hằng Sơn. Cô không biết mục đích của Hành Vân sơn trang, đối mặt với điều không biết, luôn làm người ta sợ hãi, không thể không lo lắng.
Đông Phương Triệt nhíu mày, ôm lấy Nghi Lâm bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mơ, chaaj rãi vỗ lưng cô, nhẹ giọng trấn an. Nghi Lâm tái mặt, ôm chặt lấy lưng hắn, giống như chỉ có ôm như vậy bản thân mới có sinh lực. Từ lúc sống lại trên đời này, điều có thể khiến cô để ý là mơ, những giấc mơ liên quan đến kiếp trước. Thật ra cô không có nhiều thời gian nghĩ về kiếp trước, nó như giấc mộng phù dung, trí nhớ cũng đã phai nhạt, giấc mộng hôm nay khiến người khác đau lòng, nhưng cũng chỉ là đau lòng mà thôi.
“Đừng lo, phái Hằng Sơn không có chuyện gì, ngày mai ta sẽ phái người đi diệt Hành Vân sơn trang” Hắn cho rằng cô nằm mơ về phái Hằng Sơn nên mới kinh hoàng như thế. Tâm trạng của Nghi Lâm tốt hơn rất nhiều, nghe lời hắn nói thì có chút dở khóc dở cười, cọ mặt lên áo trắng của hắn, không chút khách khí lau nước mắt nước mũi rồi mới ngẩng đầu lườm hắn nói “Diệt cái gì mà diệt? Người đứng sau Hành Vân sơn trang là Vương gia của triều đình, nếu huynh diệt Hành Vân sơn trang tức là cho họ có cớ đi làm phiền phái Hằng Sơn rồi!” Cuối cùng cô còn than thở ‘Ngu ngốc!’
Đông Phương Triệt không nói gì, hắn sống lâu như vậy nhưng chưa có ai dám nói mình ngốc, nếu là người khác đã sớm bị hắn băm vằm trăm mảnh, nhưng cố tình lại là nha đầu này… Với chuyện này, Đông Phương Triệt chỉ có thể cười khổ hai tiếng, cúi đầu hôn lên môi cô, không cho cô cơ hội từ chối, tay lưu loát trườn vào trong áo cô, xoa hai luồng mềm mại tinh tế….
Ngủ cho đến khi mặt trời lên cao, Nghi Lâm mới mệt mỏi tỉnh dậy, Đông Phương Triệt dựa người vào ghế nghe tin tức mới nhất, nghe được động tĩnh thì lập tức đứng dậy, cười tủm tỉm xốc sa trướng lên, cúi người nói nhỏ bên tai Nghi Lâm “Tối qua có chút kịch liệt, bây giờ muội thấy thế nào?”
Thấy Nghi Lâm im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp gần như gang tấc, trên mặt cô lộ vẻ phẫn hận và ngọt ngào, dĩ nhiên cũng có không cam lòng. Đột nhiên, cô nâng mày lên, hai tay vòng lên cổ Đông Phương Triệt, ngửa đầu hôn môi hắn, chân từ trong chăn gấm đi ra, giống như có như không cọ xát lên bụng dưới của hắn, thân thể Đông Phương Triệt cứng đờ, hô hấp khó khăn, bên dưới sưng lên khó chịu, đúng lúc này, cảm nhận được sự thay đổi của thân thể hắn, Nghi Lâm sáng mắt, môi từ từ rời khỏi hắn, mỉm cười quyến rũ với Đông Phương Triệt, hôn lên mắt hắn, thừa dịp hắn đang ngây người thì lập tức đá hắn lên giường, sau đó thuận tay bọc hắn lại bằng chăn gấm,rồi dương cằm hừ một tiếng, không nói gì đã quay người đi vào phòng trong, trong đó đã chuẩn bị nước ấm từ sớm.
Đông Phương Triệt nằm trên giường, thở phì phò, lát sau cười to, nha đầu này…
Lúc Nghi Lâm đi ra khỏi phòng tắm đã qua một thời gian dài, Đông Phương Triệt dùng nội lực sấy tóc cho cô, hai người ngồi trước bàn trang điểm, cô ngồi, hắn đứng sau cô, giúp cô chải vuốt những sợi tóc dài, nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong kính lưu ly, Đông Phương Triệt ôm cô từ đằng sau, thương lượng nói “Nếu không…TÌm vài nha hoàn đến hầu hạ muội nhé?” Trong viện chỉ toàn là nam nhân, dù sao cũng không tiện.
