Tên HứaChiêu này quá vô sỉ, hai người ăn cơm còn phải bao cả gian phòng, làm cho tôiđặt mình trong một gian phòng lớn như vậy trong lòng luôn có một loại cảm giáctội ác lãng phí tài nguyên.
Tôi gọiđồ ăn xong, định đi rửa tay, vừa mới mở cửa, có một thân ảnh đi qua trước mắt.A, Tiền Đường!
Tôi dụidụi con mắt, không sai, chính là Tiền Đường.
Lúc nàyTiền Đường cũng phát hiện ra tôi, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi, ngẩn ra, mớihỏi: “Cậulàm cái gì ở đây?”
Tôicười nói: “Ăncơm, có người mời khách, không ăn cũng uổng.”
TiềnĐường nghiêng đầu nhìn vào bên trong một cái, ngay sau đó mặt không thay đổinói: “A,nhanh như vậy.”
Tôi vòđầu, “Cóý gì, nói rõ một chút?”
TiễnĐường mắt nhìn thẳng đi vào gian phòng cách vách, bỏ lại hai chữ: “Đồ ngốc.”
Tôigiận. Thằng nhãi này kể từ khi lên đại học càng ngày càng không để tôi vào mắt,cánh cậu cứng cáp rồi đúng không, rất giỏi đúng không? Cười lạnh, cánh cậu cócứng rắn hơn nữa, đến cuối cùng cũng bị tôi đè đầu cưỡi cổ thôi!
Nghĩtới đây tôi chẳng thèm tức giận nữa, liền len lén theo đuôi cậu ta đi tới cửagian phòng kia, từ khe cửa dòm vào, thật là nhiều người, hình như là lớp bọn họliên hoan. Ừ, không phải hẹn hò là tốt rồi.
Nhàhàng cá nướng này làm món ăn không tệ, có thể sánh ngang với tay nghề của chatôi rồi. Cha tôi đã từng là đầu bếp chuyên nghiệp, sau lại tự mình mở tiệm cơm,tài nghệ của ông liền đặc biệt giữ lại phục vụ mẹ tôi . Cái gì, tôi sao? A,đúng rồi, tôi ở nhà được ăn món ăn ba tôi làm, theo cách nói của hai người bọnhọ là tôi hưởng sái mẹ tôi .
= =
Tôiđang ăn đến khí thế ngất trời vô cùng vui vẻ, lúc này cửa phòng bị mở ra, tôicho là lại có món ăn được mang lên, kết quả người tới trong tay không bưng mónăn, còn dùng bộ mặt hung thần ác sác nhìn tôi .
Tôi sợhết hồn, không cẩn thận nghiêm chỉnh nuốt miếng cá xuống. =.=
Lúc nàyHứa Chiêu nói, “Em đến đây làm cái gì?” Tronggiọng nói lộ ra sự mất hứng và mất kiên nhẫn.
Đượcrồi, hình như tôi hiểu nguyên nhân vở tuồng này rồi.
Vì vậyý định của tôi là giải thích cho cô gái này một chút, nói cho cô ấy biết tôithật sự chỉ tới ăn chùa . . . . . .
Nhưng vịnữ sinh tức giận kia lại như một con sư tử cuồng nộ, nào để tôi kịp phản ứng,cô nàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy đến trước mặt tôi . Mẹ ơi,người này khẳng định rất lão luyện!
Cùnglúc đó Hứa Chiêu rời khỏi chỗ ngồi tới kéo cô nàng, tôi đứng dậy muốn rời vùngđi đất thị phi này, tôi không ăn nữa được chưa?!
Vậy màvị sư tử cái dày dạn kinh nghiệm này cầm thức uống trên bàn lên dội thẳng vàomặt tôi . .. . . .
Mẹ nó,sớm biết vậy đã không gọi nước chanh rồi, hiện tại ngay cả trên lông mi cũngdính hạt chanh, trước mắt một mảnh vàng vàng, ghê tởm.
HứaChiêu không kịp ngăn cản một màn này, anh ta chậm một bước, nhưng vẫn kéo cônàng ra, sầm mặt tức giận nói: “Em làm cái gì vậy!”
