Lịch tư vấn tâm lý của Lộ Hướng Đông là hai buổi một tuần. Sau khi miền Bắc vào Đông, nhiệt độ ngoài trời đã cóng tới mức chẳng ai muốn ra khỏi nhà nhưng Lộ Hướng Đông vẫn vui vẻ tung tăng tới đường Ánh Huy.
Chỗ y ở cách phòng khám của Đường Thời khá xa, lái xe ô tô tới đó nếu không tắc đường cũng phải mất nửa tiếng, nếu đi từ tiệm đồ cổ thì còn xa hơn.
Đường Thời cũng chẳng phàn nàn bị y gây khó dễ, cứ mặc y tới. Hai người họ so gan xem ai kiên nhẫn hơn ai.
Thế như Lộ Hướng Đông nhận ra, từ lần trước y tới, trà Thục Nhĩ ở phòng khám của Đường Thời đã chuyển sang trà gừng, mỗi lần y tới thì đều thấy vừa mới pha xong.
(Trà Thục Nhĩ: hay còn gọi trà Phổ Nhĩ chín, nguyên liệu chính là lá trà Phổ Nhĩ Vân Nam sau khi phơi khô được lên men nhân tạo rồi đóng thành bánh trà, có màu đỏ nâu, vị thanh)
“Bác sĩ Đường đặc biệt pha trà gừng cho tôi.” Lời này của Lộ Hướng Đông không phải câu hỏi, mà là cực kỳ khẳng định.
Đường Thời đang cúi đầu xem sách, nghe thấy vậy thì ngẩng lên liếc y một cái, họng “hừ” nhẹ coi như trả lời.
Lộ Hướng Đông sướng muốn điên rồi, tự mình bê ấm rót thêm một ly. Uống một ly trà gừng, ngày Đông có lạnh mấy cũng thành ấm áp.
“Tới giờ rồi, vào trong đi.” Đường Thời nhấc tay coi đồng hồ rồi gập sách lại để lên bàn trà, đi về phía phòng khám.
“Ui.” Lộ Hướng Đông cầm ấm trà đuổi theo.
“Anh cầm ấm làm gì?”
“Bác sĩ Đường đặc biệt pha cho tôi mà, tôi để ngoài nhỡ người ta uống mất thì phải làm sao đây?” Lộ Hướng Đông cười rạng rỡ, tay quả đúng không rời ấm trà, chẳng biết có phải thật sự nghĩ có người sẽ giành với y không nữa.
Đường Thời ngó y một chốc rồi không nói gì, đi vào phòng khám.
Vào phòng, cửa vừa đóng, hai người họ lại chẳng ư hử gì, cứ nhìn nhau như vậy trước đã, thành lệ rồi.
Lộ Hướng Đông cực kỳ hưởng thụ bầu không khí này. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, người khác không vào được mà Đường Thời cũng sẽ không đi ra.
Bác sĩ Đường khi ở trong phòng khám của mình thì khá thoải mái, vừa ngồi xuống ghế bèn cởi cúc áo ở cổ tay rồi xắn tay áo lên, vừa xắn vừa nhìn Lộ Hướng Đông.
“Bác sĩ Đường đừng nhìn tôi nữa mà.” Lộ Hướng Đông bị Đường Thời nhìn tới mức tim đập thình thịch. Đường Thời đẹp lắm, có xắn tay áo mà coi cũng sướng mắt vô cùng.
Đường Thời cũng chẳng rõ mình đang có ý gì nữa. Anh thích nhìn bộ dạng xoắn xuýt này của Lộ Hướng Đông, đặc biệt là thích vẻ ngượng ngùng, không có gì cũng đỏ ửng vành tai của y.
Anh giờ tin rồi, người này thật sự chưa từng yêu đương.
“Anh Lộ, anh tới chỗ tôi tư vấn bao lâu rồi nhỉ?”
“Hai buổi một tuần, tới cuối tháng này là vừa tròn hai tháng, hôm nay là buổi thứ 17.”
Lộ Hướng Đông nhớ rất rõ. Y chỉ hận không thể ghi nhớ hết những gì Đường Thời nói mỗi lần hai người gặp nhau.
Đường Thời khá bất ngờ khi y có thể nhớ kỹ như vậy.
Trong hai tháng này, ấn tượng của anh về Lộ Hướng Đông đã sớm thay đổi. Lúc đầu anh còn so sánh người ta với Vương Thế Lâm, giờ chỉ muốn mắng bản thân một câu.
Hồi mới quen Lộ Hướng Đông, người này sẽ rủ anh đi ăn, mỗi lần đều lấy cùng một cái cớ kêu là tiện đường tạt qua. Về sau biết địa chỉ nhà Lộ Hướng Đông rồi, trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm giác. Ở cách đó 54km, dù thế nào cũng không thể tiện tạt qua được.
Sau khi hai người quen thân rồi, người này cũng không nín nhịn như trước nữa, chỉ ăn cơm không là không đủ. Có lẽ mấy người buôn bán đồ cổ đều nhiều chiêu trò, hôm nay mang hoa tặng, ngày mai nấu canh cho, người được dỗ dành thì thoải mái trong lòng.
Lúc này đây nhìn Lộ Hướng Đông cầm ly uống trà gừng, bộ dạng hiền lành ngoan ngoãn, Đường Thời lại có ý muốn trêu chọc.
“Anh Lộ, tôi thấy bệnh của anh của tốt lên nhiều rồi, sau này đừng tới nữa.” Đường Thời dứt lời cũng không nhìn y, lấy kính xuống thong thả lau chùi.
“Không được.” Lộ Hướng Đông cuống lên rồi, vội đặt ly xuống rồi dịch tới cạnh Đường Thời.
Đây là lần đầu hai người ở gần nhau tới vậy.
Đường Thời cũng không tránh, nhìn thẳng vào mắt y qua lớp kính, Lộ Hướng Đông lập tức quên mình ngồi qua đây là tính nói gì.
Độ cận của Đường Thời không phải quá cao, anh đeo kính chủ yếu để có thể nhìn rõ hơn, nhưng giờ lại có chút hối hận vì đã đeo kính.
Lộ Hướng Đông ngồi sát sịt bên anh. Đây là lần đầu tiên anh quan sát người này ở khoảng cách gần như vậy.
Sống mũi y cao, hốc mắt sâu, ánh mắt lúc chăm chú nhìn ai đó sẽ khiến người ta cảm thấy y có nhiều nỗi niềm. Tóc y có mấy sợi không buộc hết nên hơi lòa xòa trước mắt, nhưng thế lại càng thêm đẹp, đặc biệt ngông nghênh.
Đường Thời chớp chớp mắt cố kéo dãn khoảng cách, anh cảm thấy bầu không khí có hơi mập mờ.
Chẳng biết vì sao, trong đầu óc đột nhiên hiện ra một câu: Nghiêm cấm bác sĩ tâm lý có quan hệ qua lại với người bệnh.
Đường Thời nghĩ thầm, Mình có khi sắp vi phạm quy tắc đạo đức của người hành nghề y rồi.