Nghi Lâm nhíu mày, nghe được hai chữ ‘Nha hoàn’, việc đầu tiên nghĩ đến là những nha đầu làm ấm giường trong [Hồng Lâu Mộng], tâm trạng lập tức xấu đi, mím môi không nói gì, mặt tối lại, trong lòng vừa ê ẩm vừa khó chịu, hốc mắt lập tức ẩm ướt, nước mắt cũng chảy xuống như mưa. Đông Phương Triệt trợn mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì, thấy cô khóc, lòng hắn rất khó chịu, lo lắng ôm lấy cô, luôn iệng hỏi sao thế, có phải không thoải mái không.
Nghi Lâm chỉ khóc, khóc một lát rồi lại thấy khó chịu, tại sao cô phải khóc? VÌ vậy dùng tay lau nước mắt, oán hận nói “Nếu ngươi dám đụng vào nữ nhân khác, ta sẽ khiến ngươi thành thái giám…”nói rất nhiều, nói đến mức Đông Phương Triệt tỉnh ngộ, cảm thấy mình rất oan uổng, hắn chỉ muốn tìm người hầu hạ cô, đều là vì tốt cho cô, sao lại nhảy sang cục diện rối rắm này vậy?
Tuy trong lòng có chút mất hứng, nhưng thấy bộ dáng đáng thương của cô, lòng cũng mềm lại, không dám ngăn cản cô đấm đá, chỉ ôm cô nói sao có thể đánh ác như vậy, sau đó thề độc bảy tám lời, cam đoan cả đời chỉ có mình cô, nha đầu trong lòng mới chịu im lặng.
Nghi Lâm biết bản thân rất ngốc, nhưng không có cách nào, nếu hắn muốn cô thì phải thủ thân như ngọc, hắn là của cô, cũng chỉ là của cô, nếu có lòng ngoài, giết, nếu có người dám mơ ước hắn, cũng giết luôn.
Đây là dục vọng độc chiếm, tính độc chiếm của cô gái nhỏ từ trước đã rất mạnh, nếu không phải tính cách này, tình yêu đầu lần trước đã không khắc sâu như thế. Cái gọi là nhân quả, có nguyên nhân mới có quả, từ khi Đông Phương Triệt quen cô, hình như đã định ra hậu quả như vậy rồi.
“Ta mặc kệ, nếu sau này huynh chạm vào người phụ nữ khác, ta sẽ tìm mười tên trai lơ, huynh chạm hai người ta tìm hai mươi trai lơ, hơn nữa không tính huynh ở trong đó” Cô ngẩng cao đầu, nói năng rất khí phách, biểu tình nghiêm túc vô cùng.
Đông Phương Triệt lập tức đen mặt, đôi mắt thâm trầm, giận đến mức hận không thể bóp chết cô, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, sau đó khuyên nhủ mình, nhịn một chút, đừng đánh cô… Một lát sau, mới mở hai mắt, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp “Nếu sau này để ta nghe đến những lời này, ta sẽ không bỏ qua uội”
Nghi Lâm hừ một tiếng, không tỏ thái độ, thấy mặt của hắn âm trầm đáng sợ thì mềm lại, vươn tay ôm cổ hắn, nhón chân hôn hắn một cái, cười tủm tỉm, làm nũng nói “Toàn thân ta rất đau, huynh xoa lưng cho ta được không?”
Thấy cô mỉm cười như hoa, hắn cũng không nhẫn tâm nổi, trực tiếp ôm cô ngồi xuống, nhẹ nhàng mát xa cho cô.
Nhìn Nghi Lâm lại ngủ say, Đông Phương Triệt ngồi bên giường, nhìn cô cẩn thận, bỗng dung có chút sợ sệt. Bắt đầu từ lúc nào mà ngay cả cái nhíu mày hắn cung không muốn nó xuất hiện trên mặt cô? Hắn cực kỳ yêu nụ cười của cô, nếu cô mất hứng, tâm trạng của hắn cũng phiền muộn bất an, đây không phải là hiện tượng tốt, hắn biết, không thể kìm lại được nữa, mỗi ngày hắn đều yêu cô hơn hôm trước, đã lún sâu vào trong vũng bùn, không thể quay đầu được, cũng không có đường ra….
