Ông chủ Lộ hiện tại ngày nào cũng chạy tới Trung tâm tư vấn tâm lý, có người hỏi sẽ trả lời rằng, tôi có chướng ngại tâm lý.
Thật sự chưa từng thấy ai như vậy, coi y nói lời này chẳng giống có chướng ngại tâm lý mà như thể trúng số độc đắc vậy.
Lộ Hướng Đông cần mẫn tới lui mà Đường Thời cũng chưa một lần đuổi y. Hai người họ như đang chơi trò chơi, chơi trò bác sĩ – bệnh nhân được hơn ba tháng trời.
Lâu dần, Lộ Hướng Đông nhận ra lúc y tới tìm Đường Thời, Đường Thời không chỉ không thấy phiền mà hình như còn hơi vui vui?
Trong lòng y nắm chắc, người này bắt được tới tay rồi.
Hai người họ cứ qua qua lại lại như vậy, như đánh cờ cũng như đang tán tỉnh, còn là kiểu lợi dụng thời gian đi làm để nói chuyện yêu đương, khiến người ta có cảm giác hưng phấn râm ran.
Nhưng Lộ Hướng Đông cũng hơn 30 rồi, làm việc gì cũng không thể lỗ mãng, kiểu nghĩ ngợi nhiều ấy.
Mỗi lần tới đều ngồi hai tiếng đồng hồ, nói chuyện trên trời dưới bể, dùng mọi cách để bước chân vào cuộc sống của Đường Thời.
Mà thực ra cũng không phải Đường Thời không nhận ra hay không hiểu chuyện gì, nhưng mỗi lần anh đều không ngăn được mình nghĩ về hướng đó.
Như thể cố ý, cũng như thể không dám nghĩ tới.
Hôm ấy tiệm Lộ Hướng Đông nhận mấy chiếc bình sứ, khi tới phòng khám thì đã muộn, ai ngờ lại không vào được.
Cô nhỏ lễ tân ở phòng khám của Đường Thời về quê rồi, Lộ Hướng Đông không biết nên cũng không hẹn trước. Thành ra lễ tân mới không nhận ra y nên không cho y đặt hẹn, kêu bác sĩ Đường đã kín lịch rồi.
Lúc Lộ Hướng Đông tới thì Đường Thời vẫn đang trong buổi tư vấn với bệnh nhân khác nên y chỉ có thể ngồi ngoài chờ.
Đường Thời không biết y đã tới, đến giờ lại thấy người hẹn không phải Lộ Hướng Đông, sắc mặt liền sa sẩm.
Bác sĩ Đường không vui, thầm giận người kia bảo tới mà lại không tới. Anh có xác nhận với lễ tân mấy lượt, chắc chắn không có ai tên Lộ Hướng Đông trên danh sách thì mới vào tư vấn người bệnh.
Tới khám hôm đó là một người đàn ông trung niên, nói với Đường Thời rằng ông ta có bệnh tâm lý. Đường Thời phải hỏi mãi mới chịu nói rõ, kêu mình thích đàn ông nhưng không dám thừa nhận, về sau có lấy vợ nhưng kết hôn xong lại không có chút ham muốn nào với người vợ kia cả.
Nghe ông ta nói xong, bác sĩ Đường liền rõ.
Có lúc con người ta là vậy đó. Bản thân dù thế nào cũng không muốn nghĩ theo chiều hướng đó, phải tìm người khác chỉ điểm cho.
Chúng ta cứ trốn tránh mãi cũng không trốn được giây phút phải thẳng thắn đối mặt. Bạn không muốn nghĩ, thì cũng có chuyện tự nhiên xuất hiện khiến bạn phải suy nghĩ. Lúc này tới rồi đây.
Bác sĩ Đường biết, anh thích Lộ Hướng Đông rồi.
Sau khi kết thúc buổi tư vấn, Đường Thời cởi áo blouse trắng đi ra ngoài, vừa mới bước ra đã thấy Lộ Hướng Đông đang nói chuyện với cô nàng lễ tân bên ngoài.
“Thật mà, tôi là người nhà mà.” Lộ Hướng Đông chẳng biết xấu hổ mà bốc phét với cô nhỏ.
“Bác sĩ Đường.” Cô nhỏ vừa thấy Đường Thời đi ra liền lập tức kể tội, “Cái anh này chưa hẹn trước mà còn đòi chen ngang danh sách ấy ạ.”
“Xong rồi sao?” Lộ Hướng Đông thấy Đường Thời đi ra thì cũng không dám đùa nữa.
