Lưu manh thua lớn như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha. Hắn sợ vô lại sẽ trốn chạy, cho nên suốt đêm phân phó gia nhân, bắt người còn đang ngủ say về. Đương nhiên, lần này lưu manh thông minh, không chỉ kêu nhiều người, mà còn chuẩn bị mê dược linh tinh.
Vô lại căn bản không nghĩ tới phải phòng bị lưu manh, tự nhiên hắn sẽ không sợ. Hắn đã sớm muốn chỉnh lưu manh, lần này vừa tìm được cơ hội. Buổi tối đi ngủ cũng đặc biệt ngon, gia nhân của lưu manh không cần tốn nhiều công phu, trói vô lại đem về phủ.
Sau khi quyền cước đấm đá một chút, liền đem vô lại nhốt vào sài phòng.
Hai ngày sau, lưu manh phân phó gia nhân đưa vô lại vào phòng hắn. Lưu manh nói, phải một mình hảo hảo đùa giỡn.
Bước vào phòng lưu manh, vô lại liền nhìn thấy bộ dáng vênh váo tự đắc của ai kia. Vô lại không biết lưu manh sử dụng loại dược gì, hai ngày trước bị đánh vào mũi, bây giờ thì êm đẹp giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Vô lại bị đánh, hơn nữa hai ngày rồi chưa ăn uống gì, cả người đều tiều tụy, nhìn rất chật vật.
Lưu manh nhìn mặt mũi vô lại bị bầm dập, không khỏi hăng hái lên, đắc ý nở nụ cười.
Vô lại nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, tự ý ngồi xuống ghế, nâng tách trà lên miệng uống một hơi. Chén trà đó là hạ nhân vừa mới châm cho lưu manh, hắn còn chưa kịp uống đã bị vô lại uống hết.
Sắc mặt lưu manh liền tái đi.
Cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai dám không nhìn hắn.
Vô lại không chỉ không thèm nhìn hắn còn không để ý tới quyền uy của hắn.
Lưu manh vô cùng tức giận, nụ cười trên mặt vô cùng giả tạo. Hắn bước tới bên cạnh vô lại, dùng cây quạt ngước mặt vô lại lên, “Chậc chậc, thật là một khuôn mặt hết sức tuyệt vời.”
Vô lại gạt cây quạt ra, khẽ hừ một tiếng.
Lưu manh rõ ràng bị hành động của vô lại làm cho nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn khinh miêu đạm tả nói, “Hình như vẫn còn thiếu gì đó, để ta bảo bọn gia nhân tu bổ cho ngươi.”
Không phải thiếu cái gì, mà là cái bản mặt thủy chung đều lộ ra nụ cười lạnh. Điều này làm cho hắn vô cùng chướng mắt.
Hắn muốn vô lại cười cũng cười không nổi. Người nào dám đối nghịch với hắn, tất cả đều không có kết quả tốt.
Mỗi ngày trôi qua, vô lại đều bị đánh, đánh nhiều làm hắn tạo thành thói quen, còn biết tránh nặng tìm nhẹ. Lưu manh thì đắc ý ở bên cạnh nhìn thảm trạng của vô lại, vô luận cho bọn hạ nhân đánh bao nhiêu, vô lại cũng không hề mở miệng xin tha, ngay cả nửa câu lầm bầm cũng không nói.
Vô lại thừa dịp khoảng cách giữa các nhịp đánh, ngước mặt lên liếc lưu manh một cái, đôi mắt còn mang theo mười phần nghiền ngẫm. Lưu manh rõ ràng nhìn thấy khóe miệng người nọ nở nụ cười, còn nghe thấy thanh âm. Giống như ngày ấy trong thành, vô lại cười khinh khi, nói hắn là lồng đèn thỏ.
Lưu manh tức giận giơ chân, phân phó một câu, đánh mạnh vào cho ta, sau đó rời khỏi phòng.
Sau đó vài ngày, lưu manh cũng không đến nữa, mà vô lại thì vẫn bị đánh như bình thường.
Có thể lưu manh cũng sợ vô lại sẽ chết trong nhà mình, vài ngày sau liền bảo gia nhân cho hắn chén nước, hai cái bánh bao, coi như là phần ăn của một ngày. Vô lại từ nhỏ đã bị bỏ đói, mỗi ngày đều ăn rất ít, thế mà vẫn miễn cưỡng sống qua ngày. Cũng may lưu manh không dùng phương thức này để giết người, vô lại nhẹ nhàng thở ra, sau đó suy nghĩ xem trốn đi như thế nào. Vạn nhất lưu manh hứng lên sử dụng khổ hình, cái mạng nhỏ của hắn coi như tiêu.