Về vấn đề nha hoàn, Nghi Lâm cuối cùng cũng đồng ý, chọn bốn nha đầu bộ dạng bình thường để bên người, không có cách nào, nha đầu xinh đẹp khiến người khác không an lòng, nhìn đã lo lắng, tuy rằng cô tự tin về dung mạo của mình sẽ không thua ai, nhưng không thể bắt mình ngày nào cũng phải đề phòng như phòng cướp. Nghi Lâm ban thưởng tên cho bốn nha hoàn, Cầm Kỳ Thi Họa, mỗi người một chữ, thêm chữ ‘Thị’ ở trước, cũng có chút dễ nghe.
Hành Vân sơn trang đã vây khốn phái Hằng Sơn hơn nửa tháng, tình thế càng ngày càng ác liệt, giang hồ đã sớm huyên náo ồn ào về chuyện này, cũng may trước mắt hai bên chưa rat ay. Nhân việc này, các thế lực khắp nơi đều đến khuyên giải, giúp đỡ, giúp vui gì đó với phái Hằng Sơn, nghĩ đến, trong vòng mười ngày sẽ có kết quả.
Trong phòng ngủ, nghe tin tức Đông Phương Triệt mang đến, Nghi Lâm nhíu mày, kinh dị nói “Huynh nói bệnh tình nguy kịch của lão hoàng đế có ẩn tình khác sao? Không phải sinh bệnh mà trúng độc?” Tim của cô nhảy loạn, không biết là kích động hay kinh sợ, tình tiết vốn chỉ nên xuất hiện trên tivi đã phát sinh ở đời thật, thật sự rất khó tin. Đông Phương Triệt cho là dọa tới cô, vội vàng trấn an cô, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói “Đừng sợ, Hành Vân sơn trang muốn tìm muội như vậy, hẳn là vì chuyện này, nếu muội không muốn ra tay cứu người cũng đừng lo, chuyện phái Hằng Sơn cứ giao cho tay xử lý là được”
Nghi Lâm liếc mắt nhìn hắn, trong lòng ngọt ngào, nhưng lại giả tức giận nói “Nếu người Hành Vân sơn trang biết ta, nhất định có liên quan đến nhị sư phụ, một khi đã thế, sao ta có thể thấy chết không cứu? Huống chi, bây giờ thái tử còn chưa lập, trước kia huynh đã từng nói, con của lão hoàng đế không ai là người hiền, nếu giờ hoàng đế chết, thiên hạ sẽ loạn, nhưng phái Hằng Sơn lại rất thiện lương! Huống chi Hành Vân sơn trang và phái Hằng Sơn chỉ giằng co, hai bên chưa có động tĩnh, hiển nhiên đã thương lượng tốt, bọn họ không làm khó xử phái Hằng Sơn, ta không so đo với họ, dọn dẹp một chút, sáng mai chúng ta lên đường”
Đông Phương Triệt nghe cô nói đến mấy chữ ‘thiện lương’, lập tức câm nín, mặc dù cô không giết người nhưng bản sự ép buộc người không thua bất kỳ ai, phế võ công nhiều như như thế còn không bằng giết chết họ thì hơn! Nhưng hắn không tính rối rắm vấn đề này, cô nói thế nào thì hắn nghe lời thế đấy là được, hắn yêu bộ dạng tự tin lên mặt này của cô vô cùng.
Nghi Lâm giả nam như lần xuất hành trước, ăn thuốc có thể xuất hiện hầu kết, Đông Phương Triệt lại tìm một bộ giáp mềm trong kho như trước cho cô, trong khoảnh khắc, từ một mỹ nữ xinh đẹp trở thành một công tử cao quý như hoa. Nghi Lâm không tính về phái Hằng Sơn gặp đồng môn, lần trước coi như đã xa nhau, nếu về sau luôn ở ma giáo thì không thể có quan hệ với phái Hằng Sơn nữa.
Cho nên lần này cô vẫn dùng thân phận ‘Hàn Tiêu’ như cũ, dù sao ‘Hàn Tiêu’ cũng là ân nhân của Hành Vân sơn trang, làm việc cũng tiện hơn.