Edit: Dương Tử Nguyệt
Tâm tình của Nghi Lâm dạo này rất không tốt, tâm tình chưa tốt thì thôi, tính cách cũng khó chịu hơn, hở một chút là khóc sướt mướt, làm Đông Phương Triệt cực kỳ đau đầu, khó chịu vô cùng, tình huống như vậy kéo dài hơn ba tháng.
Thu đi đông tới, chỉ một chút nữa là một năm trôi qua.
Giữa trưa hôm ấy, gió lạnh lẽo, Nghi Lâm khoác một áo choàng màu nhạt đứng trước sân Lưỡng Nghi điện, lưng thắng tắp, nhìn lên cây tùng lâu năm, đứng rất lâu, ai khuyên cũng không nghe.
Lúc Đông Phương Triệt nghe Đinh Nhất báo lại, tức giận rời đi, rốt cuộc nha đầu này muốn gì, ba ngày thì hai ngày nháo chuyện không ngừng, biết thân thể mình không tốt, lần trước chuyển nội lực cho hắn khiến cơ thể bị thương tổn, vậy mà còn dám đứng trước sân một canh giờ, muốn tìm chuyện sao? Đông Phương Triệt nghĩ, cô gái nhỏ ngoan ngoãn vì chuyển nội lực cho hắn mà lớn lối, điển hình được sủng mà kiêu, không xem trọng mình. Càng nghĩ càng mất hứng, vốn định dạy dỗ cô một hồi nhưng lúc nhìn thấy cô, không hiểu sao lại có chút lo sợ.
Bóng dáng của cô cao ngất, cao tới mức lộ ra sự cô tịch và thê lương, yếu đuối giống như không chịu được một kích, ở trong gió càng mông lung.
Đông Phương Triệt không che dấu tiếng bước chân, Nghi Lâm thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tái nhợt cười nhẹ, nói “Muội rất mệt mỏi, không thích nơi này” Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Muội đang nói cái gì? Mau về phòng!” Nghi Lâm mỉm cười, bình tĩnh nói “Đông Phương, muội phải đi, từ nay khi huynh luyện công không cần muội ở cạnh điều trị nữa, chúc mừng huynh” Sắc mặt Đông Phương Triệt thay đổi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói “Muội nói gì đấy? Ta đồng ý thả muội bao giờ? Lại nói, muội không để ý mấy trăm mạng người của đệ tử phái Hằng Sơn nữa sao?”
Hắn nghĩ cô nhất định sẽ thỏa hiệp hoặc lấy lòng hắn, không ngờ cô không thay đổi sắc mặt, vẫn nở nụ cười yếu ớt, Nghi Lâm nói “Muội trị kinh mạch cho huynh tám năm, là huynh nợ muội, thời gian trước muội hồ nháo ba tháng, xem như huynh trả muội, về phần phái Hằng Sơn… Nếu huynh nhớ cái tốt của muội thì quan tâm một chút, nếu không… Tùy theo ý trời, mệnh người khác muội không chịu được, cũng không muốn gánh” Dứt lời, cô không để ý khuôn mặt xanh mét của hắn, thản nhiên nói “Huynh không phải người tốt, nhưng lại không quá mức nhẫn tâm, nếu Nhậm giáo chủ còn sống, huynh nên xử lý cho tốt, đừng để sau này phải hối hận”
Sắc mặt Đông Phương Triệt thay đổi, tàn nhẫn hơn trước rất nhiều, Nghi Lâm không sợ hãi, nhìn về phía xa nơi chân trời, đáy lòng bình tĩnh. Lúc bên dưới nhói lên từng cơn đau nhỏ, cô nghe được tiếng rống giận hổn hển của Đông Phương Triệt, nhưng nó không quan trọng nữa, cuộc đời xuyên qua mười hai năm đã chấm dứt trong hôm nay, cho dù lúc trước trốn tránh cũng luôn an ủi mình… Hai giấc mộng kia đã ném cô vào ngục sâu.
Lúc quyết định uống thuốc độc, cô tự đắc nghĩ, cái chết này hẳn không đau đớn gì.
Nghi Lâm không phải là người đa sầu đa cảm, cũng không đủ thận trọng mẫn cảm, chọn cái chết là gì sống quá mệt mỏi, lòng cũng mệt. Ảnh hưởng của cuộc sống hai mươi năm ở kiếp trước ảnh hướng rất sâu, lúc mới xuyên tới, cô có thể khuyên mình phải coi trọng sinh mệnh mới, thích ứng cuộc sống thì mọi thứ sẽ tốt, một năm lại một năm trôi qua, ngay cả lúc cô cho rằng mình đã thích ứng với cuộc sống này, những lời uy hiếp của Đông Phương Triệt chẳng là gì, thế giới võ hiệp xa lạ tàn nhẫn cũng chẳng đáng nhắc tới, nhưng… Hai giấc mộng kia rất tệ, linh đường của cha mẹ…. Điều này làm cô ý thức được, bản thân trốn tránh nhiều năm như vậy cũng chẳng nghĩa lý gì, mỗi ngày cô đều không ngừng đoán tính chân thật của giấc mơ, là cha mẹ qua đời thật hay chỉ là một giấc mơ?