Đường Thời nhìn y không có phản ứng gì, quay qua bảo cô nhỏ kia lần sau ưu tiên xếp lịch cho y, sau liếc Lộ Hướng Đông một cái rồi đi ra ngoài.
Lộ Hướng Đông còn đang đờ đẫn, quá nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo nổi. Lúc thấy Đường Thời đi ra ngoài thì vội đuổi theo, vừa chạy hai bước thì mới ngớ ra.
Ý của bác sĩ Đường hình như khá rõ.
“Bác sĩ Đường, như vậy là có ý gì? Là ý tôi nghĩ sao?” Miệng Lộ Hướng Đông sắp kéo tới mang tai rồi.
Y chỉ chăm chăm đuổi theo người ta, còn chưa kịp mặc áo khoác cho hẳn hoi, nhiệt độ ngoài trời miền Bắc vào ngày đông không đùa được đâu.
Đường Thời thấy y như vậy thì lo lắng, duỗi tay chỉ, “Mặc áo vào đi.”
Lộ Hướng Đông thuận tay phủ áo khoác lên người, vẫn đuổi theo hỏi, “Là ý tôi nghĩ sao?”
“Ăn cơm trước đã.” Đường Thời đưa tay đẩy kính, ấn khóa xe, “Lát nói tiếp.”
Bác sĩ Đường cũng ngại chứ, đã ba chục tuổi đầu rồi nhưng vẫn xấu hổ vì chuyện như này.
Hai người họ tới quán đồ Quảng mà bữa đầu tiên đã tới.
“Bác sĩ Đường, cho tôi câu trả lời chắc chắn đi mà.” Tim Lộ Hướng Đông còn đang treo trên dây. Y thích Đường Thời lắm rồi, giờ lại thấy có tia hy vọng, dù làm người ta phiền cũng phải hỏi bằng được.
“Anh Lộ, tôi chưa từng qua lại với đàn ông.” Đường Thời bỏ kính xuống, bóp bóp sống mũi, sau cũng không đeo lên lại nữa, cứ như vậy nhìn Lộ Hướng Đông, “Anh quả thật có thu hút tôi.”
“Tôi học tâm lý học, có thể lừa người khác nhưng không thể gạt nổi bản thân.” Đường Thời ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Thật ra tôi không hiểu về giới này lắm, anh còn nhớ Vương Thế Lâm chứ?”
Lộ Hướng Đông bảo có nhớ.
“Ông ta quấn lấy tôi mấy năm rồi. Lúc trước tôi làm việc ở bệnh viện thành phố, ông ta dẫn vợ tới khám bệnh, sau đó gặp được tôi.”
Lúc Đường Thời kể chuyện này rõ ràng rất cáu kỉnh, lông mày nhíu chặt lại, “Ông ta là người đồng tính đầu tiên tôi được tiếp xúc, cách lôi kéo làm quen đã tạo ấn tượng cực kỳ xấu với tôi.”
“Tuy tôi biết ông ta không đại diện cho cả một cộng đồng nhưng vẫn thấy rất phiền.”
“Vì thế anh Lộ, lúc đầu tôi cũng có thành kiến với anh, nhưng anh tốt quá, tôi không cách nào buộc chung anh với ông ta được.”
Đường Thời nói tới đây thì đeo lại kính lên. Lộ Hướng Đông nhận ra, những lúc bác sĩ Đường nghiêm túc đều sẽ đeo kính.
“Hôm nay bệnh nhân tới chỗ tôi tư vấn là…… một người đồng tính.” Đường Thời cảm thấy mấy chữ này nói không nên lời vì lúc trước anh còn đứng ở phía bên kia nhìn lại, nhưng hôm nay, anh cũng là một rồi.
“Lúc tôi tư vấn cho anh ta đã nhắc đi nhắc lại rằng đồng tính không phải bệnh tâm lý.”
“Nhưng lúc tôi nói chuyện với anh ta lại không nghĩ cách để khuyên nhủ anh ta mà tôi chỉ nghĩ tới anh.”
Lời này của Đường Thời quá thẳng thắn, Lộ Hướng Đông nghe mà tim mềm nhũn.
“Anh Lộ, còn nhiều chuyện em vẫn chưa rõ, sau này mong anh chỉ bảo.” Đường Thời cười, “Thế nào, anh Lộ đã chuẩn bị sẵn sàng để làm người nhà chưa?”
Lộ Hướng Đông nhìn anh, mãi sau mới bảo, “Chuẩn bị sẵn sàng từ sớm rồi.”
Anh đã sẵn sàng cùng em đi nốt quãng đời còn lại.