Kết quả chưa nghĩ ra biện pháp đã bị gia nhân lôi vào phòng lưu manh.
Vẫn là căn phòng trước kia, bài trí đồng dạng. Chỉ có một điểm duy nhất bất đồng, chính là lần này trên bàn không những chỉ có trà, mà còn có điểm tâm.
Vô lại không chút suy nghĩ, cầm lấy bỏ vào miệng ăn. Hiện tại hắn đói sắp chết rồi.
“Hừ, cái đồ vô lại nhà ngươi, không sợ ta độc chết sao?” Lưu manh mới bước vào cửa, liền nhìn thấy vô lại ăn như hổ đói, không khỏi một phen châm chọc.
Vô lại nhai nhai miếng bánh hoa quế, sau đó ngẩng đầu lên cười với lưu manh, “Độc chết so với đói chết nhanh hơn. Ngươi sẽ để ta chết dễ dàng vậy sao?”
Lưu manh nói không nên lời, hắn đích xác là không muốn để vô lại chết dễ dàng. Hắn vẫn còn chưa thấy bộ dáng xin tha của vô lại mà.
Lưu manh cũng cười, mở quạt ra phe phẩy, sau đó ngồi xuống đối diện vô lại.
“Ngươi có biết tại sao hôm nay ta tìm ngươi không?”
Vô lại cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn người đối diện rõ ràng không hề mang theo ý cười mà còn giả bộ tươi cười ôn hòa, lắc lắc đầu, “Không biết. Nhưng đảm bảo chẳng phải chuyện gì tốt.”
Lưu manh xếp quạt lại, gõ gõ trong tay, vẻ mặt khen ngợi nhìn vô lại, “Ngươi thật sự rất thông minh.”
Vô lại xoay đầu nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng.
“Hôm nay gọi ngươi đến, là có một chuyện tốt muốn nói với ngươi.” Lưu manh nhấc khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, “Nghe Lưu Vân thanh lâu còn thiếu vài tiểu quan, không bằng cho ngươi đi đi.”
Vô lại đoán chẳng có chuyện tốt gì, nhưng hắn không ngờ lưu manh lại bán hắn vào lầu xanh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh lưu manh một trận. Nhưng ngay sau đó, hắn liền áp chế xúc động. Hắn bây giờ vẫn còn bên trong quý phủ của lưu manh, trên người cũng không có nhiều khí lực. Trước sau gì lưu manh vẫn là một tên cặn bã, có chuyện gì mà hắn không dám làm?
Vô lại nhất lược suy nghĩ, hắn đã rõ tình cảnh của bản thân bây giờ.
Hắn đảo mắt, cầm lên một tách trà, vừa uống vừa nhìn lưu manh, “Xin hỏi, ta đáng giá bao nhiêu?”
“Hừ, dựa vào sắc đẹp của ngươi, chậc chậc, vừa già vừa xấu, bán vào Lưu Vân thanh lâu, một xu cũng không đáng.” Ha hả, cho tức chết ngươi cái đồ vô lại.
“Ai, ta đây vừa già vừa xấu, vào Lưu Vân thanh lâu có khi lại làm chiêu bài của người ta.” Vô lại thưởng thức tách trà trong tay, cố ý hít một hơi, suy nghĩ nhìn lưu manh, “So với thiếu gia ngươi, da vừa trắng lại vừa mềm, các lão gia có hay không thích công tử bột như ngươi?”
Vô lại vừa nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy sắc mặt lưu manh trắng xanh, vô cùng phấn khích. Trong lòng hắn vô cùng khoái trá, ngoài miệng còn không tha cho người ta, thừa dịp lưu manh tức giận đến sững sờ, liền sờ soạng hai má lưu manh, “Không bằng… ta chiều theo ngươi, cùng đại thiếu gia phong lưu một chút, thế nào?”
Lưu manh nghe xong liền bùng nổ.
Hắn luôn là người đùa giỡn người khác, đã khi nào bị người khác trêu chọc? Hơn nữa đối phương còn là một nam nhân. Lưu manh tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, ngực cũng ẩn đau, nắm chặt cây quạt trong tay, hận không thể bẻ luôn cây quạt.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn vô lại còn không biết xấu hổ hơn hắn, không quên hướng ra cửa quát, “Người đâu, đem thằng nhãi này tới Lưu Vân thanh lâu, để hắn đi hầu hạ!”
Vô lại không kịp nghĩ nhiều, thuận thế đập bể tách trà, men sứ xoảng một tiếng bể nát. Chờ người từ bên ngoài tiến vào, liền lụm lên một miếng, để sát vào yết hầu lưu manh.