Edit: Dương Tử Nguyệt
Chuyện có liên quang tới mật đạo, Nghi Lâm không nghĩ nhiều.
Thấy Đông Phương Triệt cởi áo khoác ngồi lên giường ngọc thì cô cũng không trì hoãn, dặn dò mấy câu xong, Nghi lâm lấy ngân châm đâm vào mười chín huyệt vị. Lần thi châm này khá phức tạp, tuy rằng mỗi ngân châm đều đâm vào huyệt vị như châm cứu bình thường, nhưng trong đó có không ít việc cần chú ý.
Tàn nghệ châm cứu của Nghi Lâm đều do vị nhị sư phụ không biết tính danh truyền cho, thủ pháp thi châm cho Đông Phương Triệt lần này tên ‘Ngàn cẩm châm’, bộ châm pháp này yêu cầu tài nghệ người châm cứu rất nghiêm khắc, phải khống chế tốt lực mạnh yếu và chiều sâu lúc đâm vào người bệnh, mạnh và dài một chút không được, yếu và ngắn một ly cũng không được, nếu không người được thi châm sẽ bị hao tổn gân mạch, phải tu dưỡng nhiều ngày mới tốt.
Tuy rằng chỉ có mười chính huyệt vị nhưng Nghi Lâm phải dùng tới hai mấy giờ mới thi châm xong, bộ châm pháp này dù học xong cũng phải rất lo lắng, chỉ sợ hạ châm sai. Dùng ống tay áo lau mồ hôi, lấy một viên thuốc từ bình đen uống vào, thở nhẹ ra, Nghi Lâm cởi giày đi lên tháp, ngồi đối diện với Đông Phương Triệt, hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương tiểu tặc, sau đó mới đặt hai tay vào trong hai tay với hắn.
“Người không cần vận công, đợi con chuyển nội lực vào rồi vận” Vì phòng ngừa vạn nhất, cô lại nói nhiều một chút, Đông Phương Triệt không mở mắt, chỉ nhếch môi rất tà ác.
Việc chuyển nội lực là việc khổ sai, không chỉ tổn hại tu vi của bản thân mà còn hao tổn tinh lực, chuyện lần này, bản thân phải tu dưỡng bốn tuần mới hồi phục lại như cũ, lỗ nặng, nếu không phải Đông Phương Triệt không tin tưởng người khác thì chuyện này đã không tới phiên cô.
Nghi Lâm cười khổ, thằng nhãi Đông Phương Triệt này luôn chiếm tiện nghi của mình.
Ba canh giờ sau, chuyển nội lực vào mấy chỗ cần thiết xong, Đông Phương Triệt cuối cùng cũng thu công.
Đôi mắt phượng hẹp dài chậm rãi mở ra, trên mặt là sự vui sướng khó che giấu, không nghĩ tới lần này trong họa có phúc, công lực tăng lên không ít, công của tiểu nha đầu này rất lớn. Nghĩ vậy mới nhớ Nghi Lâm, cúi đầu nhìn xuống thì thấy sắc mặt của cô trắng bệch, choáng váng té xuống đất, khóe miệng và vạt áo trước dính máu, trên trán nổi lên gân xanh tím, hẳn là do dùng hết sức chuyển nội công mới vậy.
Dùng nội công bức mười chín ngân châm ở mười chín huyệt đạo ra, Đông Phương Triệt cau mày đứng dậy, cẩn thận ôm Nghi Lâm lên giường ngọc, cẩn thận bắt mạch xong mới yên lòng. Tinh lực hao tổn lớn mới vậy, thân thể không có gì đáng ngại, tu dưỡng một khoảng thời gian là ổn.
Nghi tới cô vì mình mà không ngại an nguy, lòng Đông Phương Triệt có chút phức tạp. Lúc chuyển nội lực không thể bị hôn mê ý thức, cho dù là người chuyển hay người nhận, nếu như có người có nội lực yếu thì sẽ chịu phản phệ, nếu nhẹ thì bị nội thương, nặng thì sẽ đất gân mạch. Người bình thường đều lượng sức mà chuyển nội lực, tới điểm mấu chốt sẽ thu công, đây là chuyện thường, không ai vì bất kỳ ai mà làm hại mình, người ngốc như Nghi Lâm mới có thể vì người khác mà bán mạng, ngoài việc nói cô ngốc ra chỉ có thể cảm thán cô gái này rất ngây thơ.
Đông Phương Triệt im lặng nhìn khuôn mặt nhỏ trước mặt, trong lòng có chút phức tạp, lúc vui lúc buồn, thỉnh thoảng có chút đau đầu, nhiều kiểu suy nghĩ đan xen lại, khiến người khác rất loạn, cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, vuốt mặt cô nói “Để muội sống là một tai họa” Âm thanh hắn trầm thấp, trong giọng mang theo sự bất đắc dĩ và lãnh ý, về phần ý nghĩa câu nói chỉ mình hắn hiểu.
Nghi Lâm bị một cơn ác mộng dọa tỉnh. Đông Phương Triệt ngồi bên cạnh điều tức, thấy cô đột nhiên tỉnh lại, vội vàng xem xét tình huống của cô, thấy khóe mắt cô đầy nước mắt, giống như sợ hãi và đau lòng, khuôn mặt nhỏ trắng nhợt khiến người khác đau lòng. Đông Phương Triệt nhíu mày, dùng ống tay áo lau nước mắt, nhẹ giọng nói “Sao vậy? Gặp ác mộng?”
Nghi Lâm nháy mắt mấy cái, đột nhiên ôm cổ hắn khóc, Đông Phương Triệt không hiểu tại sao cô khóc đau đớn như thế, nghĩ thế nào cũng không ra. Cho dù vì chuyển nội lực ình mà bị thương cũng không thể khóc như vậy chứ? Nhưng nếu nói là vì ác mộng kia… Nó khủng bố mức nào mới dọa một cô bé mười bảy tuổi như thế?