Đồngốc, cảm phiền anh đừng mang lời kịch ngôn tình như vậy ra, cô nàng muốn làmcái gì không phải đã rất rõ ràng rồi sao. = =
Lúcnày, ngoài cửa lại xông tới một người, tôi kinh hãi, cho rằng con sư tử cái này còn dẫn theo đồng lõa, song khi tôi thấy được người mới đến thì nhấtthời yên lòng, là Tiền Đường.
TiềnĐường nhìn thấy mặt tôi dính đầy tép chanh, trên cằm còn có nước trái cây nhỏxuống, cậu ta nhất thời sầm mặt giống như một đám mây chờ mưa, nhìn Hứa Chiêumột cái, lại nhìn sư tử cái một chút, lạnh lùng nói: ” Đã xảy ra chuyện gì.” Cậuta nói xong, đi tới, ngăn sư tử cái, cầm khăn giấy trên bàn lên lau giúp tôi .
Thật ratôi rất không muốn Tiền Đường nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của tôi, vì vậytôi khẽ đẩy cậu ta ra, lau mặt một cái, sau đó níu lấy cổ áo của sư tử cái, kéolại gần hơn, khiến mặt của cô tôi cơ hồ áp vào trên mặt tôi . Sư tử cái nàyhoàn toàn không còn sát khí như mới vừa rồi, khí thế cũng mềm đi rất nhiều.
Tôihung tợn nói: “Nổi điên thì giỏi lắm à? Tạt nước ngườita hay ho lắm sao? Trông không nổi người đàn ông của mình thì chạyđến bàn cơm bắt gian à? Sao cô có lớn mà không có khôn vậy? Thật là làm mất thểdiện của con gái! Thằng nhãi Hứa Chiêu này có bao nhiêu bạn gái không phải côkhông biết chứ? Chẳng lẽ cô còn trông cậy cậu ta chuyên tình với mình cô? Muốnmặt không mặt, muốn vóc người không có vóc người, muốn đầu óc không có đầu óc,còn muốn làm bươm bướm đến dụ dỗ hoa tươi, cô xem phim thần tượng nhiều quá rồisao? !”
Tha thứcho tôi nói ác độc như thế, lúc này tôi đã thật sự bị chọc tức.
Tôidùng sức đẩy cô gái kia ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Saulưng truyền đến tiếng khóc của con sư tử cái kia, tiếng khóc rất lớn, có oanức, có chua xót, có tuyệt vọng, còn có một chút gì đó không nói rõ được.
Thật rathì tôi cũng không ghét cô gái này, chẳng qua là một chiêu không nói hai lờiliền tạt nước người khác này quá thiếu não, làm cho người ta không có cách nàonén giận được. Mọi người nên biết rõ chuyện gì đã xảy ra chứ.
Được,ngàn không nên vạn không nên, tôi không nên tham lam ăn chùa bữa cơm này, tôiđã sớm biết dính dáng tới thằng nhãi này sẽ không có chuyện hay ho gì, về saunhất định phải rút kinh nghiệm sâu sắc.
Tôi độimột miếng chanh đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, Tiền Đường vẫn đi theo sau tôi,không nói câu nào, chờ tôi rửa mặt xong, đúng lúc đưa tới một xấp khăn giấy.
“Cám ơn nha.” Tôinhận lấy khăn giấy. Bất luận như thế nào, Tiền Đường cũng là người phe mình,bất kể xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng sẽ không chút do dự đứng về phía tôi, thậtra thì bất kể Tiền Đường có thích tôi hay không, có cậu ta là tôi đã hài lònglắm rồi, thật đó. Tình bạn cả đời cũng không thua kém tình yêu.
Tôiđang suy nghĩ miên man, Hứa Chiêu đã tới, cậu ta còn chưa lên tiếng, Tiền Đườngđã nhanh chóng đóng cửa phòng rửa tay lại, từ khe cửa quăng ra một câu“Không có chuyện của cậu” .
