Ngàyhôm sau là thứ bảy, lúc tôi rời giường, phát hiện Tiền Đường đang ở trong phòngkhách nhà tôi chơi game.
Tôiđi tới gần, ngồi ở bên cạnh cậu ta, không có việc gì liền kiếm chuyện nói:“Cậu, lại lãng phí điện nhà tôi.”
TiềnĐường nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, “Phí bảo kê tháng này đã giaorồi.”
Sinhhoạt phí của Tiền Đường nhiều hơn tôi, nên tôi liền giữ lại cái truyền thốngchiếm dụng tiền tiêu vặt của cậu ta, hàng tháng đều bóc lột một phần từ trongsinh hoạt phí của cậu ta để sử dụng… Tôi thừa nhận tôi thậtvô sỉ. = =
Kỳ thực trước kia tôitiêu tiền của cậu ta, thuần túy là vì muốn tiêu tiền, hiện tại bóc lột cậu ta,thật ra cũng là vì bị một loại ý tưởng khác quấy phá: đúng lý hợp tình dùngtiền của cậu ta, đây không phải là quyền lợi chỉ bạn gái mới có sao, hi hi hihi…
Lúc này mẹ tôi từ bênngoài đi vào, vòng quanh hai chúng tôi, chần chừ muốn nói lại thôi mất nửangày, vẻ mặt vô cùng khả nghi.
Tiền Đường ngoan ngoãnkêu một tiếng “Dì”.
Mẹ tôi lại bất mãn nhìntôi, “Con nhóc chết tiệt kia, sao lại dậy sớm như thế?!”
Mẫu thân đại nhân, hiệntại đã hơn mười giờ rồi, ngài đây xướng ra lời kia là sao, xin ngài chỉ rõ…
Vì thế mẹ tôi liền chỉrõ: “Tiểu Vũ, con đi mua nước tương đi.”
Tôi: “Mẹ phải cam đoanmẹ không làm cơm cơ.”
Mẹ tôi gật đầu, “Một látcha con trở về làm.”
Tôi đứng lên đi vàophòng bếp, mang ra cái chai tương cũ còn quá nửa, lắc lư trước mặt mẹ tôi, “Mẹ,nước tương nhà chúng ta còn đủ dùng mà.”
Mẹ tôi nhận lấy chainước tương ném vào thùng rác, “Bây giờ không đủ rồi.”
Tôi đành phải đầuđầy hắc tuyến đi ra ngoài.
Mẹ tôi thật ngốc, thậtsự đó. Lúc bà muốn làm chuyện gì, liền thẳng một lèo chạy tới mục tiêu, quátrình trung gian bà sẽ không thèm để ý tới. Ví dụ như hôm nay, mẹ tôi rõ rànglà muốn nói gì đó với Tiền Đường, nên muốn sai tôi đi chỗ khác. Nhưng mẫu thânđại nhân à, bất kể mẹ có chuyện quan trọng gì muốn nói với Tiền Đường, làmphiền che giấu tinh tế một chút có được không?! = =
May mắn đầu óc tôi ditruyền từ cha, nhưng luận về sự bỉ ổi, ít nhiều vẫn được một ít chân truyền từmẹ. Lúc này tôi để cửa hé ra một cái khe nhỏ, sau đó ngồi xổm ngoài cửa căng lỗtai ra cẩn thận nghe ngóng, không biết mẹ lại muốn nói xấu gì tôi trước mặtTiền Đường, nếu quá đáng, tôi liền vạch trần tại chỗ.
Lúc này, trong phòngtruyền đến tiếng mẹ tôi, đè nén rất thấp, còn ra vẻ thần bí nữa: “Tiểu Đường,cháu biết không, Tiểu Vũ có bạn trai!”
Mới nghe câu đầu tiên,tôi liền bi phẫn. Tuy rằng hiện tại trong lòng Tiền Đường có người khác, nhưngcô gái độc thân tôi đây ít nhiều vẫn còn chút cơ hội, nay mẹ nói như vậy, cậuta sẽ càng không đả động tới tôi .