Đông Phương Triệt không quan tâm nguyên nhân tại sao, nhẫn nại dỗ cô, cuối cùng ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô. Nghi Lâm khóc một hồi, khóc tới mệt mỏi thì thiếp đi, lần này cô hao tổn không ít tinh lực, lại bị nội thương, mặc dù không nghiêm trọng nhưng lại ảnh hưởng lớn với thân thể. Đặt tiểu nha đầu lên giường, Đông Phương Triệt nhìn vạt áo dính đầy nước mắt nước mũi của cô, dở khóc dở cười.
Đợi tới lúc Nghi Lâm tỉnh lại đã là đêm khuya, Đông Phương Triệt ôm cô ngủ, cảm nhận được động tĩnh nhỏ, hắn lập tức tỉnh dậy.
“Con ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói của cô khàn khàn, đôi mắt sưng đỏ, đây là di chứng của việc khóc lớn. Đông Phương Triệt xuống giường rót cô một ly nước, đợi cô uống hết mới thản nhiên nói “Gần hai ngày”
Gần hai ngày, Nghi Lâm dựa vào đầu giường, thở dốc, thân thể nặng trịch khó chịu, khó thở, đây là hậu quả của việc chuyển quá nhiều nội lực, cô biết rõ. Có điều tâm trạng của cô không tốt, không tính so đo với Đông Phương tiểu tặc, cô chỉ mở to đôi mắt sưng đỏ ngơ ngác nhìn tay mình, không biết nghĩ cái gì.
Đông Phương Triệt không thích bộ dạng này của cô, nhẹ giọng nói “Lâm Nhi, thân thể không tốt?” Nghi Lâm không có tâm tình ừ một tiếng, có lệ nói “Cả người không có sức, có chút khó chịu” Đông Phương Triệt an ủi “Muội hao tổn quá nhiều tinh lực, chịu khó nuôi dưỡng một thời gian là tốt, ta đã cho người tìm nhiều thuốc bổ trân quý, đừng lo lắng”
Nghi Lâm gật đầu, không sức lực nói “Sư phụ, con muốn ngủ một lát, được không?” Đông Phương Triệt ngăn cản nói “Hai ngày nay muội không có gì trong bụng, phải ăn trước mới tốt” Nghi Lâm cau mày lắc đầu, bảo không muốn, Đông Phương Triệt nhíu mày, không vội nói “Nếu vậy, Lâm Nhi có phải nên nói cho ta biết, tại sao lần trước muội lại khóc thê thảm như vậy không?” Nghĩ tới giấc mộng lúc đó, Nghi Lâm đau lòng vô cùng, nước mắt lại chảy ra, khóc nức nở.
Đông Phương Triệt không hiểu tại sao cô lại như thế, thấy cô đau lòng như thế, đành câm miệng không hỏi, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng dỗ “Muội không muốn nói, ta không hỏi là được, nhưng muội phải ăn một chút đồ chứ?”
Nghi Lâm lần này rất quật cường, cầm vạt áo hắn nói “Con không muốn ăn” Giọng nói rất đáng thương, mang theo sự kiều mị của cô gái, làm người khác không đành lòng ép buộc. Đông Phương Triệt bất đắc dĩ, nhưng cũng phải gật đầu đồng ý, trong lòng suy nghĩ nha đầu này có chuyện gì.
Thật ra Nghi lâm không sao, chẳng qua lúc cô hôn mê đã gặp ác mộng, giấc mộng rất đáng sợ. Hai năm trước, cô mơ thấy linh đường của mẹ Hàn, đau lòng một hồi, lo lắng một hồi, lần này cô mơ thấy linh đường của ba Hàn… Dưới sự đả kích này, cho dù biết không thể tin nhưng cũng khiến người khác điên lên.
Mấy ngày nay Đông Phương Triệt rất đau đầu, không biết tiểu nha đầu kia gặp chuyện gì, không dậy nổi thì thôi, còn rất thích bám người, chỉ cần lúc cô ngủ cũng phải có hắn ngủ chung, lúc cô khóc cũng phải có hắn ở cạnh dỗ, lúc cô không ăn cơm cũng phải có hắn khuyên nhủ… Hoàn toàn trở thành đứa nhỏ.
Đương nhiên, cảm giác được cô dựa vào như vậy cũng rất tốt.
“Ngoan, uống thuốc, đây là thuốc bộ, do muội nấu, sao không uống?” Đông Phương Triệt cầm chén thuốc dỗ dành. Nghi Lâm chu miệng nói “Con không thích uống thuốc Đông y, đắng” Đông Phương Triệt nghĩ một lát nói “Ta cho người đem mứt hoa quả tới, như vậy sẽ không đắng” Nghi Lâm không vui, lắc đầu nói “Con muốn uống thuốc viên” Đông Phương Triệt đặt chén thuốc xuống, không cho phép “Dương trưởng lão nói đống thuốc này mà chế thành thuốc viên thì dược hiệu sẽ mất tác dụng một nửa, đừng tùy hứng, mau uống đi” Nghi Lâm ai oán nhìn hắn “Người mắng con” Đông Phương Triệt đau đầu, bắt đầu dụ dỗ “Muội mau uống thuốc, đợi khỏe thì ta đưa muội tới đỉnh Hắc Mộc Nhai chơi được không? Cung điện ở đó đã xây rất tốt, vô cùng xinh đẹp”
Nghi Lâm nghĩ một lát, không cam lòng nói “Người không được đổi ý”
Đông Phương Triệt lại nghĩ, chỉ cần muội nghe lời, chỉ cần có thể ta đều uội hết.