Tôi bịđộng tác này của cậu ta chọc cười, Hứa Chiêu dầu gì là cũng là đội trưởng củacậu ta, thằng nhãi này thật là không biết giả vờ. Tâm tình của tôi đột nhiêntốt lên, vừa lau mặt vừa nói: “Tiền Đường, tôi muốn về nhà.”
TiềnĐường: “Tôitiễn cậu.”
Từphòng rửa tay ra ngoài, Hứa Chiêu vẫn đứng ở cửa ra vào. Hình như cậu ta rấtbăn khoăn, ngăn trước mặt chúng tôi, tràn đầy áy náy nói: “Sư muội, em . . . . . .Không sao chứ?”
“Sao lại không sao, quầnáo của tôi mua hết hai trăm tám, cậu phải đền cho tôi .” Thậtra thì tôi chỉ đùa với cậu ta một chút để hòa hoãn không khí, chuyện này ngoạitrừ lúc ấy tôi tương đối tức giận, sau khi tỉnh táo lại, cũng không để ở tronglòng nữa. Tuy vậy, việc bị Tiền Đường nhìn thấy mặt và đầu cổ tôi đầy tép chanhkhiến cho tôi hết sức khó chịu.
HứaChiêu: “Tôitiễn em về.”
TiềnĐường kéo tay tôi, “Không cần, tôi đi với cô ấy về nhà.”
Bất tribất giác Tiền Đường nhắn nhủ thêm một tầng ý tứ sâu xa: quan hệ của tôi và cậuta không bình thường. Đối với việc này tôi hết sức hài lòng, người phe mìnhchính là người phe mình, dầu gì cũng có giao tình vài chục năm.
TiềnĐường đạp xe đưa tôi đến túc xá lầu dưới thay quần áo trước. Dọc theo đường đitôi nghĩ nói như thế nào tối hôm nay tôi cũng coi như là bị người ta khi dễ,tôi phải yếu ớt, phải khổ sở, phải cần an ủi ấm áp ( đã lược bớt một mớ vớvẩn ). . . . . . Không bằng, tôi lấy cớ này ôm Tiền Đường?
TiềnĐường an tĩnh đạp xe, cũng không nói chuyện. Hông của cậu ta gần trong gangtấc, lắc qua lắc lại khêu gợi, tôi tựa hồ cũng có thể cảm giác được hơi ấm cậuta tỏa ra. Tôi vừa chảy nước miếng nhìn bóng lưng của cậu ta, vừa suynghĩ, ôm, hay không ôm đây?
Trongđầu tôi hiện lên một màn như vậy: Tiền Đường dùng sức đạp xe, tôi từ phía sauvòng qua ôm hông của cậu ta , kề mặt vào lưng cậu ta. Tiền Đường cúi đầu nhìnhai tay vòng qua ngang hông một cái, khóe miệng cong lên cười nhạt, một thoángnhu tình lướt qua trên mặt. . . . . .
Chảymáu mũi, ôm, nhất định phải ôm!
Tôi mớivừa giơ tay lên, ngày lúc này, xe đạp vững vàng chậm lại, giọng nói của TiềnĐường từ phía trước vang lên: “Tiểu Vũ, đến rồi.”
Tôi –-||| ngu ngốc, ngu ngốc, không hiểu phong tình! Cậu đạp chậm một chút sẽ chếtsao, sẽ chết sao sẽ chết sao? ! ! ! Làm hại tôi lại bỏ lỡ cơ hội vươn ma chưởngvề hướng cậu một lần nữa!
Tôithay quần áo xong, cùng Tiền Đường ngồi xe về nhà. Dọc theo đường đi hai ngườicũng không nói chuyện. Lúc đến cửa nhà tôi, Tiền Đường đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Vũ, cậu khổ sởsao?”
Tôi mê mang: “Khổ sở? Khổ cái gì?”
Tiền Đường bày ra biểu tình “Cậu đừng giả bộ không sao”, nói:“Chuyện tối hôm nay.”
Tôi phất tay một cái, “Không khó chịu, tôiđã sớm biết thằng nhãi Hứa Chiêu là kẻ phiền toái, tôi cũng không nên ăn chùabữa cơm này!”
Tiền Đường trầm mặc một chút, lại hỏi: “Vậycậu cùng Hứa Chiêu. . . . . .”
Tôi cười hì hì dùng bả vai thúc cậu ta , “Cậuquan tâm đến tôi à?”
Tiền Đường quay mặt qua chỗ khác, “Tôichỉ sợ cậu bị cậu ta lừa.”
Vậy còn không phải là quan tâm tôi sao, thật ra thì tôi càng hy vọng làcậu đang ghen. ^-^ tâm tình tôi rất tốt, vỗ vai của cậu ta nói: “Yêntâm đi, tôi không hồ đồ như vậy đâu, huống chi cậu ta có một đống lớn bạn gái,tôi không muốn làm người thứ ba, a, có lẽ là người thứ tư năm sáu bảy tám, loạichuyện giành bạn trai người khác này tôi không làm được, tôi chỉ thích. . . . ..” Chỉ thích cậu thôi, a hi hihi hi. . . . . .
Sắc mặt của Tiền Đường lại thay đổi một lần nữa, “Khônglàm người thứ ba. . . . . . Lời này nói là cho tôi nghe sao?”
Tiền Đường nói xong, xoay người về nhà, để lại một mình tôi đứng nguyêntại chỗ ngẩn người. . . . . . Hình như cậu ta tức giận.
Thiếu chút nữa tôi đã quên mất, trong lòng thằng nhãi này còn cất giấumột cô bé có bạn trai, hôm nay mấy lời tôi nói đúng là vô tâm, thế nhưng thằngnhãi này quá nhạy cảm, nhất định có thể nghe ra ý khác. Hiện nay tôi phải làmsao bây giờ, giải thích với cậu ta một chút? Đây chẳng phải là biếntướng khích lệ cậu ta đi dụ dỗ bạn gái người khác? . . . . . . Không đượckhông được, cậu ta chỉ có thể dụ dỗ tôi. ^-^ Cô bé trong lòng cậu ta quảthật là một quả bom hẹn giờ a, quá nguy hiểm, ngộ nhỡ ngày nào đó cô đó khôngnhịn được vẻ quyến rũ của Tiễn Đường, đáp ứng cậu ta, vậy thì biết làm sao? Thậthy vọng cô gái này là viên đạn tịt. . . . . .
Tuy vậy, tôi vẫn cảm thấy tôi nên làm rõ cô bé trong lòng cậu ta là ai,biết người biết ta trăm trận trăm thắng thôi.
. . . . . .
Lúc về đến nhà, mẹ tôi đang đắp mặt nạ, trên mặt xanh lè xanh lét, độtngột nhìn lên dọa tôi sợ đến rớt tim ra ngoài.
Hai chân tôi nhũn ra vịn vào khung cửa, oán giận nói: “Mẹ,con còn tưởng là gặp quỷ đấy.”
Mẹ tôi xem thường”Hừ”một tiếng, “Đúng là chưa trải việc đời!”
Tôi không phục: “Dạ, cũng không biếtdo ai dạy.”
Mẹ không thèm tranh cãi với tôi, bà quay đầu về hướng phòng bếp hôlên: “Cốc Thế Trinh, con gái anh khi dễ tôi.”
Ba tôi bưng dĩa táo đi vào phòng khách, nhìn thấy tôi, cười nói:“Con gái, sao đột nhiên trở về? Tới đây ăn trái cây, đừng với cãi vã với mẹnữa.” Ông nói xong, đặt dĩa táođã cắt gọt sạch sẽ ở trước mặt tôi, miếng nào cũng được cắm tăm, tôi cảm thấynếu như tôi không có ở đây, ba tôi nhất định sẽ trực tiếp đút táo tới miệng mẹtôi.
Tôi đi vào nhà, ngồi bên cạnh mẹ tôi, nắm cả bả vai của bà nói: “Mẹ,chồng con khẳng định còn tốt hơn chồng mẹ.”
Mẹ tôi hết sức khinh thường lườm tôi một cái, “Cóngười yêu rồi hả ? Có dám dẫn cậu ta về nhà không?”
Tôi chọc chọc mặt nạ của bà, “Đến lúc đó mẹ sẽbiết, không nói nữa, con muốn tắm.”
Lúc tôi từ phòng tắm đi ra, tôi thấy mẹ tôi đang mãnh liệt tán gẫu blahblah vào điện thoại di động của tôi, “TiểuVũ đứa nhỏ này rất tùy hứng . . . . Chừng nào thì con tới nhà dì làm khách. . . . . . A ha ha ha a phải không, dì cònkhông quản nổi nó. . . . . . Con bé chết tiệt, nó thật sự đã nói như vậy à. . .. . .”
Tôi 囧, đi tới bất mãn nhìn bà, “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
Mẹ tôi đưa điện thoại cho tôi, “Bạntrai con.”
Éc. . . . . .
Thần kinh tôi hơi thác loạn, chẳng lẽ mẹ tôi đã biết tôi thích TiềnĐường rồi? Bà không thông minh đến như vậy chứ . . . . .
Nhận lấy điện thoại di động vừa nhìn tên, tôi thiếu chút nữa té xỉu, hóara là Hứa Chiêu. Tôi nắm điện thoại di động, nghiêm túc nói với mẹ tôi: “Cậuta không phải là bạn trai của con.” Nóigiỡn sao, cho dù bản cô nương bị Tiền Đường cự tuyệt một vạn lần, cũng sẽ khôngtìm Hứa Chiêu, thằng nhãi này rõ ràng là sản phẩm vi phạm lệnh cấm, tác dụngphụ quá lớn.
Mẹ tôi không nhịn được phất phất tay , “Biếtbiết, đừng quấy rầy mẹ xem TV.”
Ba tôi hợp thời bổ sung một câu: “Congái, đừng xấu hổ, cha ủng hộ con.”
Tôi bị này hai vị này làm cho sắp điên rồi, đành phải trốn vào phòngmình. Hứa Chiêu còn chưa cúp điện thoại, tôi cho là cậu ta quên, kề điện thoạidi động lên, kêu một tiếng: “Sư huynh?”
Hứa Chiêu vẫn còn đó: “Sư muội, rốt cuộc emnhớ tới anh rồi.”
Tôi: “Tôi quên ai cũng không dám quên ngài.” Mặc dù đây là một đống phiền toái, nhưng dầu gì cũng là độitrưởng, vì Tiền Đường, tôi vẫn không thể đắc tội anh ta .
Hứa Chiêu đột nhiên trịnh trọng: “Sưmuội, chuyện tối hôm nay. . . . . . Thành thật xin lỗi, anh không ngờ cô ấy lạiđột nhiên tới đây.”
Tôi: “Không sao không sao, sư huynh à, về sau chúng ta nêngiữ chút khoảng cách. Mặc dù tôi quả thực rất kính ngưỡng anh, nhưng tôi cũngkhông muốn nhận mấy món nợ đào hoa của anh, anh thấy đúng không?”
Hứa Chiêu vừa thấy tôi không để ý, lại bắt đầu nói hưu nói vượn:“Sư muội à, em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh ư, nếu là vậy, anhnguyện ý trúng chiêu.” Nóixong còn phối hợp phát ra khỏi một tràng cười xấu xa.
Tôi bóp trán, bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, buổi tối hôm nay anh nói gì vớimẹ tôi?”
Hứa Chiêu: “Anh thề anh thật sự không nói gìquá đáng, nhưng hình như dì rất hưng phấn.”
Được rồi, mặc dù mẹ tôi một mực giả bộ bình tĩnh trước mặt tôi, nhưngtrong lòng bà bà tám cỡ nào, tôi biết.
Sau khi cúp điện thoại của Hứa Chiêu , tôi”Xoạt” một cái mở cửa, mẹ tôilảo đảo té vào.
Sau đó bà đứng lên, làm như không có việc gì đi ra ngoài.
Tôi cảm thấy rất u buồn. = =