Mẫu thân đại nhân, ngàisinh tôi ra là vì muốn ngược đãi tôi sao, nhất định là vậy!
Lúc này Tiền Đường hỏi:“A? Bạn trai cô ấy là ai?”
Miệngmẹ tôi lại bắt đầu phun lửa: “A, tên là gì… Hi cái gì đó, dì quên rồi. Nhưng ngày hôm qua cậuta có gọi điện thoại cho Tiểu Vũ, cậu ta rất quan tâm đến Tiểu Vũ, còn nói muốntới nhà dì làm khách nữa!”
Tôi vừa nghe vừa nghiếnrăng, ngay cả cái tên cũng không nhớ được, vậy mà còn không biết xấu hổ đi támchuyện!
Tiền Đường “A” mộttiếng, không nói gì nữa. Mẹ tôi liền chuyển ngữ điệu, dùng lời lẽ chân thànhnói: “Tiểu Đường, dì biết con nhóc Tiểu Vũ này rất nhiều tật xấu, nhưng giao nócho người khác dì vẫn không yên lòng, không bằng cháu chịu thiệt một chút tiếpnhận nó đi…”
Lời này thật ra thì rấtlọt tai, tuy rằng trong đó tràn ngập sự khinh bỉ của ngài với tôi. = =
Tiền Đường: “Dì, thật rathì cháu…”
Mẹ tôi ngắt lời cậu ta:“Dì biết, dì biết hết, từ nhỏ nó đã khi dễ cháu, bá đạo, ngang ngược vô lý,thường giành đồ của cháu, vừa tham lại vừa lười, nói thật ở trước mặt ngườiquen dì cũng ngượng không dám khen nó, dù sao tất cả mọi người đều biết cả rồi.Nhưng mà…”
Tôi buồn bã dùng tránđụng vào tường, cuộc sống thế này làm sao mà sống nổi đây, mẹ, nếu ngài muốntống còn ra ngoài, nói như vậy không được đâu…
Đột nhiên, trên đỉnh đầutôi vang lên một giọng nói: “Tiểu Vũ, con làm sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu, phát hiệncha tôi tay xách nách mang một đống đồ ăn, đang cúi đầu mờ mịt nhìn tôi, cha sờsờ trán của tôi, xác định tôi không bị thương, lại nói: “Có chuyện gì nghĩkhông thông hay gặp trở ngại cũng không thể đùa giỡn như vậy.”
Mẹ tôi đột nhiên mở cửa,nhìn thấy tôi ngồi xổm ngoài cửa, liền nổi giận: “Con, đứa nhóc này thật khôngra gì, làm sao có thể nghe lén người khác nói chuyện!”
Tôi trợn to mắt cho mẹxem, bày tỏ sự bất mãn, “Thì có người dạy con thế mà.”
Cha tôi vừa nhận thấykhông khí bất thường, lập tức đi ra hòa giải: “Bà xã, hôm nay muốn ăn cái gì,anh có mua cá đuối vàng, thịt bò, còn có tôm hùm nữa.”
Người nào đó: “Tôi khôngăn cơm, tôi muốn đi ngủ!”
Tôi cho rằng đây là mộtloại biểu hiện của sự chột dạ.
Tôi đi vào phòng khách,lúc này Tiền Đường đang ngồi ngẩn người trên sofa. Vẻ mặt của cậu ta có chútphức tạp, tôi nhìn mà không hiểu.
Cũng không biết vừa rồicậu ta định dùng cái lý do gì để cự tuyệt mẹ tôi. Mặc kệ Tiền Đường có thíchtôi hay không, nghĩ tới những lời mẹ vừa nói, tôi lại bắt đầu tức giận. Vì thếtôi vô cùng long trọng và nghiêm túc nói với Tiền Đường: “Tiền Đường, khôngđược nghe mẹ tôi nói hươu nói vượn.”
Tiền Đường vừa nghe tôinói, biểu cảm càng phức tạp hơn.
Haiz, cho dù cậu muốnkhinh bỉ tôi, cũng phiền cậu che giấu một chút đi. = =