Khi Lưu Manh Gặp Vô Lại

Chương 1: Cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên



Vô lại sống ở thành tây. Thành tây là xóm nghèo. Vô lại là một cô nhi, hai mươi tuổi. Mỗi ngày trôi qua chịu đựng gian khổ, nhưng vẫn tiêu sái tự do, vô cầu vô phúc.

Vô lại tất nhiên là một tên vô lại, thường xuyên làm người ta thấy ức chế.

Vô lại lớn lên cũng không xuất sắc, nhưng tính tình rất tốt. Cái miệng rất dẻo, giống như đường mật, thường xuyên chọc các cô nương, bác gái cười đến khom lưng.

Vô lại không có việc làm cố định, ngẫu nhiên sẽ tới bến tàu làm công ngắn hạn. Lúc nhàn hạ sẽ giúp Trương gia sửa nhà, hoặc giúp Lý gia làm nông. Cứ ngày nào lo miếng ăn ngày đó.

Vô lại tuy rằng miệng lưỡi trơn tru, thường chọc mấy cô nương bác gái nhưng tâm địa không xấu. Nếu thấy người xấu khi dễ kẻ yếu, sẽ ra tay giúp đỡ. Nhà ai nếu có việc nặng hay việc bẩn không làm được, hắn sẽ cười ha hả tới giúp.

Nói hắn là vô lại, kỳ thật cô nương bác gái ở thành tây đều xem hắn như cục cưng.

Lưu manh sống ở thành đông. Thành đông là dân nhà giàu, lưu manh là một thằng công tử rất có tiền. Chuyện mỗi ngày hắn làm chính là tiêu tiền của cha hắn. Cha hắn không vui, nhưng không có cách, ai bảo hắn là lưu manh làm gì, hơn nữa hắn còn là con một.

Lưu manh thật sự chính là lưu manh. Ẩu đả đánh nhau, đùa giỡn con gái đàng hoàng, không gì không biết, không gì bỏ qua.

Xú danh của lưu manh đã sớm truyền ra ngoài thành. Vô lại ghét nhất, chính là lưu manh ở thành đông. Vô lại thường nghĩ, nếu có một ngày để hắn gặp lưu manh, hắn nhất định sẽ đánh lưu manh cho ba má nhận không ra.

Ngày hôm đó, trời mưa to. Vô lại đang ăn cơm trưa, xung quanh không có gì xảy ra, ăn xong thì nằm xuống giường gỗ, nhắm mắt lại, nghe thanh âm mưa rơi trên mái nhà.

Đang lúc mơ mơ màng màng sắp đi vào giấc mộng, Chu đại thẩm hàng xóm đột nhiên gõ cửa nhà hắn. Bà nói trâu của bà vẫn còn bên sườn núi ngoài thành, nhờ vô lại giúp bà dắt trâu về.

Chu đại thẩm đã ở góa rất sớm, chỉ có một đứa con gái cũng đã gả đi. Vô lại thường xuyên giúp đỡ Chu đại thẩm, Chu đại thẩm xem hắn không khác gì con mình, trong lòng hắn cũng sớm xem bà là mẹ mình. Hắn biết chân của Chu đại thẩm có bệnh, trời mưa sẽ đau tới đi không nổi, nên lập tức sảng khoái nhận lời.

Vô lại xắn ống quần lên, phủ thêm áo tơi, đội nón, sau đó men theo con đường nhỏ ra sườn núi ngoài thành. Con đường ngoài thành cũng vô cùng lầy lội, nơi nơi đều là nước. Vô lại từ nhỏ đã đi những con đường này, nên cũng không tính là khó khăn gì.

Vô lại rất nhanh đã đến nơi Chu đại thẩm nói, quả nhiên thấy con trâu đen thùi đang nhàn nhã đứng dưới gốc cây rung đùi, lâu lâu lại đuổi ruồi trên thân.

Vô lại nở nụ cười. Con trâu này không có ngốc, còn biết đứng dưới gốc cây trú mưa.

Hắn bước tới, thuần thục kéo dây cương, dắt nó về nhà.

Vừa mới vào thành, mưa liền tạnh.

Vô lại ngẩng đầu nhìn trời, ngày hè mưa tới nhanh mà đi cũng mau. Mây đen trên bầu trời đều tản ra, từ từ biến mất. Thái dương cũng dần dần hiện ra sau tầng mây, chiếu ánh sáng kim vàng. Tựa như thiếu nữ xinh đẹp nhà nào đó, theo cánh cửa khép hờ, xấu hổ nhìn trộm tình lang.

Vô lại nhịn không được nhìn thoáng qua, nhếch khóe miệng. Lúc này hắn mới tháo nón xuống, dùng sức vẫy nước mưa. Hắn không nghĩ rằng, trong một lúc không để ý đã đem toàn bộ nước hất lên người lưu manh.

“Con mẹ nó, ai khó ưa vậy hả, dám hất nước lên người bổn đại gia?” Lưu manh rất nhanh liền vọt tới, một bên dậm chân đùng đùng, một bên oán giận mắng chửi.

Lưu manh vốn bị trận mưa to nhốt trong nhà, thật vất vả trời mới tạnh mưa, muốn ra đường đi dạo, nhìn xem có cái gì mới mẻ không. Không nghĩ tới, vừa bước ra ranh giới giữa thành đông với thành tây liền bị người nào đó hất nước lên người.