Cô không ngừng hỏi mình, cứ tuần hoàn như thế, một ngày lại một ngày, sau đó cô mệt mỏi, mệt mỏi, ghét, so với tự đoán, không bằng cược một lần. Nếu mình chết có thể xuyên về thì sao? Mười hai năm, có lẽ thân thể kiếp trước của cô đã trở thành tro cốt, nhưng nếu như… Không gian xuất hiện sự chênh lệch thời gian hay là kỳ tích gì thì sao?
Hy vọng xuyên trở về vẫn có.
Mỗi chúng ta đều có lúc chui vào trong vỏ ốc, Nghi Lâm cũng vậy, nhưng vì gặp hai giấc mơ đó, cho nên cô lấy mạng mình cược một lần, đối với cha mẹ, đối với kiếp trước, cô chấp niệm rất nhiều, bình thường có thể che giấu được áp lực, lúc bùng nổ thì sẽ trở nên đáng sợ, không chừa đường lui.
Người bướng bỉnh, có lúc rất đáng sợ.
Nghi Lâm cho rằng lần này chết thật rồi, uống thuốc độc xong, mất đi tri giác, nếu có cơ hội mở mắt, nhất định là thế giới kia.
Cô chờ mong rất nhiều, cho nên lúc khôi phục lại ý thức, cô vô cùng vui sướng, không lẽ xuyên trở lại?
Thân thể rất mệt, vô cùng mệt, cô muốn mở mắt để xem chuyện thế nào, nhưng mí mắt rất nặng, cô không mở được, ý thức hỗn loạn, giống như nghe tiếng nói nhỏ bên tai, nhưng cái gì cũng không nghe rõ, Nghi Lâm càng xác định, cô nhất định đã xuyên không, có điều không biết có xuyên về kiếp trước hay không.
Lúc cô có thể mở mắt, trước mắt có chút mông lung, đợi tới lúc mở mắt lần nữa, tầm mắt mới rõ dần lên. Nhưng không đợi để cô thấy rõ tình huống thì đã nghe tiếng châm chọc bên tai “Lâm Nhi, cảm giác còn sống thế nào?”
Nghi Lâm nháy mắt, đợi tới lúc thấy được là ai, lòng chợt nhói, sắc mặt thay đổi, Đông Phương Triệt cười lạnh nhìn cô, thấy cô có vẻ khó thở, tốt bụng vuốt ngực giúp cô, Nghi Lâm mở lớn hai mắt, khàn khàn nói “Vì — cái — gì?”
“Vì sao muội còn sống? Bởi vì ta cứu muội. Vì sao ta có thể cứu muội? Vì nội lực ta cao thâm, có thể đem độc trong cơ thể muội bức ra. Vì sao ta muốn cứu muội? Bởi vì—“ Tay hắn xoa từ ngực cô lên, xoa khuôn mặt tái nhợt của cô, trong mắt xuất hiện sự bất đắc dĩ mà cả hắn cũng không rõ “Mạng của muội là của ta, không có sự cho phép của ta, muội muốn chết, là hành vi cường đạo”
Thấy Nghi Lâm trừng mắt không nói gì, giọng Đông Phương Triệt mềm lại, thản nhiên nói “Lâm Nhi, tại sao lại thế? Ta đối xử với muội không tốt sao? Hay người khác khi nhục muội? Vì sao muốn chết? Nói cho ta biết, ta giúp muội xả giận được không?”
Nghi Lâm cảm thấy trong lòng rối bời, sau khi cô uống thuốc độc đã nghĩ ra hai kết quả: một là chết; hai là xuyên trở về chứ không nghĩ có thể sống lại trên thân thể này, thuốc độc do chính tay cô chế nên cô biết rất rõ, nó còn độc hơn cả hạc đỉnh hồng [1], chỉ khác biệt ở chỗ, người ăn hạt đỉnh hồng xong sẽ rất đau khổ, mà thuốc độc cô chết lại nhẹ nhàng không cảm giác.
[1] loại thuộc độc vô cùng độc, bởi vì nó được lấy từ máu hồng hạc. Là loại độc mạnh nhất trong seris truyện của Kim Dung.
Nhưng tình huồng bây giờ là thế nào? Kết quả không thể xảy ra lại xuất hiện, Đông Phương Triệt cứu cô. Chuyện này rất đáng sợ, nhất định Đông Phương Triệt không tha cho cô, thật sự, sau khi bước vào con đường sống chết, không hiểu sao, nếu bảo cô chết lần thứ hai, uống thuốc độc lần thứ hai thì không còn dũng khí.
“Lâm Nhi?”
Nghi Lâm tội nghiệp nhìn hắn nói “Sư phụ — con sai rồi, người đừng giận có được không?”
Đông Phương Triệt cười như không cười, nhẹ giọng nói “Ta không giận, chỉ là thấy muội không ngoan, tiểu nha đầu, nếu muội không sợ chết, vậy… đi dạo ở Hình đường hẳn là không gì nhỉ?”
Nghi Lâm sợ hãi mở hai mắt, cả người run rẩy, cái chỗ Hình đường đó, có đi không có về, cho dù có thể sống đi ra cũng mất một tầng da. Đông Phương Triệt thở dài, ôm cô và chăn vào lòng, dùng nội lực sưởi ấm cho cô, nói “Muội vừa tỉnh lại, tinh thần không tốt, ngủ một lát, đợi nghĩ rõ thì trả lời vấn đề của ta, muội biết, ta không thích bị người khác trêu đùa”
Chuyện nha đầu này tự sát tới rất bất ngời, không có dấu hiệu gì, Đông Phương Triệt không biết tại sao cô muốn chết. Hắn không có ngược đãi và nhục nhã cô, ngay cả phái Hằng Sơn hắn cũng đồng ý bảo vệ, cho dù ba tháng kia tùy hứng, hắn cũng nhịn, cô còn bất mãn cái gì? Chuyện có thể khiến hắn nghĩ tới, cũng là điểm đáng ngờ nhất là ngày chuyển nội công đó, lúc cô tỉnh dậy thì khó chịu khóc gào lên.
Nhưng… Vì một cơn ác mộng mà tự sát? Có chút vô căn cứ.
Nghi Lâm nghĩ, khó lắm bản thân mới tàn nhẫn với mình một hồi, lại gặp kết quả xấu hổ như vậy, cô không biết nên khóc hay cười, tâm trạng rất phức tạp.
Bởi vì thân thể yếu đi, suy nghĩ phức tạp nên cô gái này ngủ ngay.
Đông Phương Triệt nhẹ đặt cô lên giường, ảo não vì bản thân mềm lòng, hắn vốn không tính để chuyện này như vậy. Hắn nghĩ, chỉ cần cô tỉnh lại thì ném cô tới Hình đường chịu khổ sở một chút, để cô biết hậu quả của việc đối đầu hắn. Nhưng tới lúc cô tỉnh dậy, hắn không thể tàn nhẫn được, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cô đã gầy như thế, nếu đưa tới Hình đường, không biết còn ra cái gì.
Nha đầu xấu xa này, Đông Phương Triệt oán hận cắn răng. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng hôm đó, hắn sợ vô cùng. Lúc miệng cô chảy ra máu đen, hắn thậm chí cảm thấy mờ mịt, sau sự mờ mịt đó là sợ hãi, Dương trưởng lão nói cô trúng loại độc đặc thù, khó giải, trong khắc đó, hắn nghĩ, hắn tuyệt vọng, phẫn nỗ, không cam lòng, vô cùng không cam lòng, muốn chết ư? Ta không uội đạt ý nguyện đó.
Vì cứu cô, hắn gần như mất đi hai thành công lực, tổn thất rất lớn nhưng hắn không thấy tiếc, loại cảm giác khủng bố này, Đông Phương Triệt cũng biết, nếu cứ để nó như vậy mà phát triển, hắn không còn là hắn nữa.
Nhưng mà… Hình như không thể ngừng lại được rồi.
Thân thể của Nghi Lâm từ ngày chuyển nội công cho Đông Phương Triệt xong vẫn không nuôi dưỡng tốt, lần này uống kịch độc, làm thân thể càng bị thương nặng. Đông Phương Triệt dùng nội lực bức độc ra nhưng không thể bức hết, phải dùng tuyết liên một ngàn năm trăm năm làm thuốc bổ, thời gian của tuyết liên càng cao thì hiệu quả giải độc càng tốt, là bảo bối của Dương trưởng lão, đáng tiếc, Đông Phương Triệt luôn là người tàn nhãn, làm việc không thích mấy chuyện ướt át bẩn thỉu, đó là bảo bối trong lòng người, nhưng ở trong mắt ta chỉ là dược liệu có chút tác dụng.
Vì sao chỉ có chút tác dụng?
Bởi vì tuyết liên ngàn năm này không thể trực tiếp giải độc nha tiểu nha đầu, làm hại hắn mất nhiều công lực như vậy.