Sau khi hắn nhìn thấy thủ phạm, càng thêm sinh khí.

Lưu manh dừng lại bàn tay đang run rẩy vì lạnh, lau lau tóc, mang một bộ tư thái bệ nghễ, mắt liếc vô lại hừ cả giận, “Nguyên lai ngươi là vô lại, ngươi không phải cố ý hất nước vào người bổn đại gia chứ?”

Lưu manh biết mặt vô lại tất nhiên không phải chuyện gì kỳ lạ. Dù sao thành đông cách thành tây cũng không xa. Gió thổi cây động một phát thì ai cũng biết.

Lưu manh xưng bá ở thành đông, vô lại ở thành tây giúp đỡ mọi người không ít. Lưu manh chính là không phục, hai người bọn họ giàu nghèo cách một khoảng xa, thế nhưng lại ở trên một con đường. Trong lòng hắn, vô lại giống như dân đen, có thể để hắn tùy ý giẫm đạp.

Tựa như lúc này, vô lại hất nước lên người hắn, mặc kệ đối phương vô ý hay cố tình, hắn cũng sẽ làm tên kia phải quỳ lạy dưới chân hắn xin tha thứ.

“Ta vốn không hề cố ý, nhưng thấy ngươi cặn bã thế này, muốn không cố ý cũng không được.” Vô lại không chỉ không hề quỳ lạy van xin tha thứ, ngược lại còn không sợ chết đỉnh đạc khiêu khích lưu manh.

“Ngươi… ngươi… ngươi dám mắng ta là cặn bã?” Lần đầu tiên thấy người có gan chửi mình, không cần phải nói, lưu manh tức muốn chết.

Nhưng hắn bình thường đều nghe người khác nịnh hót, chưa từng cãi nhau bao giờ, hơn nữa lại tức đến hồ đồ, không thể nghĩ ra từ ngữ gì để mắng chửi vô lại.

Lưu manh chỉ ngón tay vào người vô lại, trong nhất thời mặt đỏ lên. Hị hự nửa ngày mới mắng chữa cháy, “Ngươi.. ngươi cái đồ vô lại… ngươi.. ngươi..”

“Ngươi cái đồ vương bát đản!” Lưu manh rốt cuộc nghĩ ra một câu.

Không đợi hắn mắng tiếp, vô lại nở nụ cười. Hơn nữa nụ cười đó còn xem ra không có hảo ý.

Lưu manh đen mặt, không cần nghĩ ngợi liền bật ra, “Xú tiểu tử, ngươi cười cái gì?”

“Ha hả, ta cười mặt ngươi đó, giờ phút này ngươi nên đi tìm cái gương, soi mặt mình xem mình giống cái gì.” Vô lại nói xong tiếp tục cười. Cười đến banh hàm.

Lưu manh đề phòng vươn tay sờ sờ mặt mình, không thấy dính cái gì. Lúc này mới ác thanh ác khí hỏi lại, “Ta… ta nhìn thế nào?”

“Bộ dáng của ngươi tựa như…” Vô lại nói được một nửa thì ngừng, cố ý khơi gợi sự tò mò của lưu manh.

“Giống cái gì?” Lưu manh không biết mình chui vào rọ, còn ngốc hề hề hỏi người ta.

“Giống lồng đèn hình con thỏ ở Lưu Vân thanh lâu, ha ha ha ha…” Vô lại nói xong còn cố ý cười nghiêng cười ngả.

Mặt lưu manh lúc này xanh tới nỗi không thể dùng từ để hình dung, quả thực là y chang với bầu trời đen thui lúc nãy. Đôi mắt hung hăng nhìn người đối diện đang khom lưng cười như sắp chết, hắn hận không thể nhai sống luôn vô lại, bù lại cho chuyện xấu hổ vừa nãy.

Lưu manh đỏ mắt, quay đầu nhìn hai gã hạ nhân đằng sau, “Đứng nhìn cái gì, thất thần gì nữa, còn không mau bắt hắn trói lại cho ta!”

Mấy gã hạ nhân nghe thấy chủ nhân phân phó, lúc này mới một trước một sau, hai ba bước chạy tới trước mặt vô lại, tính chế phục hắn.

Vô lại dù sao cũng là một tên lão luyện ở thành tây, từ nhỏ đến lớn đều đi đánh nhau, làm sao có thể dễ dàng bị mấy tên kia áp đảo. Vô lại thân mình linh hoạt, tránh được nắm tay của tên hạ nhân, lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, hắn liền đánh một quyền từ phía sau, đập hai tên lảo đảo ngã xuống.

Lưu manh ở bên cạnh nhìn hai tên kia bị đánh ngã, miệng mắng hai thằng vô dụng, tiến tới định dùng chân đá vô lại. Vô lại đã sớm phát hiện ra, nương theo nắm tay của tên hạ nhân đang bay tới, mượn lực, đẩy về phía trước, “Binh” một tiếng đánh thẳng vào mũi lưu manh.

Hai hàng máu tươi theo lỗ mũi chảy ra.

Lưu manh trợn tròn mắt, hai gã sai vặt ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

“Oa oa…” Sau một lúc lâu mới nghe lưu manh quát to, có thể là lần đầu tiên bị đánh, sợ tới nước mắt nước mũi đều chảy ra hết.

Mà vô lại thì ở bên kia vỗ tay, không thèm nhìn đống hỗn loạn ba người, một bên dắt trâu về nhà Chu đại thẩm.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv